BINH VƯƠNG THẦN BÍ

- Thành bại là ở một khắc này.   

Khi Giang Khương sử dụng một chiêu này, trong đầu hiện lên suy nghĩ đó. Nếu một chiêu này không thành, không cần nói nhiều, trực tiếp chạy trốn. Birmingham này là đại bản doanh của Huyết tộc. Ở lại thêm một phút là nguy hiểm thêm một chút.   

Tay trái nắm chắc tai Tế Thế Đỉnh, nội khí trong cơ thể vận dụng đến mức cao nhất, khí tức toàn thân và Tế Thế Đỉnh liên kết cùng một chỗ, tay phải duỗi ra, dùng thần thức liên kết Tế Thế Đỉnh với nắp Tế Thế Đỉnh, sau đó hít một hơi thật sâu, đem thần thức cưỡng ép đến cực hạn. Sau khi cảm nhận đúng vị trí của Tế Thế Đỉnh, liền vươn một trảo về Tế Thế Đỉnh.   

Bấy giờ, Giang Khương đã làm ra chuẩn bị ở mức cao nhất. Bởi vì hắn không biết khi bị thần thức của mình toàn lực đánh vào, lực kêu gọi của Tế Thế Đỉnh đối với nắp đỉnh mạnh bao nhiêu. Cho nên, hắn đã khiến cho Hầu tước Ryan phải mở cửa xe ra. Ngoại trừ cái vali, còn lại thì giữa Tế Thế Đỉnh và nắp đỉnh không hề có chướng ngại nào.   

Nếu đã như vậy mà còn không thể mang nắp Tế Thế Đỉnh đi, như vậy hắn cũng chẳng còn cách nào nữa. Tuy nói hắn đã liều một bước, nhưng đối mặt với hai Hầu tước, sáu bảy Bá tước, cho dù hắn có Tế Thế Đỉnh bên cạnh, cũng không dám cường ngạnh. Dám đối kháng với cao thủ Huyết tộc ở Birmingham, tóm lại chỉ có thể chịu chết mà thôi.   

Cho nên, hắn không dám cướp. Dưới sự vây công của rất nhiều Huyết tộc cao cấp, muốn từ trong đoàn xe cướp đi nắp Tế Thế Đỉnh, chuyện này cơ hồ không thể xảy ra. Chẳng những nắp Tế Thế Đỉnh không thể cầm về, ngược lại còn đưa dê vào miệng cọp, tặng không Tế Thế Đỉnh cho người ta luôn.   

Chỉ có thể dựa vào chiêu này. Đây cũng là nguyên nhân hắn dám mạo hiểm một mình mang Tế Thế Đỉnh chạy đến đây.   

Nhìn động tác của Giang Khương, không chỉ Hầu tước Ryan cảm thấy kinh nghi, ngay cả Hầu tước Robert cũng cảm thấy nghi hoặc, không biết Giang Khương mắc cái bệnh gì nữa.   

Ầm! Trong lúc Hầu tước Ryan còn đang không biết Giang Khương định làm cái gì, chợt nghe bên trong xe của mình vang lên tiếng nổ nhỏ xíu.   

Hầu tước Ryan hốt hoảng quay đầu lại, liền nhìn thấy có một vật từ bên trong xe vọt ra. Y còn chưa kịp hồi phục tinh thần, chỉ thấy thứ kia giống như tia chớt lóe lên rồi biến mất, sau đó xuất hiện trong bàn tay giống như móng gà của Giang Khương.   

- Chuyện gì xảy ra vậy?   

Mấy cao thủ Huyết tộc ở đằng sau nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong nháy mắt liền cảm thấy choáng váng. Đặc biệt là hai Bá tước Huyết tộc từ trong xe nhảy ra đuổi theo, mặt tái ngắt. Rõ ràng là nắp Tế Thế Đỉnh đã được khóa trong vali, làm sao có chuyện phá vali mà bay ra ngoài?   

Giang Khương chỉ cảm thấy bàn tay mình trầm xuống, trong lòng mừng như điên, biết được hắn đã đắc thủ, liền nhanh chóng đậy nắp Tế Thế Đỉnh xuống. Chỉ nghe cạch một tiếng, Giang Khương cảm thấy Tế Thế Đỉnh dưới chân nhẹ một chút, giống như không có vật gì, ngay cả nội khí và năng lượng tiêu hao cũng giảm đi mấy phần.   

Đám Huyết tộc đằng sau gào thét lên, điên cuồng đuổi theo. Giang Khương không dám khinh thường, thúc giục nội khí dưới chân, mang Tế Thế Đỉnh như bão táp xông về phía trước.   

Đồng thời nhấn tai nghe, trầm giọng nói:   

- Vật đã lấy được, lập tức hiển thị phương hướng rút lui.  

Nghe Giang Khương nói, mặt kính bên trái hiện lên mấy số liệu, sau đó kim điều hướng lập tức chỉ sang một hướng khác.   

Thấy phương hướng đã xuất hiện, Giang Khương không chút do dự vội vã đi về hướng đó. Mười mấy phút kế tiếp chính là thời điểm mấu chốt nhất. Chỉ cần trong mười mấy phút này có thể thoát khỏi tầm mắt của Huyết tộc, tạm thời coi như hắn thoát hiểm.   

Ban đầu, hắn cũng không phải là không nghĩ qua sẽ dùng chiếc máy bay kia trở lại Hoa Hạ, nhưng điều này thật sự quá mạo hiểm. Với lực lượng của Huyết tộc ở Anh quốc, mặc dù không bằng Thiên Y Viện ở Hoa Hạ, nhưng muốn ngăn cản một chiếc máy bay rời khỏi không phận cũng vẫn là chuyện dễ dàng.   

Cho dù máy bay có thể cất cánh, nhưng chỉ cần có hai máy bay chiến đấu đuổi theo, vẫn có thể dễ dàng đuổi kịp một chiếc máy bay thương vụ, bắt máy bay trở về điểm xuất phát. Với thế lực của Huyết tộc, chỉ cần bọn họ quyết tâm, hắn muốn chạy thoát tuyệt đối không thể.   

Còn một biện pháp khác là tìm đến phòng làm việc của Thiên Y Viện ở Birmingham. Nhưng cũng không cần suy tính đến. Chỉ cần phòng làm việc có bất kỳ cử động nào, đều có thể dẫn đến sự phản công toàn lực của Huyết tộc. Trong tình huống Huyết tộc không hề cố kỵ, nếu muốn tiêu diệt một phòng làm việc nho nhỏ của Thiên Y Viện, đó là chuyện dễ như trở bàn tay.   

Cho nên, bây giờ cũng chỉ có thể mạo hiểm thông qua những đường tắt khác.   

Bây giờ, nếu đám người Gấu Bắc Cực thông qua U Linh tìm được hắn, cũng chỉ có thể đưa hắn đi được một đoạn ngắn, rồi sau đó phải dùng tốc độ nhanh nhất biến mất mà không được để lại dấu vết. Bởi vì không người nào dám ở lại chỗ này chống cự với Huyết tộc. Ở Birmingham, một khi trêu chọc Huyết tộc, chẳng khác nào bị tử thần để mắt đến.   

Lúc này, chiếc xe thương vụ của Giang Khương đã bị bốc cháy, cả chiếc xe chìm trong ngọn lửa, tiêu trừ hết đầu mối.   

Lúc này, Huyết tộc cũng đã chú ý đến cách đó không xa đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa, nhưng cũng không ai quá để tâm đến. Tất cả còn đang bắt đầu hoặc đuổi theo Giang Khương, hoặc liên lạc về lâu đài Lisin, thỉnh cầu tiếp viện, chuẩn bị toàn diện ngăn chặn Giang Khương.   

Giang Khương không ngừng khởi động thiên phú Ngưng trệ không gian, mang Tế Thế Đỉnh vội vàng bay về phía đã được hướng dẫn.   

Đám Huyết tộc kia căn bản không thể đuổi kịp hắn, nhưng bây giờ phải mau sớm tìm được con đường an toàn để rời đi. Ở Birmingham này, quốc hội Huyết tộc có thể trong thời gian cực ngắn phong tỏa tất cả mọi con đường. Trước khi Huyết tộc hoàn thành phong tỏa, hắn phải rời khỏi nơi này.   

Theo phương hướng mà mắt kính đã chỉ, Giang Khương tăng tốc bay lướt đi. Hắn vừa mới lên đuôi chín không lâu, năng lượng tích trữ đang được bổ sung tích cực, nhưng vẫn chưa cao. Hắn nhất định phải đến được vị trí đó trước khi năng lượng tiêu hao hết.   

- Tăng tốc lên. Căn cứ theo giám sát của chúng tôi, Birmingham đã bắt đầu có dị động. Anh chỉ có thời gian mười phút để đến đó.   

Giọng nói lạnh lùng của U Linh vang lên bên tai Giang Khương:   

- Sau mười phút, bất kể anh có thể đến được hay, tôi đều phải tiêu diệt hết thảy dấu vết, không tiếp viện cho anh bất cứ thứ gì nữa.   

- Cảm ơn, vất vả rồi.   

Giang Khương biết đối phương tiếp viện hắn đến lúc này đã là mạo hiểm lắm rồi, lập tức nói lời cảm ơn. Chỉ cần đến được nơi đó, hắn sẽ có cơ hội để thở dốc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi