BINH VƯƠNG THẦN BÍ

- Lão Ngô chết rồi?   

- Đúng vậy, chết rồi.   

Một giọng nói lạnh như băng, giống như từ trong hư không truyền đến.   

- Haiz, vận khí của lão Ngô thật kém. Chẳng lẽ Giang Khương thật sự là khắc tinh của ông ấy sao?   

Giang Nguyệt Minh cầm ly rượu chát, khẽ thở dài, sau đó đổ ly rượu xuống đất, nói:   

- Lão Ngô, ông theo tôi đã nhiều năm, xem như tôi kính ông một ly.   

Nhìn nước rượu màu đỏ thẫm chậm rãi thấm vào trong thảm, Giang Nguyệt Minh khẽ thở dài lần nữa:   

- Giang Khương thật sự lợi hại như vậy sao?   

- Lợi hại.   

Giọng nói lạnh như băng kia lại truyền đến một lần nữa:   

- Căn cứ theo những gì trong đoạn băng, một mình hắn tiến vào trang viện. Mười cao thủ Địa giai, một cao thủ Thiên giai, cộng thêm mấy chục thành viên có trang bị vũ trang đều chết trong tay hắn.   

- Mười cao thủ Địa giai, một cao thủ Thiên giai, còn có thành viên có vũ trang canh gác đều chết trong tay một mình hắn? Bọn họ đều là heo sao?   

Giang Nguyệt Minh tức giận ném cái ly xuống đất.   

- Không phải heo, đều là tinh nhuệ cả, chẳng qua là Giang Khương lợi hại thôi.   

Giọng nói kia đáp.   

Sắc mặt Giang Nguyệt Minh hơi động, trầm giọng nói:   

- Nếu lợi hại như vậy, hãy đem băng video đến cho tôi xem.   

- Ồ, quả nhiên là lợi hại.   

Nhìn Giang Khương một đường như thế chẻ tre đánh tới, sau đó thuận lợi đến trước cửa phòng giam, giết chết tất cả canh phòng, Giang Nguyệt Minh nhịn không được vỗ bàn thở dài nói.   

- Ồ, tại sao lại không còn nữa?   

Mắt thấy Giang Khương và Ngô tiên sinh đang chính diện đấu nhau, màn hình liền tối sầm, sau đó là hình ảnh Giang Khương dẫn một nhóm người rời khỏi trang viên.   

Giọng nói kia lên tiếng trả lời:   

- Máy quay bị nổ, không thể thu hình ảnh được nữa.  

- Thật đáng tiếc. Không thể nhìn thấy thực lực chân chính của người này rồi.   

Giang Nguyệt Minh nói, sau đó gõ nhẹ lên tay vịn ghế salon, thoáng trầm ngâm một chút, đột nhiên ngẩng đầu nói:   

- Bảo người mật thiết giám sát hết thảy hành động của Giang Khương ở Thiên Y Viện. Đồng thời cho người điều tra tất cả hành động của Giang Khương liên quan đến Cô Lang.   

- Một người chỉ mới hai mươi mấy, từ một người bình thường, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi đã trở thành đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, tấn cấp Thiên giai. Thanh Mộc, anh cảm thấy như thế nào?   

- Trong đó nhất định là có nghi hoặc.   

Giang Khương nằm trong phòng luyện đan, ánh mắt khép hờ, giống như đang dưỡng thần, học đồ bên cạnh ngay cả rửa lò luyện đan cũng phải cẩn thận, sợ quấy rầy Giang Khương.   

Đào Cường đứng đằng xa, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, lẳng lặng chờ Giang Khương thức dậy.   

Cũng không mất bao lâu, Giang Khương chậm rãi mở mắt ra, ngồi thẳng người dậy.   

Ai cũng biết hắn không có ngủ, chẳng qua chỉ là nghỉ ngơi dưỡng sức. Bản thân Giang Khương quả thật cũng chính là như vậy. Bản thân đan dược thượng phẩm và đan dược siêu phẩm cách nhau rất lớn. Cho dù là ở mấy trăm năm trước, các loại dược liệu đầy đủ, luyện đan sư có thể luyện đan dược siêu phẩm của Thiên Y Viện cũng không vượt quá ba người.   

Tất cả luyện đan sư cao cấp trên căn bản đều dùng dược liệu rất nhiều. Nếu không có đầy đủ dược liệu trong tay, cho dù có đan phương, cũng chưa chắc có thể luyện ra được.   

Bởi vì số lượng con người tăng lên quá nhanh, linh khí trong thiên địa dần dần trở nên mỏng manh, nơi thích hợp cho linh dược sinh trưởng cũng càng ngày càng ít. Đặc biệt mấy trăm năm qua, linh dược kịch liệt giảm bớt. Bây giờ, dược liệu dùng để luyện chế đan dược siêu phẩm cũng không còn nhiều. Tuyệt đại đa số đan dược siêu phẩm đã tuyệt tích. Cho dù là có, nhưng rất nhiều đan dược vẫn chưa được hoàn chỉnh. Thiên Y Viện mấy chục năm cũng không cách nào góp đủ một lò dược liệu đan dược siêu phẩm cần thiết.   

Trong điều kiện như vậy, không có đầy đủ dược liệu trong tay, sau khi vị đan sư có thể luyện chế đan dược siêu phẩm cuối cùng qua đời, Thiên Y Viện cũng không còn ai có thể luyện chế được đan dược siêu phẩm nữa.   

Cho nên, bây giờ Giang Khương có thể luyện chế được đan dược siêu phẩm, bởi vì Tế Thế Đỉnh đã biến mất một trăm năm qua, nguyên liệu dùng để luyện chế cần đến Tế Thế Đỉnh cũng không bị tiêu hao. Nếu không cũng không đến phiên Giang Khương.   

Tuy nói bây giờ nguyên liệu để luyện chế đan dược siêu phẩm không ít, nhưng Giang Khương cũng không thể không thận trọng. Sản lượng linh dược càng lúc càng ít, luyện hư một phần thì ít đi một phần. Hắn có là đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, nhưng luyện không ra đan dược siêu phẩm, tất sẽ có người nhảy ra chỉ trích hắn, dành lấy vị trí Tế Thế Đỉnh.   

Đối với đan dược siêu phẩm, Giang Khương cũng không khỏi lo lắng. Căn cứ theo kinh nghiệm, nhiều đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, tỷ lệ luyện thành công đan dược siêu phẩm cũng chỉ có tám thành, thấp nhất là sáu thành. Bây giờ Tế Thế Đỉnh mà Giang Khương có lại còn không phải là Tế Thế Đỉnh hoàn chỉnh. Nắp đỉnh cũng không phải nắp nguyên trạng của nó. Một khi luyện đan, tỷ lệ thành công tất nhiên cũng sẽ giảm. Cho nên, Giang Khương không thể không thận trọng, ôn lại kinh nghiệm luyện đan siêu phẩm của một vị đỉnh chủ, lúc này mới thật sự bắt đầu.   

- Y sĩ Giang Khương, bắt đầu chưa?   

Đào Cường dè dặt hỏi.   

Giang Khương gật đầu:   

- Vâng, có thể bắt đầu rồi.   

- Được, để tôi đi mời Vu Phượng Minh lão sư đến.   

Luyện đan sư Vu Phượng Minh là người đầu tiên bước vào phòng của Từ Khải Liễu. Lựa chọn ông làm trợ thủ, Từ Khải Liễu và La Thiên Minh cũng không thể làm gì hơn. Bởi vì người nào cũng đều là côn đồ. Bất kể chọn ai, người khác cũng sẽ không cao hứng.   

Cho nên, Từ Khải Liễu và La Thiên Minh cũng là bất đắc dĩ chọn luyện đan sư Vu Phượng Minh. Dù sao đây cũng là người đầu tiên tự mình tìm đến cửa. Mặc dù các vị luyện đan sư khác không vừa ý, nhưng cũng đành chịu thôi.   

Lúc này, Vu Phượng Minh đang ngồi trong phòng nghỉ ngơi. Nghe Đào Cường nói Giang Khương đã chuẩn bị xong, người này đã sớm không đợi được liền nhảy xuống đất chạy đi.   

- Vu lão, vất vả cho ngài rồi.   

Đối với lão đồng chí, Giang Khương từ trước đến giờ đều hết sức tôn trọng.   

- Haha, nào có, nào có…   

Vu Phượng Minh là luyện đan sư lão luyện, mỉm cười nói với Giang Khương:   

- Y sĩ Giang Khương, bắt đầu đi. Tôi nhất định sẽ toàn lực trợ giúp.   

- Được, vậy chúng ta bắt đầu.   

Liên quan đến chính sự, Giang Khương cũng không khách sáo, trầm giọng nói.   

Thấy luyện đan sư Vu Phượng Minh đã đứng trước bàn điều khiển, Giang Khương thở hắt ra một hơi, tầm mắt trước mặt trong nháy mắt biến thành màu trắng đen.   

- 3000ml nước.   

Nghe giọng nói lạnh như băng của Giang Khương, luyện đan sư Vu Phượng Minh liền sững sờ, đưa mắt nhìn Giang Khương, ánh mắt hiện lên sự kinh nghi, nhưng cũng không dám có chút thờ ơ, dùng ống dẫn nước lọc phun thẳng vào Tế Thế Đỉnh từ phía trên.   

- Tăng hỏa lực ba cấp.   

- Một trăm khắc Tùy Minh Thảo.   

Nghe giọng nói không chút tình cảm của Giang Khương, nhưng lại không hề có sự do dự, tay của Vu Phượng Minh cũng không ngừng thao tác, nhưng nhìn bóng lưng của Giang Khương, ánh mắt của ông lại hiện lên sự bội phục. Là một luyện đan sư thâm niên, ông biết rất rõ khi luyện đan nên cần trạng thái như thế nào.   

Một người đang luyện đan, tốt nhất là nên từ bỏ suy nghĩ bậy bạ, đem toàn bộ sự chú ý đặt vào lò luyện, không được để bất kỳ thứ gì ảnh hưởng đến sự phán đoán tình huống đan dược. Như thế mới đảm bảo được một lò đan thành công.   

Tình huống của Giang Khương bây giờ chính là như vậy, không hề có tình cảm, đối với tình huống khống chế lửa, vào thuốc đều không do dự. Đây cũng là trạng thái mà một luyện đan sư chân chính cần có.   

Vốn, luyện đan sư Vu Phượng Minh vẫn cho rằng, Giang Khương có thể có tỷ lệ luyện thành công đan dược cao như vậy, trên căn bản chính là nhờ Tế Thế Đỉnh, cùng với việc hắn có được tác dụng truyền thừa đặc biệt. Nhưng bây giờ ông đã không còn nghĩ như vậy nữa. Chàng thanh niên trước mặt đã có được trạng thái mà luyện đan sư lão luyện như bọn họ cũng không có.   

Đến bây giờ, Vu Phượng Minh đã hoàn toàn thừa nhận, Giang Khương quả thật có tư cách trở thành chủ nhân Tế Thế Đỉnh. Thế là ông lại càng chăm chú chú ý đến thời gian Giang Khương bỏ thuốc cùng với nhiệt độ. Vốn luyện đan sư cao cấp bọn họ muốn trở thành trợ thủ của Giang Khương, bất quá chỉ là muốn làm quen với tình huống luyện chế đan dược siêu phẩm, nhận được một số kinh nghiệm. Có được những kinh nghiệm đó, khi bọn họ chuẩn bị nguyên liệu đầy đủ, bọn họ cũng có thể tự mình luyện một hai lò.   

Có lẽ tỷ lệ thành công sẽ không cao, nhưng có kinh nghiệm của Giang Khương, tỷ lệ thành công sẽ từ hai thành biến thành ba thành, thậm chí bốn thành cũng có thể.   

Theo thời gian dần trôi, trong lò luyện đan bắt đầu tỏa ra mùi thuốc nhàn nhạt. Vu Phượng Minh hít một hơi thật sâu mùi thuốc này, gương mặt lộ vẻ say mê.   

Là một luyện đan sư lão luyện, tuy nói cho đến bây giờ ông chưa thấy người luyện qua Thanh Vân Đan, ngay cả Thanh Vân Đan ông cũng chỉ gặp qua có một lần cách đây ba mươi năm, nhưng nhờ có kinh nghiệm, ông có thể cảm nhận được nhiều thứ từ mùi thuốc này.   

Lò Thanh Vân Đan dường như cũng đã tương đối thành công. Ít nhất là đã trải qua hơn phân nửa quy trình, cũng không xảy ra bất cứ vấn đề gì. Xem ra tỷ lệ thành đan ít nhất là năm thành.   

- Thật lợi hại, thật là lợi hại.   

Nhìn người thanh niên từ đầu đến giờ vẫn không động đậy, Vu Phượng Minh không nhịn được thầm khen một tiếng. Danh tiếng của hắn cũng không phải là giả, ít nhất ông tự nhận mình không bằng.   

- Năm khắc Nham Ưng Sí.   

Nghe giọng nói vang lên, Vu Phượng Minh đột nhiên cau mày. Ông đã nhìn qua đan phương của Thanh Vân Đan. Ông biết bây giờ là lúc mấu chốt nhất. Chỉ cần cho Nam Ưng Sí vào, một giờ sau sẽ có thể đoán được đan dược có thành hay không.   

Một thứ bột màu trắng từ đường ống thả vào Tế Thế Đỉnh, mùi thuốc đang nồng nặc đột nhiên tan đi.   

- Không còn thơm nữa, chẳng lẽ….   

Vu Phượng Minh hít một hơi thật sâu, liếc nhìn người trước mắt, cả người khí tức lãnh đạm, không hề có chút ba động, liền gật đầu một cái. Có lẽ hắn là tuyệt đỉnh thiên tài. Bất kể hắn có luyện đan thành công hay không, Thiên Y Viện xem như đã nhặt được bảo vật.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi