BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Mọi người đoán không sai, có điều mọi người không biết, lần này La lão y sư bình tĩnh như vậy chủ yếu là vì ông hiểu tính cách Giang Khương. Giang Khương chắc chắn không phải loại người chỉ biết tử chiến không lùi. Nếu đến giờ phút cuối cùng mà hắn cảm thấy không ổn, chắc chắn hắn sẽ rút lui bảo toàn chính mình.   

Nếu bây giờ Giang Khương vẫn chưa rút lui thì chắc chắn đã nắm chắc. Nếu không hắn sẽ không đem sinh mạng của mình ra đùa.   

Huyết tộc này muốn giết lúc nào cũng được, giết nhiều hay giết ít thêm một tên cũng chẳng phải chuyện quan trọng gì. Chuyện này không giống khi cướp Tề Thế Đỉnh ban đầu, nếu không cướp được Tề Thế Đỉnh thì sẽ mất, cho nên Giang Khương mới đánh bạc mạng sống để cướp. Còn bây giờ, chắc chắn Giang Khương sẽ không dễ dàng đem mạng mình đi đổi với đám Huyết tộc này.   

Mọi người thấy La lão y sư không có phản ứng gì thì liền nhìn về phía Từ Khải Liễu. Ban nãy Viện trưởng đã ra lệnh cho Giang Khương lập tức rút lui. Giờ Giang Khương làm thế này rõ ràng là không tuân thủ mệnh lệnh...   

Chu Thế Dương đứng bên lúc này vẻ mặt đầy mong đợi nhìn về phía Từ Khải Liễu, trong lòng rất đắc ý. Thằng nhãi Giang Khương nếu muốn chịu chết vậy thì tốt nhất hãy chế ở đó đi. Từ Khải Liễu cô muốn thằng nhãi kia rút lui nhưng thằng nhãi kia không chịu rút lui thì Viện trưởng cô đúng là mật mặt rồi.   

Có điều mọi người lại thấy trên mặt Từ Khải Liễu không có vẻ gì không vui, chỉ là bình tĩnh lên tiếng, nói:   

- Yêu cầu Chủ nhiệm Dư dẫn tiếp viện tăng tốc!   

- Vâng..   

Vị phó chủ nhiệm phụ trách kia biết bên Chủ nhiệm Dư đã chạy hết tốc lực nhưng vân truyền lệnh đi. Giờ bất kể khi nào mới có thể chạy đến, nhưng thúc giục thì vẫn phải thúc giục, có thể nhanh thì phải nhanh thêm một chút.   

Sau khi mệnh lệnh này truyền đi, trong Phòng chỉ huy tác chiến lại trở về yên tĩnh, tất cả mọi người đều dỏng tai lắng nghe động tĩnh truyền ra từ trong loa. Bây giờ đây chính là con đường duy nhất giúp mọi người nắm được tình hình.   

Tin tức tất cả thành viên Hội đồng viện đều tụ tập trong Phòng chỉ huy tác chiến đã dần truyền ra ngoài. Dù sao chuyện này Hội đồng viện cũng không hề thực hiện biện pháp bảo mật nên những người có vài kênh thông tin đại khái đều biết rõ tình hình.   

Rất nhanh, tin các Huyết tộc cao cấp lẻn vào Kim Lăng, một mình Giang Khương truy kích đã được truyền ra ngoài như một làn sóng.   

- Cái gì? Không phải chứ? Huyết tộc sao lại dám đến Kim Lăng? Thế không phải chúng tự tìm cái chết à?   

Đa số thành viên Thiên Y viện khi nghe thấy tin đó đều có phản ứng như vậy.   

- Thật đấy. Bây giờ tất cả thành viên Hội đồng viện đều đã tập trung ở Phòng chỉ huy tác chiến ngoại viện. Hơn nữa chính mắt tôi còn nhìn thấy ba chiếc trực thăng bay ra ngoài. Nghe nói đích thân Chủ nhiệm Dư ngoại viện đã dẫn các tiên sinh ngoại viện đi chi viện...   

Người có tin tức linh thông nói.  

Tuy nghe thì rất sống động nhưng mọi người vẫn không thể tin được. Ai nấy đều sôi trào nhiệt huyết chạy đi ngoại viện. Năm đó Thiên Y viện bị Huyết tộc đánh lén suýt bị tiêu diệt thành viên nào của Thiên Y viện cũng biết rõ từ nhỏ.   

Cho tới bây giờ, hàng năm trong viện cũng sẽ cử hành hoạt động kỷ niệm tưởng nhớ lớn hoặc nhỏ cho ngày hôm đó. Trong bảo tàng đến giờ vẫn còn giữ lại vài hình ảnh tư liệu và vật thật của năm đó, trong đó có không ít đầu lâu của Hầu tước Huyết tộc. Các thành viên của Thiên Y viện luôn coi chuyện này là nỗi sỉ nhục, sâu trong đầu luôn ghi nhớ rõ chuyện này.   

Bất giác, ngoài Phòng chỉ huy tác chiến ngoại viện tụ tập đầy người, ai nấy cũng đều ngẩng đầu lên muons đợi tin. Thậm chí có không ít y sư trẻ tuổi của Thiên Y viện lúc này cũng nhiệt huyết sôi trào, yêu cầu các y sư cao cấp cho đi tiếp viện.   

Có điều những yêu cầu như vậy cũng chỉ đề xuất thế thôi. Lời vừa nói ra đã được các y sư cao cấp khuyên nhủ vài câu rồi cho qua.   

Có người ngoại viện đi là đủ rồi. Giờ cũng không phải năm đó, không cần những thành viên chính thức không có sở trường chiến đấu phải xông lên trước chặn đường.   

Yêu cầu này không có kết quả, mọi người chỉ đành đợi bên ngoài Phòng chỉ huy tác chiến ngoại viện. Thỉnh thoảng có thành viên Ban tình báo ngoại viện có thể biết được vài tình hình trong Phòng chỉ huy tác chiến truyền tin ra ngoài khiến các thành viên trẻ tuổi ai nấy đều kích động không thôi.   

- Giang Khương y sĩ thật sự một mình đuổi theo à? Một Hầu tước, bốn Bá tước? Sao có thể chứ?   

- Đúng... Là Hầu tước Huyết tộc, còn cả bốn Bá tước nữa... Giang Khương y sĩ một mình sao có thể quần với nhiều người như vậy chứ?   

- Cậu ấy vẫn còn sống chứ?   

Trong những tiếng kinh ngạc, thành viên Ban tình báo ngoại viện truyền tin ra ngoài kiêu ngạo ngẩng đầu nói:   

- Đương nhiên là thật, tôi vừa mới trong Phòng chỉ huy tác chiến ra... Mọi người còn không tin à?   

Nghe thành viên ngoại viện nói vậy các thành viên Thiên Y viện ai nấy đều không ngừng gật đầu, nhờ vị này mau vào trong thám thính thêm chút tin tức. Họ hưng phấn đến mức từ trước đến nay đều là thành viên ngoại viện nhờ vả họ, còn lần này hoàn toàn đổi ngược lại.   

Trên trán Giang Khương đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi, trường đao trong tay đã lủng thủng nhiều chỗ, hơi thở càng ngày càng nặng nề.   

Giờ hắn mới hiểu rõ thực lực của một Hầu tước Huyết tộc thật sự. Mặc dù Hầu tước Robert đã bị chém gãy một tay trái nhưng cho dù chỉ có một cánh tay thì thực lực của Hầu tước Robert vẫn cực kỳ kinh người. tốc độ và sức mạnh kia khiến Giang Khương dù cho đã mở hết thiên phú “Tốc độ” vẫn cảm thấy chịu áp lực khá lớn.   

Có điều, Hầu tước Robert rõ ràng còn chật vật hơn cả Giang Khương. Bộ lễ phục dài chỉnh tề trên người lúc này trừ một cánh tay áo bị chém đứt ra từ trên xuống dưới đều rách rưới như ăn mày, bên trên toàn vết rách và vết máu.   

Thiên phú “Tốc độ” của Giang Khương đâu phải hàng giả, ít nhất nếu hai người dùng tốc độ để đánh nhau, trong tình huống toàn lực tấn công, chưa đến hai phút, trên người Hầu tước Robert ít nhất có thêm bốn năm vết thương, đồng thời khuôn mặt vốn tái nhợt càng tái hơn, ngay cả mái tóc ngắn trắng bạc lúc này cũng gần như đã bị mồ hôi ướt đẫm.   

Đám Bá tước Fitt bên cạnh trợn mắt nhìn, vẻ mặt ai nấy đều phiền muộn nhìn hai người này dây dưa. Hai đạo ngân quang như ngọn lửa pháo hoa bắn ra, họ hoàn toàn không thể xen vào được.   

- Keng...   

Cùng với tiếng đao kiếm đụng nhau vang lên, hai bóng người dây dưa kia lúc này rốt cuộc cũng tách ra.   

Giang Khương thở hồng hộc hai tay chống lên trường đao, nhìn Hầu tước Robert đối diện, trong mắt chứa đầy ý cười.   

Còn Hầu tước Robert sắc mặt ảm đạm, hơi thở nặng nề, vẻ mặt tràn đầy tức giận cùng vẻ không cam lòng nhìn chằm chằm Giang Khương.   

Thấy hai người tách ra, đám Fitt vội vàng xông lên, đang định bao vây Giang Khương thì lại bị Hầu tước Robert vẫy tay ngừng lại.   

Đang lúc mọi người mặt mang theo nghi hoặc nhìn về phía Hầu tước Robert liền thấy Hầu tước Robert cắn răng nghiến lợi vung tay lên, nói:   

- Đi...   

- Đi?   

Đám Huyết tộc sửng sốt, sau đó tiếc nuối nhìn Giang Khương một cái. Rõ ràng thằng nhãi này giờ như nỏ hết đà, sao Hầu tước Robert lại bảo mình rời đi.   

Có điều, đối diện với Hầu tước Robert, chúng Huyết tộc trước nay có quy định nghiêm ngặt về cấp bậc nên không ai dám chần chừ, chỉ nhìn Giang Khương một cái rồi xoay người đi theo Hầu tước Robert.   

- Ơ... các người... các người cứ thế mà đi à? Cũng không định... không định hỏi thử... hỏi xem tôi có cho các người đi hay không à?   

Mọi người vừa chạy được thì đột nhiên nghe thấy đằng sau lại vang lên giọng nói đáng ghét.   

Còn mọi người trong Phòng chỉ huy Thiên Y viện nghe thấy đám Huyết tộc kia chuẩn bị buông tha Giang Khương, bắt đầu bỏ chạy vừa thở phào nhẹ nhõm thì lại nghe Giang Khương nói câu này, suýt chút nữa thì thở không ra hơi. Tiếng thở hổn hển của Giang Khương ban nãy vừa vang lên rõ ràng trong loa, giờ thằng nhãi này còn dám nói mấy câu độc mồm như vậy, thực sự không biết có nên nói hắn thật sự rất oách không nữa? Hay là hắn quá mức phách lối, vì câu nói của thằng nhãi này không hề giống như đang nói đùa mà có cảm giác như đang giễu cợt.   

Đúng như dự đoán, mọi người còn chưa kịp phản ứng lại thì đã nghe thấy bên kia vang lên một tiếng hét giận dữ, sau đó tiếng binh khí chạm nhau lại vang lên. Rõ ràng Giang Khương đã lại đuổi theo rồi.   

Nghe thấy âm thanh này, các y sư liếc mắt nhìn nhau rồi đồng loạt thở dài... Giang Khương thật sự nổi sát khí rồi...   

Lúc này Giang Khương đúng là đã nổi sát khí. Hắn thấy vẫn còn ba phút nữa tiếp viện mới có thể chạy tới; vậy mà đám Huyết tộc trước mặt đã bắt đầu bỏ chạy. Đã giữ đối phương một lúc rồi mà không giữ thêm được chút nữa thì có mà điên mất.   

Ban nãy hắn luôn kiềm chế không sử dụng thiên phú “Sát quá”, giờ hắn bất chấp mọi thứ tung chiêu này ra. Thiên phú “Sát quá” này vừa dùng là mắt đỏ lên, thực lực tăng mạnh, sau đó thường là không chém giết đến khi sức cùng lực kiệt thì chưa dừng lại. Dĩ nhiên tác dụng phụ sau khi sử dụng không nhỏ. Một khi thiên phú này hết hiệu lực thì sẽ chẳng còn lại bao nhiêu sức lực. Trên cơ bản chẳng khác nào mặc cho người ta xẻ thịt.   

Giang Khương đã điên lên rồi, sau khi trong đầu hắn vang lên một thông báo, cảm xúc tỉnh táo trong trạng thái Trống rỗng gì đó lập tức biến mất, hai mắt trong nháy mắt đã đỏ như mắt đám Huyết tộc, cầm đao nghiến răng đánh về phía đám Huyết tộc.   

Đám Hầu tước Robert nhìn bộ dạng phát điên của Giang Khương lập tức choáng váng. Chúng chỉ thấy Giang Khương “xoẹt xoẹt” như thái rau chém hai ba Tử tước ngã trên mặt đất.   

Hầu tước Robert vốn ôm hận nghẹn ngào bỏ đi, vì lão biết dù Giang Khương đã thở hồng hộc nhưng vẫn còn chiến lực. Trong một thời gian ngắn căn bản không thể nào giải quyết được đối phương cho nên mới bất đắc dĩ rời đi. Nhưng bây giờ mắt thấy phải Giang Khương này không chịu buông tha, đối mắt cũng lập tức đỏ lên. Thế này đúng là hiếp người quá đáng. Lão lập tức hất đám Bá tước Fitt đang ngăn cản ra. Lão đường đường là Hầu tước Huyết tộc mà lại bị một thằng nhóc con chưa cai sữa Nhân tộc đuổi giết như vịt, chật vật bỏ chạy. Vậy cho dù có quay về thì mặt mũi biết để đâu?   

Lão lập tức hét lên một tiếng giận dữ, quơ đao xông tới đánh nhau với Giang Khương.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi