BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Giang Khương chậm rãi bước ra khỏi phòng bế quan, sắc mặt hơi tái. Hắn vừa mới tắm xong, mấy sợi tóc ướt trên đầu rung rung, cả người khoan khoái nhẹ nhàng.   

Những người đứng bên ngoài phòng bế quan, nhìn Giang Khương bước ra, ánh mắt sáng lên, sau đó lại lóe lên chút kinh ngạc.   

Người đứng bên ngoài không ít, có bảy tám tiên sinh ngoại viện. Còn cao thủ thông thường thì có đến hai ba chục. Tất cả đều cảm nhận được khí tức khổng lồ tiêu tán nên mới chạy đến đây dò xét.   

Nhưng bây giờ, khi bọn họ nhìn thấy Giang Khương, đầu tiên là mắt sáng lên, nhưng sau khi cảm nhận được khí tức trên người Giang Khương, khó tránh khỏi xuất hiện biểu hiện kinh ngạc.   

Bởi vì Giang Khương nhìn qua rất sạch sẽ. Nhưng lại quá mức sạch sẽ, sạch đến mức trên người không còn khí tức nội khí nào, hơn nữa sắc mặt còn hơi trắng tái, giống như người bệnh lâu ngày mới khỏi.   

- Chuyện gì xảy ra vậy?   

Các tiên sinh ngoại viện ngày thường cũng có chút qua lại với Giang Khương, sau khi cảm nhận khí tức trên người hắn, tất cả đều sửng sốt. Cho dù là cao thủ Thiên giai thông thường, trên người sẽ mang theo khí tức Thiên giai đặc thù. Nhưng trên người Giang Khương thì lại không, mặc dù tinh thần của hắn nhìn qua không tệ lắm.   

Đặc biệt Giang Khương vừa mới tạo ra vòng xoáy linh khí khổng lồ, tại sao đột nhiên trên người lại không còn khí tức của Thiên giai?   

Nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn, mọi người đều cảm thấy quái dị.   

Thấy mọi người đứng bên ngoài, Giang Khương thoáng sửng sốt một chút, dường như hơi bất ngờ, nhưng rồi rất nhanh khôi phục lại tinh thần, hướng mọi người gật đầu một cái rồi bước đi.   

Ánh mắt mọi người nhìn theo sau lưng của Giang Khương, nhìn bước chân nhẹ nhàng mà chậm chạp của hắn, sắc mặt càng thêm quái dị. Chờ Giang Khương bước ra ngoài cổng ngoại viện, mọi người lại trố mắt nhìn nhau, sau đó thấp giọng nghị luận.   

Không ai biết rốt cuộc Giang Khương tại sao có thể làm ra được động tĩnh như vậy. Ngay cả một số người qua lại khá gần với hắn hỏi, hắn cũng chỉ mỉm cười không nói. Chẳng qua khi mọi người nhìn thấy sắc mặt ửng đỏ của hắn, lại càng tò mò hơn.   

Tạo ra được vòng xoáy linh khí khổng lồ, nhưng đến cuối cùng Giang Khương lại có biểu hiện như vậy, thậm chí ngay cả khí tức Thiên giai cũng không có, mọi người không thể không nghi ngờ.   

Từ Khải Liễu cũng có chút lo lắng, nhìn Giang Khương, hỏi:   

- Giang Khương, lần trao đổi này, cậu có vấn đề gì hay không? Nếu như…   

Nhìn Từ Khải Liễu muốn nói rồi lại thôi, Giang Khương mỉm cười nói:   

- Không sao, Viện trưởng, nếu là trao đổi nắp Tế Thế Đỉnh, để tôi đi một chuyến sẽ ổn thỏa hơn.   

Nghe Giang Khương nói, nụ cười trên mặt Chu Thế Dương lại càng đậm, gật đầu nói:   

- Sự tình trọng đại, đương nhiên phải cần Giang Khương đi rồi. Nếu Giang Khương không có ý kiến gì, vậy thì tốt rồi.   

La Thiên Minh nhìn nụ cười nhàn nhạt trên mặt Giang Khương, chần chừ một hồi rồi không nói gì.   

- Vậy được rồi. Quyết định như vậy đi. Ngày mốt, Giang Khương sẽ xuất phát cùng đội ngũ.   

Bữa tối rất phong phú. Với thân phận của Giang Khương, mặc dù không đặt trước, nhưng muốn ăn thức ăn nào, chỉ cần có trong thực đơn, trên căn bản sẽ phục vụ ngay lập tức. Đây chính là chỗ tốt mà hắn cảm thấy khi có được tư cách thành viên dự thính hội Viện ủy.   

- Giang Khương, anh có khỏe không?   

Nhìn Giang Khương bỏ một miếng đậu hũ vào miệng, thần sắc tràn đầy thỏa mãn, Tuyên Tử Nguyệt cẩn thận hỏi.   

- Sao?   

Giang Khương dừng đũa, nhìn gương mặt lo lắng và khẩn trương của Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu, nhẹ nhàng lắc đầu một cái, sau đó lại gắp một miếng thịt nhét vào miệng Tiểu Bảo, cười nói:   

- Hai người thấy thế nào?   

Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu nhìn nhau, sau đó đồng loạt lắc đầu:   

- Không biết.   

Đưa tay sờ gương mặt Tiểu Bảo, Giang Khương cười nói:   

- Đừng lo lắng. Anh rất tốt, vô cùng tốt.   

Huyết tộc đúng là rất nóng lòng trong chuyện trao đổi lần này. Sau khi đàm phán được nhất trí, trong hai ngày ngắn ngủi đã xác định được địa điểm và thời gian chuộc người.   

Thiên Y Viện cũng không gây thêm rắc rối, rất nhanh đáp ứng thời gian và địa điểm, phái ra một đội ngũ không nhỏ tiến hành kiểm tra trước.   

Địa điểm trao đổi cũng không phải nằm ở Trung Quốc, cũng không phải ở Châu Âu mà là một nơi mọi người có thể chấp nhận được. Là một thị trấn nhỏ gần Seoul Hàn Quốc.   

Tổ hành động tham gia trao đổi lần này gồm có, dẫn đầu là Thiên y sư Liêu Long Căn, thứ hai chính là Giang Khương. Những người còn lại đều là cao thủ ngoại viện. Dĩ nhiên là số người hạn chế tương đối nghiêm khắc. Căn cứ theo hiệp nghị của Huyết tộc, số người tham gia trao đổi không vượt quá mười người. Trong đó, Bá tước và Thiên giai phải bị hạn chế.   

Cho nên, bên phía Thiên Y Viện cũng có Liêu Long Căn, Giang Khương, hai tiên sinh ngoại viện và sáu cao thủ Địa giai.   

Bên phía Huyết tộc gồm có một vị nghị viên Trưởng lão hội Hầu tước Hebrew, bốn Bá tước Huyết tộc và năm Tử tước.   

Mặc dù bị giam giữ lâu ngày, nhưng khi mấy vị Huyết tộc cao cấp lên máy bay, tinh thần vẫn rất khá. Thậm chí còn nở nụ cười hưng phấn. Bị nhốt lâu như vậy, ngày nào cũng uống máu heo, ăn thức ăn mà bọn họ cho là rác rưởi, rốt cuộc cũng có ngày được trở về. Đây dĩ nhiên là chuyện rất đang vui vẻ.   

Mặc dù năm cao thủ Huyết tộc đã bị khống chế huyết lực, nhưng hai vị tiên sinh ngoại viện cũng không dám khinh thường, lúc nào cũng phải đảm bảo khoảng cách an toàn trên máy bay để phòng ngừa vạn nhất.   

Ngồi hàng ghế đối diện cách đó không xa, Giang Khương nhìn cô gái với mái tóc vàng rực rỡ, gương mặt xinh đẹp lúc nào cũng cúi xuống, ánh mắt lóe lên chút nghi ngờ. Hôm nay vị nữ Bá tước Eva này có chút dị thường, dường như muốn tránh sự chú ý của hắn.   

- Cô nàng này đang suy nghĩ chuyện gì nhỉ?   

Nhìn Bá tước Eva vẫn luôn cúi đầu, Giang Khương cau mày, sau đó cũng không suy nghĩ nhiều nữa.   

Chiếc máy bay của Thiên Y Viện chậm rãi đáp xuống sân bay Seoul. Lúc này có ba chiếc xe chờ sẵn, chở mọi người đến địa điểm đã được định sẵn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi