BINH VƯƠNG THẦN BÍ

- Thiên phú Sát quá dừng lại... Tiêu hao năng lượng...   

Giang Khương hít từng hơi lạnh, sau khi trong đầu lóe lên một thông báo, dường như dưới uy lực của một cước này cuối cùng cũng bị đá tỉnh. Lúc này tia đỏ trong mắt hắn cuối cùng cũng tan hết, cả người run rẩy, ngã trên mặt đất, thở hổn hển...   

Hai Thiên vị bên cạnh sắc mặt cổ quái chạy lên, cẩn thẩn đỡ Giang Khương dậy, thỉnh thoảng còn nhìn chằm chằm nơi nào đó của Giang Khương, dè dặt hỏi:   

- Giang Khương y sĩ, có cần lấy chút đá đắp cho anh không?   

Lúc này Giang Khương toàn thân nhũn ra, uể oải, nhìn hai người, bực bội chẳng còn sức giải thích:   

- Không cần... chỉ bị quẹt có chút thôi...   

- Được...   

Hai cao thủ Thiên vị thở phào nhẹ nhõm thay Giang Khương, sau đó quỷ dị nhìn Bá tước Eve một cái, rồi nhìn nhau, cũng âm thầm gật đầu thở dài nói:   

- Quả nhiên, đối với đàn bà, bất kể trong tình huống nào, cũng không thể buông lỏng cảnh giác... Nếu không không biết lúc nào sẽ bị các cô ấy đá cho một đá, chưa chắc chúng ta đã may mắn được như Giang Khương y sĩ...   

Chủ nhiệm Dư nhìn thấy Giang Khương được đỡ dậy vội chạy tới, quan sát từ trên xuống dưới một lúc, Nếu không không biết lúc nào cuối cùng đã hoàn toàn thoát khỏi trạng thái kỳ quái đó, vô cùng tỉnh táo, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Có điều khi ông thấy bộ dạng như hoàn toàn kiệt sức của Giang Khương, rồi lại liếc nơi nào đó, căng thẳng hỏi:   

- Giang Khương y sĩ, cậu không sao chứ?   

- Không sao, chúng ta về thôi...   

Giang Khương thấy vẻ quan tâm của Chủ nhiệm Dư, cả thần thái kỳ quái khi hỏi câu này thì sắc mặt tối sầm, vội vàng nói.   

Lúc Giang Khương xuống khỏi trực thăng liền được đưa đi. Hắn thật sự quá mệt mỏi. Chém giết cường độ cao như vậy, cộng thêm tác dụng phụ của thiên phú Sát quá khiến hắn vừa lên trực thăng đã ngủ mê man. Sau khi hắn xuống trực thăng, trong tiếng hoan hô của hàng trăm người vây xem mà vẫn không hề tỉnh lại, được La lão y sư La Thiên Minh sớm đã chờ sẵn vội vàng đón về.   

Có điều, suýt chút nữa thì họ đã bị cả đám đông chặn lại. cho đến khi các y sĩ trẻ tuổi xác nhận Giang Khương vẫn còn sống thì đám đông vây xem mới tản đi.   

Sau đó là mấy vị Huyết tộc lúc bị áp giải xuống trực thăng, tình cảnh không được tốt như vậy. Trong sân lập tức trở nên yên tĩnh, đám người vây xem nhìn các Hầu tước, Bá tước chật vật bị đẩy xuống thì ánh mắt đều như kiếm. Nếu ánh mắt có thể giết chết người, có lẽ mấy vị Hầu tước, Bá tước Huyết tộc này không biết đã chết bao nhiêu lần rồi.   

Các Huyết tộc cao quý cố gắng đứng thẳng người, chuẩn bị bày ra một tư thế cao quý để lấy lại thể diện. Nhưng bộ lễ phục tinh xảo trên người đã tên vô lương nào đó làm giống như đồ của kẻ ăn mày trong lúc chiến đấu nên muốn có thể diện cũng không có nỗi.   

Trong tiếng hít hà, Hầu tước Robert toát lên vẻ giận dữ, ngẩng đầu tức giận nói với Chủ nhiệm Dư:   

- Ta thân là Nghị viên và Nghị viên trưởng lão của Nghị viện trưởng lão Huyết tộc, ta có quyền được tôn trọng và có đãi ngộ tương đối!   

- Hừ... Các người chẳng qua chỉ là tù nhân thôi.   

Không giết các người là đã rộng lượng lắm rồi, còn đòi đãi ngộ...   

Chủ nhiệm Dư không định nể mặt Hầu tước Robert chút nào, hừ giọng nói.   

- Càn rỡ... Mày có thể giết chúng tao, nhưng là Huyết tộc cao quý, tao tuyệt đối không chấp nhận để bọn mày làm nhục như vậy. Lũ thấp kém chúng mày chỉ đáng là đồ ăn cho chúng tao thôi...   

Bá tước Fitt ở sau tức giận khinh thường nói. Có điều gã còn chưa nói hết câu thì đã bị một quả đấm đánh lên mặt, khiến gã hừ lên một tiếng đau đớn, nuốt nửa câu sau lại.   

Bá tước Eve đứng sau thấy Bá tước Fitt bị đánh liền tức giận đá cho Chủ nhiệm Dư một cái. Có điều Chủ nhiệm Dư không phải đang ở trong trạng thái không tỉnh táo lắm cho Giang Khương nên Bá tước Eve vừa nhấc chân thì đã bị đá ngược trở lại, làm cho Bá tước Eve lảo đảo một lúc.   

Thấy Eve bị đá, hai mắt Bá tước Fitt bên cạnh lập tức đỏ lên, hai răng nanh lập tức mọc ra, giùng giằng muốn nhào về phía Chủ nhiệm Dư.   

Chủ nhiệm Dư cười lạnh một tiếng, đấm cho Bá tước Fitt thêm một đấm. Lúc này phía trước truyền đến một giọng nói:   

- Tốt lắm, Chủ nhiệm Dư...   

Chủ nhiệm Dư nghe thấy giọng nói quen thuộc này mới chậm rãi buông nắm đấm xuống, đẩy Bá tước Fitt lui ra, để hai thuộc hạ giữ chặt lại rồi mới cúi thấp đầu về phía truyền tới giọng nói, thể hiện sự cung kính.   

Hầu tước Robert thấy người phụ trách ngoại viện Thiên Y viện này cung kính với giọng nữ vừa truyền tới kia thì dưới chân hơi khựng lại, nhìn về phía truyền tới giọng nữ kia.   

Lúc lão ngẩng đầu lên nhìn thấy các y sư rõ ràng có địa vị tương đối cao vây quanh một phụ nữ cao gầy, trên mặt tràn đầy uy nghiêm đang chậm rãi đi tới.   

Hầu tước Robert thân là Nghị viên trưởng lão của Nghị viện trưởng lão Huyết tộc nên hiểu rõ tài liệu Thiên Y viện, dĩ nhiên cũng biết rõ, người phụ nữ này vừa nhìn đã biết là Từ Khải Liễu viện trưởng Thiên Y viện.   

Sắc mặt lão liền trầm xuống, lạnh giọng nói:   

- Viện trưởng Từ Khải Liễu, ta thân là Nghị viên và Nghị viên trưởng lão của Nghị viện trưởng lão Huyết tộc, mặc dù bị bắt, nhưng vẫn có quyền được đãi ngộ và quyền lợi ngang hàng, chẳng lẽ cô định để mặc người của cô làm nhục bọn tôi như vậy?   

Từ Khải Liễu nhìn Hầu tước Robert nghễnh đầu, mặt đầy tráng khí nói những câu này thì khẽ cười một tiếng, ánh mắt hơi có chút cổ quái quan sát Hầu tước Robert rách rưới, bẩn thỉu giống như ăn mày này một chút.   

Từ ánh mắt hơi kỳ dị của Từ Khải Liễu, những thành viên Hội đồng viện đứng sau lưng Từ Khải Liễu lúc này không được nghiêm túc như Từ Khải Liễu. Ai nấy đều nhìn chằm chằm mấy vị Hầu tước và Bá tước lễ phục rách rưới, bộ dạng chật vật, mặc dù không bật cười ha hả nhưng ý giễu cợt trên mặt thì không hề thiếu..   

Hầu tước Robert nhìn biểu cảm của mấy người dĩ nhiên biết rõ bộ dạng của mình bây giờ như thế nào. Vốn lão nghĩ tầng cao của Thiên Y viện dù thế nào cũng sẽ nể mặt mình một chút. Nhưng lão không ngờ đám người này cũng không có phong độ như vậy, dám cười nhạo bộ dạng của bên mình. sắc mặt tái nhợt của lão lập tức hóa xanh, hai mắt bắt đầu muốn ứa máu.   

Từ Khải Liễu thấy bộ dạng muốn hộc máu của Hầu tước Robert liền mỉm cười, chậm rãi nói:   

- Nghị viên trưởng lão Robert các hạ, mặc dù ông lén vào đất Trung Quốc chúng tôi, bị một thành viên trẻ của chúng tôi một mình bắt lại, nhưng căn cứ thân phận của ông, chúng tôi sẽ dành cho ông đãi ngộ và tôn trọng tương ứng...   

- Bị một thành viên trẻ của chúng tôi một mình... bắt lại...   

Robert nghe Từ Khải Liễu nói vậy thì suýt nữa phun một ngụm máu, có điều lão cũng không mặt mũi nào phản bác. Đối phương đúng là dựa vào sức của một người hung hăng cuốn lấy mười mấy người mình, còn chém chết rất nhiều Tử tước.   

Cho nên lão chỉ đành miễn cưỡng nhịn, ít nhất vị Viện trưởng này đã hứa hẹn sẽ dành cho họ đãi ngộ và tôn trọng tương ứng. Giờ cũng chỉ có thể nhịn, nếu không toàn thân chật vật tiếp tục làm khỉ mua vui cho đám người vây xem này, lão tự cảm thấy mình sẽ không chịu được, hộc máu mà chết mất...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi