BINH VƯƠNG THẦN BÍ

- Càn rỡ!   

- Càn rỡ? Ông mới là càn rỡ! Nếu tôi bị chất vấn, thế thì dựa vào đâu mà nói tôi càn rỡ? Ông ăn nói lung tung thì không phải càn rỡ?   

Đối mặt với tình huống này, các thành viên hội Viện ủy đã sớm nhìn quen. Người nào cũng không biểu hiện gì, thậm chí có người còn bưng tách trà lên nhấp một ngụm, chờ hai người đưa ra một kết quả.   

Chẳng qua là người nào cũng âm thầm lắc đầu. Chu Thế Dương đường đường là Thiên y sư, nhưng lại cứ thích dây dưa không ngớt với một vãn bối, và lần nào cũng bị dập tơi bời, thậm chí còn có lần bị đánh.   

Giang Khương ngược lại rất bình tĩnh, phản bác lại từng câu. Cuối cùng, nhìn Chu Thế Dương gân cổ đỏ mặt phía đối diện, hắn không nói gì nữa, nhìn các thành viên hội Viện ủy đều nhàn nhã uống trà, liền nói với nhân viên công tác một bên:   

- Phiền cho tôi một ly trà.   

- A, à vâng, vâng.   

Vị nhân viên công tác sững người nhìn Giang Khương, rồi lại nhìn các thành viên khác dường như không có ý phản đối, còn vị Thiên y sư Chu Thế Dương thì gương mặt đỏ bừng thở hổn hển, liền vội vàng bước ra ngoài pha trà, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ” Cũng chỉ có người này muốn uống trà ở hội nghị chất vấn. Những người khác bị chất vấn, người nào cũng thành thật vô cùng, cho dù xin điếu thuốc lấy lại bình tĩnh cũng không dám.   

- Càn rỡ!   

Nhìn nhân viên công tác đặt tách trà trước mặt Giang Khương, Chu Thế Dương rốt cuộc đã thở lại bình thường, lại tức giận hô lên hai chữ.   

- Được rồi, được rồi, Thiên y sư Chu Thế Dương…   

Lần nào đứng ra thu thập cục diện không phải Viện trưởng Từ Khải Liễu mà là Lưu Mộc Dương.   

Lưu Mộc Dương cũng không biết phải làm sao. Mắt thấy cục diện trước mắt sợ không thu thập được, cho nên đành phải chen ngang vào.   

- Liên quan đến sự kiện lần này, Giang Khương đã vi phạm quy định, không cách nào xóa bỏ, nhất định phải bị xử phạt. Đây là nguyên nhân tổ chức hội nghị lần này.   

Nghe Lưu Mộc Dương nói, ánh mắt Chu Thế Dương lạnh lại, nói:   

- Trưởng phòng Lưu, đừng nói lái sang chuyện khác. Vi phạm quy định xuất ngoại là không thoát được rồi. Cái tôi cần nói bây giờ là chuyện đấu nhau với ngoại vực.   

Thấy Chu Thế Dương cứ nắm mãi không buông chuyện này, Lưu Mộc Dương cũng không còn cách nào. Ông chỉ là chen ngang, vốn tránh cho Chu Thế Dương quá mất thể diện. Nhung Chu Thế Dương lại cứ ngậm không nhả, hơn nữa lại còn nói không rõ ràng trong cuộc họp nữa.   

Đành âm thầm lắc đầu. Ông cũng đã nhắc nhở rồi, cũng không chịu hiểu ra, liền gật đầu nói:   

- Liên quan đến việc đấu nhau với ngoại vực, tôi xin bổ sung một chút.   

- Căn cứ theo ngoại viện truyền tin đến, lần này địch nhân mà y sĩ Giang Khương gặp cũng không phải là thế lực ngoại vực mà là đến từ quốc nội.   

Lưu Mộc Dương vừa nói xong, mọi người đều trố mắt nhìn nhau. Trong nước mà cũng có thế lực dám đối kháng Thiên Y Viện? Chẳng lẽ là người của Cổ môn?   

- Không thể nào?   

Mặt mũi Chu Thế Dương cứng đờ, nhìn Lưu Mộc Dương, thất thanh nói:   

- Trừ Cổ môn, trong nước còn có thế lực nào dám đối kháng với Thiên Y Viện chúng ta? Hơn nữa còn ở nước ngoài? Trưởng phòng Lưu, chẳng lẽ có người đang mượn cớ cho Giang Khương?   

- Thiên y sư Chu Thế Dương, đây là báo cáo của ngoại viện, hơn nữa còn có người của phòng Giám sát ở đó xác nhận, tất nhiên không thể giả được.   

Lưu Mộc Dương nhìn Chu Thế Dương, tất nhiên biết rõ ông ta đang suy nghĩ chuyện gì, trầm giọng nói:   

- Không phải Cổ môn mà là thế lực khác. Đồng thời còn có Huyết tộc tham gia vào chuyện này.   

Nghe Lưu Mộc Dương nói như vậy, sắc mặt Chu Thế Dương tối sầm. Đang định tìm lời nói gây rắc rối tiếp nhưng rồi lại không biết nói làm sao. Dẫu sao trước giờ Cổ môn và Thiên Y Viện không hợp nhau, nhưng tuyệt đối không thể nào đồng mưu với Huyết tộc, đành phải căm hận nhìn chằm chằm Giang Khương.   

Sau khi uống hai hớp trà, tiện tay đặt tách trà xuống, Giang Khương nhìn Từ Khải Liễu và Lưu Mộc Dương, nói:   

- Viện trưởng Từ, Trưởng phòng Dương, liên quan đến thế lực thần bí lần này, tôi còn có chuyện quan trọng cần báo cáo riêng, xin Viện trưởng và Trưởng phòng Lưu phê chuẩn.   

- Sao?   

Thấy biểu hiện thận trọng như vậy của Giang Khương, Từ Khải Liễu và Lưu Mộc Dương nhìn nhau, đang định lên tiếng, Chu Thế Dương liền giận dữ nói:   

- Tại sao lại phải báo cáo riêng? Tất cả các thành viên hội Viện ủy đều có mặt ở đây, chẳng lẽ chúng tôi không được phép nghe.   

- Xin lỗi, Thiên y sư Chu Thế Dương, chuyện này trọng đại, tôi cho là không thích hợp báo cáo vào lúc này.   

Mặc dù nói lời xin lỗi, nhưng gương mặt Giang Khương một chút áy náy cũng không có.   

- Không thích hợp? Cái gì gọi là không thích hợp? Chẳng lẽ chúng tôi thân là thành viên hội Viện ủy, ngay cả tư cách được biết chuyện này cũng không có? Hay cậu ỷ mình thân là chủ đỉnh Tế Thế Đỉnh, nên coi rẻ thành viên hội Viện ủy chúng tôi?   

Chu Thế Dương khẳng khái nói nhưng trong lời nói lại kéo hết tất cả thành viên của Hội Viện ủy xuống nước.   

Các thành viên đang ngồi đây, ai mà chẳng thành tinh, nghe Chu Thế Dương nói xong, trong lòng không khỏi hậm hực. Tên họ Chu này đúng là chẳng phúc hậu gì cả. Giang Khương đang rất được yêu thích. Khi hắn luyện ra được đan dược siêu phẩm, ai mà chẳng có khi cần đến hắn. Bây giờ kéo tất cả cùng xuống nước, không phải là hại người sao?   

Mặc dù không ai lên tiếng, nhưng Giang Khương lại khẽ mỉm cười:   

- Nếu Thiên y sư Chu Thế Dương đã yêu cầu như vậy, tôi cũng không kiêng kỵ nữa, trực tiếp nói ra đây.   

- Địch thủ mà tôi gặp lần này, thủ lãnh trong đó cũng được xem là người quen cũ của tôi.   

Nghe Giang Khương nói xong, ánh mắt của tất cả mọi người đều hiện lên sự tò mò. Lúc này Giang Khương mới có hai mươi mấy tuổi, còn có người quen cũ sao?   

- Các vị ủy viên, có lẽ mọi người vẫn còn nhớ sự kiện quân khu Tây Bắc lần trước.   

Giang Khương lãnh đạm nói:   

- Hẳn cũng sẽ biết sự kiện đó là do tôi chọc nên. Lúc đó có một thế lực bí ẩn nhúng tay vào, nhưng nội viện lại không coi trọng. Mà người phát ngôn của thế lực đó ở quân khu cũng không bị bắt.   

- Thế thì có quan hệ gì với cậu?   

Nghe Giang Khương nói, các thành viên hội Viện ủy bắt đầu trầm tư, chỉ có Chu Thế Dương là không kiên nhẫn giơ đao ra.   

- Có quan hệ chứ.   

Giang Khương nói:   

- Chẳng lẽ Thiên y sư Chu Thế Dương cho rằng tôi là người rảnh quá ngồi nói nhảm?   

- Hừ.   

Nhìn gương mặt không kiên nhẫn của Chu Thế Dương, Giang Khương cũng chẳng để bụng, tiếp tục nói:   

- Lần trước phục giết tôi cũng là người này.   

- Thế thì cũng chỉ đại diện cho ân oán cá nhân của cậu.   

Chu Thế Dương vẫn không buông tha.   

- Dĩ nhiên, người này nhiều lần đuổi giết tôi cũng là vì ân oán cá nhân.   

Giang Khương khẽ mỉm cười nói:   

- Nhưng lần này tôi lại từ miệng ông ta biết được một số việc.   

- Việc gì?   

Chu Thế Dương đang định lên tiếng châm chọc, đột nhiên nghe Từ Khải Liễu lên tiếng hỏi ngang.   

- Tôi không biết thực lực của phòng Giám sát và ngoại viện trong điều tra như thế nào, nhưng lần này tôi biết được từ trong miệng đối phương một số việc khiến cho người ta phải bàng hoàng. Vì thế, đó cũng là nguyên nhân mà tôi muốn báo cáo riêng với Viện trưởng Từ và Trưởng phòng Lưu.   

Giang Khương một lần nữa nhấn mạnh.  

Nghe Giang Khương nói, không đợi Từ Khải Liễu lên tiếng, Chu Thế Dương đã trầm giọng nói:   

- Những thành viên đang ngồi đây chẳng lẽ còn có cái không được biết sao?   

- Vậy cũng được.   

Giang Khương nhún vai, nói:   

- Đối phương rất quen thuộc với tình huống của bổn viện.   

- Quen thuộc với tình huống của bổn viện?   

Chu Thế Dương phá lên cười:   

- Các đại thế gia ở Hoa Hạ này, có người nào mà không quen thuộc với tình huống của bổn viện? Ngay cả Huyết tộc ngoại vực cũng vậy. Thế có gì kỳ quái đâu?   

- Đúng, không kỳ quái.   

Giang Khương lại nhún vai lần nữa, nói:   

- Nhưng đối phương lại có thể biết được các loại tin tức của viện chúng ta, bao gồm những tin tức bảo mật. Thậm chí bọn họ còn biết được những đan dược thượng phẩm, và cao hơn là đan dược siêu phẩm. Hơn nữa bọn họ còn luyện chế thành công đan dược thượng phẩm.   

Giang Khương mỉm cười, nhìn sắc mặt biến đổi của Chu Thế Dương, nói tiếp:   

- Bây giờ đã cảm thấy kỳ quái chưa?   

- Giang Khương, đây là thật?   

Chu Thế Dương còn chưa đáp lời, Từ Khải Liễu bên cạnh đã lạnh giọng hỏi.   

Giang Khương quét mắt nhìn khắp phòng, người nào sắc mặt cũng vô cùng khó coi, liền nhẹ nhàng gật đầu một cái.   

Thấy Giang Khương gật đầu, sắc mặt mọi người đều tái xanh.   

- Không thể nào? Đan phương của chúng ta tuyệt đối không lưu truyền bên ngoài. Hơn nữa, đan dược thượng phẩm cũng chỉ có vài người trong Thiên Y Viện chúng ta có thể luyện chế. Cậu nhất định là ăn nói bừa bãi.   

Chu Thế Dương nhìn chằm chằm Giang Khương, tức giận nói:   

- Cậu nhất định là tìm cớ. Thiên Y Viện giới luật sâm nghiêm, tuyệt đối không có chuyện như vậy xuất hiện.   

- Không thể nào? Có cái gì mà không thể chứ?   

Giang Khương hừ lạnh, nói:   

- Nếu Thiên y sư Chu Thế Dương không tin, tôi còn có một việc mà có lẽ ông rất muốn biết.   

- Chuyện gì? Thấy Giang Khương vẫn còn tỏ ra bình tĩnh như vậy, không chút khẩn trương, tâm Chu Thế Dương liền trầm xuống.   

- Sau cái lần tôi bị tập kích, đã trực tiếp tấn cấp Thiên giai. Tôi biết ông nhất định sẽ rất nghi ngờ.   

Nhìn Chu Thế Dương, Giang Khương không nhanh không chậm nói:   

- Bây giờ tôi nói cho ông biết, tôi đã uống Phá Thiên Đan, một viên Phá Thiên Đan không hoàn chỉnh.   

- Phá Thiên Đan?   

- Phá Thiên Đan? Làm sao có thể?   

- Đúng, không có khả năng này. Phần lớn vị thuốc trong đó không phải đã tuyệt tích rồi sao?   

Người kinh hô lên chính là Liêu Long Căn và Ninh Hán Dân cùng với hai vị y sư nhất phẩm có thân phận luyện đan sư cao cấp.   

- Đúng, nhưng sau khi tôi bị đối phương bắt, đã nhét vào trong miệng tôi một viên Phá Thiên Đan còn thiếu Thanh Dương Thảo. Cho nên, sau khi uống xong, tỷ lệ bạo thể mà chết cao đến tám thành.   

Giang Khương không chút để ý đến biểu hiện kinh hãi của các thành viên hội Viện ủy, tiếp tục nói:   

- Sau đó, tôi đúng là đã xuất hiện các triệu chứng bạo thể. Bọn họ cho rằng tôi đã chết, nên đã chôn tôi dưới đất.   

- Nhưng cuối cùng tôi đã tránh thoát được một kiếp, hơn nữa còn tấn cấp Thiên giai.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi