BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Trong Thiên Y Viện đột nhiên xuất hiện một cô gái tóc vàng mắt xanh, vẫn tương đối khiến người khác chú ý. Người ngoại quốc ở Kim Lăng không ít, nhưng Thiên Y Viện mấy chục năm qua chưa từng thấy có người ngoại quốc bước vào. Mặc dù Thiên Y Viện không hề có lệnh cấm người nước ngoài đến viện, nhưng bản thân Thiên Y Viện đang gánh trọng trách chống địch ngoại xâm, cộng thêm một trăm năm trước, liên quân ngoại tộc xâm chiếm, khiến Thiên Y Viện tổn thất không nhỏ, dẫn đến Tế Thế Đỉnh mất tích. Cho nên ngày nay, trên dưới Thiên Y Viện vẫn không hảo cảm với người nước ngoài bao giờ.   

Dĩ nhiên, đối với một số thanh niên thì vẫn là ngoại lệ. Dù sao Ngả Ny cũng rất xinh đẹp, còn đẹp hơn mấy cô minh tinh trong nước rất nhiều, nào ai có thể sinh ra ác cảm với cô được chứ. Đặc biệt có Phan Hiểu Hiểu và Tuyên Tử Nguyệt đi cùng, mọi người liền biết cô gái ngoại quốc xinh đẹp này tất có quan hệ với Giang Khương, cũng sẽ không có ai dám loạn ngữ. Nhiều nhất cũng chỉ âm thầm hâm mộ Giang Khương diễm phúc không cạn.   

Thấy cũng đã sắp đến giờ cơm, Tiểu Bảo lại đang ngủ, Phan Hiểu Hiểu liền đưa Tiểu Bảo về phòng trước, còn Tuyên Tử Nguyệt thì đưa Ngả Ny đến nhà ăn, chuẩn bị dùng cơm. Việc cơm nước của Giang Khương thì không cần các cô lo lắng. Nhà ăn sẽ sắp xếp người mang đến. Nhưng hai người chỉ có thể gọi mấy món thông thường ở đây. Những món ăn phải cần điểm hoặc cần cấp bậc, không có Mã Tiểu Duệ, các cô không thể ăn được.   

Nhưng bất kể thế nào, thức ăn của Thiên Y Viện vĩnh viễn đều khiến người ta phải mong đợi, đặc biệt là những người trước kia chưa từng ăn qua thức ăn ở đây.   

Tuyên Tử Nguyệt đến xếp hàng nhận thức ăn, còn Ngả Ny thì tìm một cái bàn gần cửa sổ. Đối với nhà ăn này, Ngả Ny cũng tràn ngập tò mò. Bởi vì vừa rồi Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu đã ca ngợi thức ăn ở đây hết lời.   

Ngả Ny nhìn chung quanh, mái tóc màu vàng nhạt được ánh sáng mặt trời chiếu vào tản ra ánh sáng chói mắt, khiến cho không ít y sư hoặc y sĩ đến dùng cơm bị thu hút. Thấy Ngả Ny ngồi một mình, mọi người đều cảm thấy sững sờ.   

Bọn họ ở trong viện nhiều năm như vậy, vốn rất ít khi có người ngoài đến, chứ đừng nói chi là người nước ngoài. Đột nhiên xuất hiện một cô nàng ngoại quốc ở đây, đúng là có chút kỳ lạ.   

Nhưng cũng không ai hỏi đến. Dẫu sao có thể ngồi ở đây cũng là có lý do.   

Rất nhanh bên trong nhà ăn có không ít người. Một số y sĩ trẻ tuổi thỉnh thoảng liếc nhìn sang chỗ Ngả Ny. Một cô gái ngoại quốc xinh đẹp như vậy, ai thấy cũng không nhịn được mà tim đập thình thịch.   

Y sĩ và y sư của Thiên Y Viện là người có tư chất. Mặc dù trong nhà ăn có không ít người, nhưng tất cả đều ăn hết sức yên tĩnh, nhỏ giọng trò chuyện với nhau.   

Lúc này, một lão y sư bước vào. Mấy y sĩ trẻ tuổi ngồi gần cửa nhìn thấy, vội vàng đứng dậy, cung kính chào:   

- Xin chào Trương lão sư.   

Nghe tiếng chào hỏi của những y sĩ trẻ tuổi, những người ở cách đó không xa đều rối rít ngẩng đầu lên. Khi nhìn thấy là ai, tất cả đều vội vàng đứng dậy:   

- Xin chào Trương lão sư.   

Vị y sư kia mỉm cười gật đầu:   

- Mọi người dùng cơm đi, không cần để ý đến tôi.   

Nghe xong, mọi người liền ngồi xuống. Mặc dù Trương lão sư là thành viên Hội Viện ủy, nhưng khác với những thành viên khác, ông thường tự mình đến nhà ăn ăn cơm. Mọi người cũng chỉ theo thói quen đứng dậy chào hỏi mà thôi.   

Ngả Ny nhìn thấy mọi người đều đứng dậy chào hỏi một vị lão giả, trong đó có không ít người tuổi tác cũng không nhỏ, trong lòng liền cả kinh. Xem ra địa vị của lão giả này ở đây tương đối cao.   

Trong lúc Ngả Ny đang nghi ngờ, ánh mắt của Trương lão sư đột nhiên bị một cô gái tóc vàng thu hút, liền cau mày bước đến. Sau khi nhìn rõ hình dáng của Ngả Ny, sắc mặt liền biến đổi, trầm giọng quát:   

- Cô là ai? Tại sao lại ở đây?   

Nhìn vẻ mặt uy nghiêm, ánh mắt lạnh lẽo của lão giả, trong lòng Ngả Ny liền cả kinh, nhưng cô không hiểu tiếng Trung nên không biết lão giả đang nói cái gì. Bất quá cũng hiểu được ông không vui khi nhìn thấy cô.   

Thấy ánh mắt tràn đầy khó hiểu của Ngả Ny, Trương lão sư cũng đoán được cô gái ấy nghe không hiểu mình nói gì, lập tức sắc mặt chùng xuống nhìn chung quanh, quát hỏi:   

- Dương bà tử này là ai mang vào? Làm gì ở đây?   

Nghe giọng nói không vui của Trương lão sư, mọi người nhùn nhau, sau đó nhìn về phía người đang đứng xếp hàng chờ thức ăn.   

Lúc này, Tuyên Tử Nguyệt cũng đã gọi thức ăn xong, thấy có không ít người nhìn mình bằng ánh mắt quái lạ, còn đang nghi hoặc, lập tức nhìn thấy một vị lão giả tràn đầy uy nghiêm, sắc mặt âm trầm nhìn mình.   

Tuyên Tử Nguyệt sửng sốt, sau đó liền nhìn huy chương trước mặt lão giả, ánh mắt cả kinh, không biết tại sao vị y sư nhất phẩm này lại nhìn cô như vậy.   

Nhưng cô không dám chần chừ, vội vàng sải bước, cung kính nói:   

- Xin chào, không biết...   

- Cô là...   

Nhìn cô gái đeo thẻ bài, không đeo huy chương trước ngực, Trương lão sư nhướng mày, ý thức được cô gái này cũng không phải người trong viện, sắc mặt trầm xuống thêm một phần, hỏi:   

- Cô là ai?   

- A, ngài là Trương lão...   

Đầu óc Tuyên Tử Nguyệt nhanh chóng chuyển động, lập tức nhớ đến những người đã gặp trong Thiên Y Viện thời gian vừa qua, vội vàng cung kính trả lời:   

- Xin chào Trương lão sư, tôi là Tuyên Tử Nguyệt, Tuyên gia ở Đông Nam.   

- Tuyên gia Đông Nam? Tuyên Tử Nguyệt?   

Trương lão hơi sửng sốt, ánh mắt lóe lên sự kinh ngạc, sắc mặt nhanh chóng ôn hòa xuống, nhìn Tuyên Tử Nguyệt, nói:   

- Thì ra cô là bạn gái của tên tiểu tử Giang Khương?   

- Vâng, đúng ạ, đúng ạ.   

Nhìn biểu hiện ôn hòa trở lại của vị lão giả, Tuyên Tử Nguyệt cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng gật đầu.   

- Thế...   

Trương lão sư nhìn Ngả Ny sau lưng, hỏi:   

- Kia là?   

- Đây là bạn của Giang Khương, bởi vì có một số chuyện nên tạm thời cô ấy ở lại trong Thiên Y Viện một thời gian.   

Thấy sắc mặt của Trương lão không còn giận dữ như trước, bắt đầu mỉm cười, Tuyên Tử Nguyệt cũng trấn định hơn.   

- Bạn của Giang Khương? Tên tiểu tử này đúng là ẩu tả, tại sao lại mang người ngoại quốc vào đây?   

Trương lão cau mày nhìn Ngả Ny, sau đó cũng không nói gì nữa, chẳng qua gật đầu với Tuyên Tử Nguyệt một cái, nói:   

- Bổn viện không cho phép người ngoại quốc vào đây. Nhưng nếu là bạn của Giang Khương, cô hãy trông chừng cho thật kỹ, đừng để cô ta chạy loạn khắp nơi, tránh đến những nơi không cần đến, biết chưa?   

- Vâng, Trương lão yên tâm. Cháu chỉ mang cô ấy đi đi dạo gần đây thôi, sẽ không tùy tiện đến những chỗ khác.   

Thấy Trương lão cũng không định truy cứu nữa, Tuyên Tử Nguyệt cũng thở phào một hơi. Dẫu sao người trước mặt cũng là y sư nhất phẩm, thành viên hội Viện ủy Thiên Y Viện. Nếu để cho ông mất hứng, Giang Khương cũng sẽ gặp phiền phức.   

- Được rồi, đi ăn cơm đi. Người tới là khách, giúp Giang Khương chiêu đãi cho tốt. Đừng làm mất mặt Thiên Y Viện ta.   

Trương lão bỏ lại một câu, sau đó bước vào bên trong.   

Nhìn Trương lão bước vào phòng ăn riêng, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Sắc mặt trắng bệch của Ngả Ny cũng khôi phục bình thường. Vừa rồi Trương lão cũng là cao thủ Thiên giai, khí tức uy nghiêm khiến cho cô bị giật mình một chút.   

- Đấy là ai vậy?   

Đợi Tuyên Tử Nguyệt ngồi xuống, Ngả Ny mới khẩn trương hỏi.   

- Thành viên của hội Viện ủy cao nhất của chỗ này.   

Tuyên Tử Nguyệt nhỏ giọng nói:   

- Dường như không thích người nước ngoài cho lắm. Nhưng sau khi ông ấy biết cô là bạn của Giang Khương, cũng không làm khó cô nữa.   

- Hội viện ủy cao nhất?   

Nghe xong, Ngả Ny cũng không nhịn được mà le lưỡi, lúc này mới biết Giang Khương ở đây quả nhiên là lợi hại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi