BINH VƯƠNG THẦN BÍ

- Nhựa cây Ngọc Phong không đủ, hỏa hầu còn thiếu một chút.   

Giọng nói của Giang Khương vang lên. Lần thứ hai luyện Luyện Cốt Đan đã thất bại.   

Hắn đưa tay lau mặt một cái, sau đó ngồi xuống ghế, cười khổ:   

- Xem ra tôi đã quá khinh thường rồi.   

- Không, cậu không hề khinh thường. Chẳng qua là chưa quen thuộc mà thôi.   

Mặc dù thất bại, nhưng Vu Phượng Minh một chút trách cứ đối với Giang Khương cũng không có, ngược lại nghiêm túc nói:   

- Lần nào cũng có thể tìm ra được nguyên nhân, nói rõ chúng ta vẫn còn chưa quen thuộc. Ngày mai lại tiếp tục.   

Tiếp tục? Đã lãng phí hai phần nguyên liệu, Giang Khương cảm thấy có chút đau lòng. Nên biết rằng Tuyết Hổ Cốt đã không còn được sản xuất. Thiên Y Viện bây giờ chỉ còn tồn lại mấy cân mà thôi. Dùng thêm một lần là ít đi một lần.   

- Không sao, bây giờ thì cũng chỉ có một mình cậu luyện được. Chỉ cần có thể luyện được, tổng còn tốt hơn là cứ cất trong kho mãi. Nào có chuyện luyện đan lần một lần hai là thành công?   

Vu Phượng Minh vẫn tiếp tục khích lệ Giang Khương. Ông rất sợ Giang Khương tuổi còn trẻ, sẽ dễ bị nhụt chí.   

Nhìn biểu hiện lo lắng của Vu Phượng Minh, Giang Khương gật đầu nói:   

- Được rồi, hôm nay chúng ta nghỉ ngơi, ngày mai lại bắt đầu.   

Thấy Giang Khương đồng ý với đề nghị của mình, Vu Phượng Minh thở phào nhẹ nhõm.   

9h tối, phi trường quốc tế Kim Lăng, một chiếc phi cơ A380 chở hành khách đáp xuống sân bay.   

Đây là máy bay chở hành khách từ Mỹ đến. Trong những hành khách bước xuống, hơn phân nửa là người ngoại quốc. Lẫn trong đám người có mấy người tóc vàng, cao gầy, đội mũ hoặc quấn khăn choàng cổ, cũng khó phát hiện ra trong đám hành khách.   

Khi những người này bước ra khỏi phi trường, có người đi thẳng đến bãi đậu xe, có người ngồi lên xe đã chờ sẵn, hoặc có người ngồi xe điện ngầm để rời đi.   

Lúc này, ngoài cổng phi trường cũng có rất nhiều chiếc xe lái từ nhiều hướng khác nhau vào thành phố Kim Lăng. Ngồi bên trong cũng là người nước ngoài. Sau khi vào thành phố, cũng lái theo các hướng khác nhau.   

Từ Lệ là nhân viên Lễ tân của khách sạn Hilton Kim Lăng. Hôm nay là tháng thứ tư cô làm việc ở khách sạn này. Nhưng cô thề, mặc dù không phải hôm nay là ngày mà cô tiếp đãi khách nước ngoài nhiều nhất, nhưng tuyệt đối là ngày mà cô thấy nhiều soái ca ngoại quốc nhất.   

- Chúc ngài một buổi tối vui vẻ.   

Hai tay đưa tấm thẻ từ cho một thân sĩ trung niên có mái tóc màu bạc trắng rất đẹp, cả người toát ra mị lực mê người, nhìn đối phương bước vào thang máy, lúc này Từ Lệ lại nhìn thấy có một cặp tình nhân ngoại quốc bước vào.   

- Xin chào, xin hỏi tôi có thể giúp gì được không?   

Nhìn cặp tình nhân tóc vàng bước đến, Từ Lệ mỉm cười nói.   

- Chào cô, chúng tôi muốn thuê một phòng đôi.   

Nhìn gò má trắng nõn của đối phương hơi ửng đỏ, Từ Lệ thoáng sửng sốt, sau đó mỉm cười đáp:   

- Dạ được, xin chờ cho một lát.   

Sau khi làm thủ tục xong xuôi, đưa thẻ từ vào cửa cho đối phương, nhìn thấy đối phương bước vào thang máy, rồi lại nhìn không có khách nào khác, lúc này mới thấp giọng nói với đồng nghiệp bên cạnh:   

- Mạt Lỵ, anh chàng vừa nãy đúng là đẹp trai.   

Mạt Lỵ nhìn chung quanh, thấp giọng cười nói:   

- Đẹp thì có đẹp, nhưng nhìn qua là biết một anh chàng Playboy chính hiệu. Sắc mặt, dáng vẻ, chẳng khác nào công tử ăn chơi. Hơn nữa ánh mắt còn đỏ bừng, cho thấy người này đêm nào cũng thức. Nói không chừng còn hút thuốc nữa đấy.   

- Cũng đúng.   

Nhớ đến sắc mặt tái nhợt vừa rồi của người đàn ông, Từ Lệ cau mày gật đầu, sau đó thở dài nói:   

- Thật là đáng tiếc. Nhìn thì cũng đẹp mắt thật đấy.   

- Hắc hắc, đẹp mắt thì đẹp mắt nhưng không dùng được.   

Mạt Lỵ cười hắc hắc.   

- A, Mạt Lỵ này...   

Sắc mặt Từ Lệ đỏ lên, trợn mắt nhìn Mạt Lỵ một cái, sau đó vội vàng quay đầu đi, không thèm để ý đến Mạt Lỵ nữa.   

Nhìn biểu hiện của Từ Lệ, Mạt Lỵ nhịn không được che miệng cười:   

- Từ Lệ, hay là cô...   

- Cút, không nói chuyện với cô nữa.   

Từ Lệ ngẩng đầu nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý đến mình, liền chu miệng hừ một tiếng.   

- Sẽ không thích thật chứ?   

Nhìn biểu hiện của Từ Lệ, Mạt Lỵ hỏi.   

Nhưng vừa mới nói xong, cô liền phát giác thanh âm của mình quá cao, vội vàng che miệng, liền thấy Giám đốc cách đó không xa đang lạnh lùng nhìn tới, vội vàng rụt cổ, gõ vài cái vào máy vi tính, không dám nói tiếp.   

- Vừa rồi tôi muốn cô nàng đó. Máu của cô ta nhất định sẽ rất ngon.   

Trong thang máy, người đàn ông tóc vàng đưa tay kéo mũ xuống, đầu lưỡi đỏ thẫm nhẹ nhàng liếm môi một cái, thấp giọng cười nói.   

- Buffett, im miệng đi.   

Cô gái tóc vàng bên cạnh lạnh lùng nói:   

- Bá tước các hạ Robert đang ở đây, nếu anh dám làm bậy, tôi nghĩ Hầu tước các hạ nhất định sẽ bóp vỡ huyết hạch của anh.   

- Hừ, tôi cũng là nghị viên quốc hội, hơn nữa còn là thiên tài của Huyết tộc. Bá tước Robert làm sao dám làm chuyện như vậy?   

Người đàn ông khẽ hừ một tiếng.   

- Im miệng, Buffett, nơi này là Kim Lăng của Hoa Hạ. Lần này Chủ tịch quốc hội đại nhân đích thân hạ lệnh tiến hành hành động. Hơn nữa nghe nói Thân vương các hạ cũng bày tỏ sự ủng hộ. Nếu không, anh cho là chúng ta có cơ hội đến đây? Nơi này có Thiên Y Viện đáng chết của Hoa Hạ tồn tại. Tổ phụ năm đó là chết ở đây đấy. Năm đó lão nhân gia cũng đã là Hầu tước.   

- Nếu anh dám gây chuyện ở đây, một khi để kế hoạch xảy ra sơ sót, đừng nói anh là nghị viên quốc hội, chỉ sợ Bá tước các hạ Robert cũng sẽ phải gánh chịu sự trừng phạt nghiêm khắc của quốc hội.   

Cô gái tóc vàng liếc nhìn gã đàn ông bên cạnh, cũng không nói gì thêm. Mắt thấy cửa thang máy mở ra, liền sải bước ra ngoài, không quan tâm đến gã nữa.   

Nhìn cô gái bước nhanh đi, gã đàn ông tên Buffett liền biến sắc, vội vàng bước theo, thấp giọng kêu lên:   

- Eva, đợi chút. Cô nói rốt cuộc là chuyện gì vậy?   

Tại khách sạn Sheraton, một người đàn ông trẻ tuổi ngồi cạnh cửa sổ, dùng điện thoại vệ tinh nói chuyện với người khác.   

- Hầu tước các hạ, tất cả mọi người của đội thứ hai đã tiến vào vị trí.   

- Được, bắt đầu ẩn núp, thả tất cả các huyết nô ra. Tăng cường khống chế tình huống.   

- Vâng.   

Trong phòng khách sạn Fair, một cảnh tượng tương tự xuất hiện, nhưng bên trong là một người đàn ông tóc đen Châu Á, lúc này cũng đang dùng điện thoại báo cáo.   

- Hầu tước các hạ, đội thứ ba đã vào vị trí.   

- Được, Lý Lâm, chuyện bên này, cậu chủ yếu phụ trách, nắm hết thảy hành động trong tay.   

- Vâng, thưa Hầu tước các hạ, xin ngài cứ yên tâm.   

Trong căn phòng tại khách sạn Hilton, một người đàn ông trung niên tóc ngắn bạc trắng đặt điện thoại trong tay xuống, ánh mắt chim ưng hiện lên vẻ thâm độc, nhìn ánh đèn neon chói mắt, lạnh giọng nói:   

- Kim Lăng, ta lại đến nữa rồi.   

Ngày hôm sau, Giang Khương dùng xong bữa sáng liền đến phòng luyện đan. Suốt đêm hôm qua, hắn đã ôn lại các kinh nghiệm luyện Luyện Cốt Đan của các đỉnh chủ đời trước. Sau khi nghiệm chứng lại, hắn dường như hiểu ra được điều gì đó.   

Cho nên, sau một đêm, lòng tin này không khỏi tăng lên nhiều.   

Nhìn gương mặt tràn đầy lòng tin của Giang Khương, Vu Phượng Minh cũng cảm thấy yên tâm. Chỉ cần không quá nôn nóng, ông tin rằng với thực lực của Giang Khương, hắn nhất định sẽ thành công. Tuy nguyên liệu không xem là nhiều, nhiều nhất cũng chỉ  

luyện chế được hai ba lò, nhưng được cái nào hay cái đó.   

Gần hai chục viên Luyện Hình Đan được cất vào trong mật kho, cũng đủ nặng trĩu cái hộp.   

- Cho thêm 200g Phi Phượng Thảo.   

- Tăng lửa một cấp.   

.......   

- 50g mật ong Thiên Vân.   

- Thành đan.   

Nhìn Vu Phượng Minh cười híp mắt đưa một chai đan dược đến trước mặt hắn, từ trạng thái Không Minh tỉnh lại, Giang Khương không nhịn được thở ra một hơi. Ở trạng thái Không Minh, hắn hoàn toàn không khẩn trương, nhưng bây giờ không nhịn được mà lau mồ hôi một cái.   

Dưới trạng thái Không Minh, hắn nắm hỏa lực rất tinh chuẩn, nhưng vẫn để xảy ra vấn đề. Nếu không phải vận khí may mắn, khi dược vật keo lại, kịp thời điều chỉnh hỏa lực, chậm hai giây thôi, lò đan dược này xem như bỏ.   

Nghĩ lại, nếu hắn luyện thất bại ba lò, lòng tin sẽ bị đả kích rất lớn. Chỉ sợ trong thời gian ngắn sẽ không luyện lò thứ tư.   

Vu Phượng Minh nhìn sắc mặt của Giang Khương, đột nhiên lo lắng:   

- Giang Khương, đan dược bổ khí mà Viện trưởng cho, cậu nhớ phải dùng thường xuyên. Máu bị hao trong thời gian dài như thế, lâu ngày cũng xảy ra vấn đề.   

- Tôi biết rồi, ngài yên tâm đi, tôi vẫn uống thường xuyên.   

Giang Khương gật đầu, nhưng trong lòng lại cười khổ. Mấy ngày qua hắn thật sự quên mất chuyện này. Mất máu mấy ngày, lại hao phí tinh thần, ngược lại đúng là có chút ảnh hưởng.   

- Đã thành công rồi, chúng ta cũng không cần luyện nữa, nghỉ ngơi thêm vài ngày.   

Mặc dù Giang Khương đã gật đầu, nhưng Vu Phượng Minh vẫn lo lắng nói.   

- Vâng, nghỉ ngơi một chút.   

Giang Khương liên tục gật đầu. Hắn tạm thời không nghĩ đến sẽ luyện lò thứ tư. Bởi vì tỷ lệ thất bại quá cao. Nếu thất bại quá nhiều, đối với tâm trạng cũng có ảnh hưởng.   

Hơn nữa, bây giờ đã có một chai Luyện Cốt Đan, đến lúc đó xin viện đổi một hai viên, tổng cũng không thành vấn đề. Đến lúc đó ai dám không cho hắn đổi?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi