BINH VƯƠNG THẦN BÍ

- Dĩ huyết tự đỉnh?   

Ánh mắt Vu Phượng Minh nhẹ nhàng giật một cái. Tuy trong cổ tịch có ghi lại phương pháp này, nhưng chưa bao giờ thấy người sử dụng qua. Một lò luyện đan thông thường, cho dù nhỏ hết máu trong người ra, nhiều nhất cũng chỉ khiến cho lò có tinh khí bức người mà thôi. Nhưng Tế Thế Đỉnh trước mắt chính là linh vật, hơn nữa nắp đỉnh lại là Giang Khương dùng máu tươi rèn thành. Động tác của Giang Khương lần này có chút huyền diệu khó giải thích.   

Vu Phượng Minh không hiểu, bởi vì cả lò đan dược, ngoại trừ động tác của Giang Khương, thì cũng không còn bất kỳ thứ gì đặc biệt. Lúc này Vu Phượng Minh chỉ có thể hy vọng cách giải quyết mới của Giang Khương sẽ có công hiệu.   

Ánh mắt Giang Khương khép hờ, gương mặt tràn đầy dửng dưng. Bên tai của hắn ngoại trừ thanh âm sôi trào nhỏ xíu bên trong Tế Thế Đỉnh thì chỉ có ngón tay nhỏ máu xuống nắp đỉnh nóng bỏng phát ra tiếng xuy xuy mà thôi.   

Vu Phượng Minh khẩn trương nhìn Giang Khương và Tế Thế Đỉnh. Ngọc Phong Thảo đã cho vào, Giang Khương cũng đã lấy máu nhỏ đỉnh, có thể phát huy tác dụng hay không, mười mấy giây kế tiếp sẽ có. Nếu mười mấy giây đó mà không có được kết quả, như vậy...   

Vu Phượng Minh nhẹ nhàng hít cái lỗ mũi, cảm nhận mùi thuốc nhàn nhạn tỏa ra. Bây giờ hương thuốc đã được ngưng lại, đan dược có hiệu quả hay không thì phải ngửi mùi hương mới biết.   

Chẳng qua khi ông hít vào, gương mặt liền cứng đờ, nhìn ngón tay Giang Khương vẫn còn đang nhỏ máu, thậm chí ông còn có thể nhìn thấy khi giọt máu nhỏ xuống nắp đỉnh, trong nháy mắt đã bốc hơi, nhưng ông lại không ngửi thấy bất kỳ mùi tanh của máu nào.   

- Cái gì vậy?   

Khi Vu Phượng Minh còn chưa định thần lại, mùi thuốc đang không ngừng tràn ra từ Tế Thế Đỉnh bắt đầu thu liễm lại.   

- Ngưng hương bắt đầu.   

Vu Phượng Minh chấn động, không để ý đến có mùi tanh của máu hay không, bắt đầu dồn hết tinh thần quan sát hiệu quả ngưng hương. Chỉ cần ngưng hương thành công, đan dược sẽ thành công.   

Ánh mắt Giang Khương vẫn khép hờ. Ngón tay vẫn nhỏ máu tươi, gương mặt cực kỳ lãnh đạm, không hề có bất kỳ ưu tư, nhưng khi mùi thuốc hoàn toàn thu liễm, máu cũng không còn nhỏ xuống nữa. Bên trong thời gian cực ngắn đọng thành một vệt máu khô.   

- Thành rồi sao?   

Trong lúc Vu Phượng Minh đang cảm nhận mùi thuốc đã thu liễm hoàn toàn, cảm thấy vừa mừng vừa khẩn trương, lập tức bên tai nghe được thanh âm dửng dưng của Giang Khương:   

- Cho 30g Thanh Long Thốn.   

- Thanh Long Thốn?   

Vu Phượng Minh sững sờ, trong lòng bỗng mừng như điên, bàn tay không có bất kỳ sự do dự nào. Ngón tay ông nhấn xuống, một thứ bột màu xám xanh từ trong đường ống rót vào Tế Thế Đỉnh.   

Thanh Long Thốn chính là vị thuốc nằm trong đan phương luyện Không Thanh Đan, thứ hai từ dưới đếm lên. Vấn đề dược tính đã được Giang Khương dùng Dĩ huyết tự đỉnh giải quyết.   

Khi Thanh Long Thốn được cho vào, Tế Thế Đỉnh một lần nữa tỏa ra mùi hương nhàn nhạt, trong đó ẩn chứa khí tức linh lực khổng lồ, khiến cho Vu Phượng Minh bên cạnh hít vào phải hiện ra vẻ say mê, miệng lẩm bẩm:   

- Đây chính là siêu phẩm, thì ra đây chính là siêu phẩm.   

Than thở đôi câu, Vu Phượng Minh hít một hơi thật sâu, nhìn Giang Khương vẫn đứng im, không hề có bất kỳ khí tức bất thường nào truyền ra.   

Giống như mọi việc không hề ảnh hưởng đến hắn. Vu Phượng Minh nhẹ gật đầu một cái. Vấn đề mấu chốt đã được giải quyết, nếu còn không luyện ra đan dược siêu phẩm, vậy thì thật không còn ai có thể luyện chế ra nữa.   

- Cho thêm 200ml Thiên Thanh Nhũ.   

Mười mấy phút trôi qua, mệnh lệnh Giang Khương truyền đến. Một chất lỏng màu trắng xanh được rưới vào bên trong Tế Thế Đỉnh. Qua thêm mười mấy phút nữa, mùi thơm nhàn nhạt cũng dần dần thu liễm lại.   

- Thành đan.   

Giang Khương lạnh nhạt lên tiếng, Vu Phượng Minh hít một hơi thật sâu, nhấn phím, nắp Tế Thế Đỉnh được mở ra, một bàn tay cơ giới chậm rãi cho vào bên trong. Mấy chục giây sau, bàn tay cơ giới lên đã nhanh chóng dâng lên.   

Gương mặt Vu Phượng Minh tràn đầy vẻ hưng phấn và kích động khó có thể ức chế, bước đến bên cạnh tủ xuất đan.   

Mở ra tủ xuất đan, bàn tay Vu Phượng Minh có chút run rẩy, chậm rãi lấy cái chai thủy tinh với mấy viên thuốc từ bên trong ra, đưa lên mũi ngửi một cái, vẻ mặt vô cùng say mê. Vất vả lắm mới tỉnh hồn lại, cẩn thận đếm số lượng trong chai, không nhiều không ít, vừa đủ chín viên.   

- Đan dược siêu phẩm, một lò chín viên, không nhiều không ít. Đây mới thật sự là đan dược siêu phẩm.   

Vu Phượng Minh lệ nóng quanh tròng. Mười năm qua, phòng dược của Thiên Y Viện rốt cuộc cũng đã luyện chế được đan dược siêu phẩm.   

Dùng sức hít mũi một cái, đưa tay lau mắt, cố gắng ổn định lại tinh thần, Vu Phượng Minh hai tay nâng cái chai bước đến trước mặt Giang Khương, hơi khom người, hai tay nâng lên, cung kính nói:   

- Mời y sĩ Giang Khương nghiệm đan.   

Giang Khương đưa tay cầm lấy cái chai, đưa lên chóp mũi ngửi một cái, sau đó lắc lắc, đếm số viên trong chai, gương mặt lãnh đạm rốt cuộc hiện lên nụ cười nhẹ nhõm, thả lại cái chai vào trong tay Vu Phượng Minh, mỉm cười nói:   

- Được rồi, rửa lò luyện đan, chuẩn bị luyện chế lò thứ hai.   

Mặc dù đối với việc Giang Khương lập tức luyện chế lò thứ hai, Vu Phượng Minh thật sự có chút không quen, nhưng ông cũng đã quen với việc Giang Khương khác với người khác. Hơn nữa cũng đã hoàn toàn tin tưởng hắn. Cho nên không chút do dự, lập tức đi rửa lò luyện đan.   

- Nội viện đã đạt đến trình độ nghiêm trọng như vậy rồi sao? Ngay cả Không Thanh Đan cũng không có?   

Nhìn Vu Phượng Minh bắt đầu rửa lò luyện, Giang Khương tùy ý hỏi một câu.   

Bàn tay Vu Phượng Minh cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Giang Khương, sau đó nhẹ nhàng gật đầu:   

- Xem ra cậu cũng đã biết.   

Giang Khương thở dài:   

- Viện trưởng đúng là sống không dễ dàng gì.   

- Đúng vậy, nếu như là lúc trước, chỉ cần cậu không phải Thiên y sư, cho dù cậu là đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, dám tập kích Thiên y sư, bấy nhiêu tội danh đó cũng đủ...   

Vu Phượng Minh lắc đầu cười khổ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi