BINH VƯƠNG THẦN BÍ

- Eve... máu của Giang Khương y sĩ này thật sự có hiệu quả với tộc ta như vậy sao?   

Chủ tịch nghị viện đại nhân cầm cây trượng ngắn trong tay tùy ý chuyển động, đôi mắt thâm thúy cơ trí nhìn chằm chằm khiến trong lòng Eve không kìm được run lên. Sự uy nghiêm của lão trong Huyết tộc không ai có thể sánh được. Cho dù là các vị thân vương khi đối mặt với vị Chủ tịch nghị viện đại nhân này cũng không khỏi khiêm tốn đi vài phần.   

Eve hơi rũ măt xuống nhẹ nhàng chớp chớp, nhớ tới bộ dạng thằng nhãi đáng chết đó cưỡng ép đút máu cho mình và cảm giác khiến người ta vui sướng cùng cực khi máu rơi vào miệng kia, thậm chí còn không kìm được nuốt nước miếng.   

Từ lúc cô sinh ra cho tới giờ chưa từng cảm nhận được mùi vị như vậy. Từ trước tới nay cô không hề nghĩ máu người lại có mùi vị tuyệt hảo và khiến người ta vui vẻ như vậy. Ít nhất từ nhỏ cô đã luôn dùng máu tươi làm thức ăn nhưng chẳng qua chỉ cảm thấy thứ máu này khiến người ta thỏa mãn, nhưng chưa bao giờ máu người lại khiến cô có cảm giác như vậy. Thậm chí còn khiến cô thường xuyên nhớ nhung...   

Có điều khi nhớ đến thằng nhãi kia, trong lòng cô vừa giận vừa vui khó hiểu. Thằng nhãi kia thực sự quá đáng ghé, cưỡng ép cô uống máu của hắn. Đăc biệt là bộ dạng đáng hận sau khi nhìn thấy mình uống xong máu kia khiến người ta hận không thể làm thịt hắn cho rồi.   

Thực ra nghĩ lại thì thằng nhãi kia cũng không tệ lắm. Sau khi hắn mạo hiểm rót máu cứu mình rõ ràng cũng đã đánh tiếng với người ta, bảo người ta đổi mấy thức ăn như dành cho heo kia của mình thành đồ ăn Pháp mà mình thích. Hơn nữa từ đó về sau, mấy người coi tù đều khách khí với mình hơn nhiều, thậm chí còn hỏi mình muốn ăn gì, có cần gì không.   

Nhưng cô nhớ lại hôm đó mình đột nhiên quay giáo đánh lại, trên mặt thằng nhãi đó đã lộ vẻ tức giận. Trong lòng Eve vừa xấu hổ vừa giận, cái gì chứ... Máu là do anh tự rót cho tôi, tôi cũng không tự nguyện uống. Tôi thân là Bá tước nghị viện Huyết tộc, lại gánh trách nhiệm gia tộc nặng nề, lúc đó còn không đứng ra thì khi nào mới đứng ra? Còn nhìn tôi với bộ dạng đó nữa...   

- Eve...   

Chủ tịch nghị viện đại nhân dường như không hài lòng vì sự lơ đễnh của Eve, lãnh đạm gọi khẽ một tiếng.   

- A... vâng... đúng vậy, Chủ tịch nghị viện đại nhân...   

Eve hồi thần, hơi kinh hoàng gật đầu nói:   

- Máu của hắn đúng là có hiệu quả hết sức đặc biệt với tộc ta!   

- Ồ...   

Trong mắt Chủ tịch nghị viện đại nhân thoáng lóe lên tia cười nhạt, nhìn Bá tước Eve, chậm rãi nói:   

- Vậy xem ra, lần này tộc ta đối với Giang Khương là tình thế bắt buộc, không thể để xảy ra sai sót!   

- Đúng vậy...   

Eve thoáng chần chờ một chút, sau đó liền quả quyết gật đầu nói:   

- Nếu lần này hắn đi tới Birmingham, như vậy tộc ta không thể bỏ qua cơ hội lần này. Nếu có thể khiến hắn gia nhập tộc ta, tôi nghĩ sẽ rất có lợi cho tộc ta!   

Khóe miệng Chủ tịch nghị viện đại nhân khẽ nhếch lên, nhìn vẻ mặt quả quyết của Eve, chậm rãi cười nói:   

- Xem ra, ý kiến của cô không đơn thuần là cần máu tươi của hắn mà còn muốn hắn gia nhập tộc ta?   

Eve cảm nhận được nụ cười cổ quái nơi khóe miệng Chủ tịch nghị viện đại nhân, trong đôi mắt đẹp thoáng lộ tia bối rối, vội vàng gật đầu nói:   

- Đúng vậy, Chủ tịch nghị viện đại nhân...   

- Tôi nghĩ với thể chất của hắn, nếu máu của hắn có tác dụng lớn với tộc ta như thế, tôi cho rằng một khi hắn chuyển hóa thành tộc ta sẽ có tiền đồ vô lượng...   

Eve nhìn chằm chằm Chủ tịch nghị viện đại nhân, trầm giọng nói:   

- Chủ tịch nghị viện đại nhân, tôi cảm thấy ngài nên nghiêm túc cân nhắc đề nghị của tôi... Tộc ta gần năm mươi năm nay không có các hạ cấp bậc Hầu tước nào xuất hiện, chứ đừng nói gì là Đại nhân cấp Công tước...   

- Nếu như chúng ta chuyển hóa hắn thành tộc ta, tôi nghĩ với tình hình của hắn hiện tại, cùng lắm là thêm mười năm nữa có thể lên cấp Hầu tước, có lẽ trong ba chục năm chục năm có thể chạm ngưỡng cấp Công tước...   

Chủ tịch nghị viện đại nhân nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Eve, trên mặt cũng dần dần nghiêm túc, trầm giọng nói:   

- Eve... Cô cảm thấy có khả năng này sao?   

- Đúng... dựa vào cảm giác của tôi sẽ rất có khả năng... Hắn là tồn tại đặc biệt nhất mà tôi từng gặp. Nếu hắn có thể trở thành tộc ta, vậy thì tôi nghĩ hắn có lẽ sẽ là người có tư chất và có hy vọng tiến lên cấp Công tước của tộc ta trong trăm năm nay!   

Eve gật mạnh đầu nói. Mái tóc vàng óng ả của cô dưới ánh đèn thủy tinh của đại điện càng tỏa ra hào quang mê người.   

- Công tước...   

Chủ tịch nghị viện đại nhân nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, nhìn những bức bích họa đẹp đẽ miêu tả thời kỳ huy hoàng của Huyết tộc thượng cổ, trong mắt lóe lên cảm khái:   

- Đúng vậy... Tộc ta bao nhiêu năm không có Công tước rồi?   

Eve nhìn vẻ cảm khái của Chủ tịch nghị viện đại nhân, trong đôi mắt xanh thẳm lóe lên một tia hy vọng. Nếu thằng nhãi kia thật sự trở thành tộc mình thì tốt rồi.   

Giang Khương lúc này không hề nghĩ giờ bên Huyết tộc đã bắt đầu có ý đồ với hắn. Hắn vẫn nằm trong Tề Thế Đỉnh, trôi theo dòng chảy chậm chạp của kênh Brindleyplace đi về phía trước. Hắn cũng không dám dùng nội khí thúc giục Tề Thế Đỉnh đi nhanh về phía trước.   

Ngay cả ăn đan dược hắn cũng đợi cho đan dược tự hấp thụ thành năng lượng cho bản thân chứ không dám vận hàng Ngũ Cầm vận khí pháp. Với tình hình của Birmngham lúc này, chỉ cần có chút khí tức năng lượng chập chờ e là cũng rất dễ dàng bị Huyết tộc dày đặc phát hiện.   

Cho nên ngay cả Ngũ Cầm vận khí pháp Giang Khương cũng không dám làm, chỉ đơn thuần hấp thụ năng lượng của đan dược để duy trì tiêu hao.   

Có điều cũng may, trong trạng thái Trống rỗng, năng lượng tiêu hao để duy trì thiên phú “Che giấu hành tung” mới đạt được cũng không nhiều. Có một lượng lớn đan dược bổ khí chống đỡ, cộng thêm thỉnh thoảng lại dán dưới đáy thuyền bè qua lại, có thể tạm dừng thiên phú thì cuối cùng vẫn miễn cưỡng duy trì ở trạng thái sắp rơi vào ngủ đông.   

- Dừng thuyền... Tiếp nhận kiểm tra...   

Nghe thấy âm thanh trên mặt nước truyền đến, Tề Thế Đỉnh lại một lần nữa nhẹ nhàng thoát ra khỏi đáy thuyền, xuôi theo dòng nước tiếp tục chậm rãi trôi tiếp. Để ngăn ngừa Huyết tộc phát hiện ra sự tồn tại của hắn, giờ trên người hắn đã hoàn toàn vứt hết các công cụ truyền tin, ngay cả GPS cũng không mang theo.   

Có điều theo phán đoán của hắn, thời gian đã lâu như vậy rồi, có lẽ giờ cũng đang ở ranh giới Birmingham. Cùng lắm là thêm nửa tiếng nửa sẽ rời khỏi khu vực Birmingham, có điều không biết Huyết tộc có tiếp tục đuổi theo nữa không...   

Thời gian cứ thế trôi qua. Giang Khương ở trong Tề Thế Đỉnh như ngủ như không xuôi theo dòng nước trôi đi. Có điều thỉnh thoảng lại né tránh một vài dị vật dưới đáy nước hoặc thỉnh thoảng lại treo tạm dưới đáy thuyền của một chiếc thuyền nào đấy, cứ thế chậm rãi ra khỏi phạm vi Birmingham.   

Tiếng người xung quanh càng lúc càng ít, nhưng Giang Khương cũng không dám khinh thường, dù sao hắn cũng không có nhiều thời gian, cho nên hắn vẫn không nhanh không chậm tiếp tục duy trì trạng thái này, tiếp tục xuôi theo dòng nước trôi đi. Đối với hắn mà nói, nếu để đối phương phát hiện ra tung tích thì sẽ gặp phiền phức rất lớn. Với tình hình hiện tại, nội khí trên cơ bản đều đã tiêu hao cho “Che giấu tung tích rồi”, nếu đánh với Huyết tộc, chỉ cần đụng phải một Bá tước là cũng đủ chết rồi.   

Dù sao thì nước chảy cũng không ngừng, chỉ cần xuôi theo dòng nước ra biển khơi, như vậy thì sẽ không có vấn đề gì nữa. Có Tề Thế Đỉnh, hơn nữa trong túi Giang Khương còn mang một lượng lớn đan dược. Giang Khương tin chắc mình sẽ không có bất kỳ vấn đề gì, cho nên hiện tại hoàn toàn không cần thiết phải mạo hiểm.   

Trong khoảng thời gian tiếp theo, Giang Khương giống như một giọt nước dung nhập vào biển khơi, biến mất khỏi Birmingham. Cùng với sự biến mất của Giang Khương, vô số người giống như phát điên, tìm kiếm tung tích hắn khắp nơi.   

- Vẫn chưa tìm được Giang Khương kia?   

Chủ tịch nghị viện đại nhân nhẹ nhàng chuyển động cây trượng ngắn trong tay, hai hàng lông mày bạc trắng chậm rãi nhíu lại, nhìn Hầu tước Ryan trong màn ảnh, chậm rãi nói:   

- Chúng ta đã điều động 80% Huyết tộc ở thành phố Birmingham, đã dùng tất cả cảnh lực, chẳng lẽ lại không tìm được một người?   

Trên khuôn mặt tái nhợt của Ryan có chút gượng gạo, chỉ chậm rãi lắc đầu một cái, nói:   

- Không thấy... chúng tôi đã phong tỏa từng con đường và lối ra của Birmingham, gần như lục soát từng tấc đất nhưng vẫn không thể phát hiện hành tung của hắn!   

Cây trượng ngắn đang nhẹ nhàng chuyển động cuối cùng cũng dừng lại. Mấy ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve thân của cây trượng ngắn. Hàng lông mày bạc trắng của lão nhẹ nhàng giật giật một chút, sau đó nhìn về phía Hầu tước Ryan, nói:   

- Điều động tất cả Huyết tộc của các khu vực xung quanh, tiến hành lục soát trong phạm vi 500 dặm Anh quanh bán kính Birmingham...   

- Năm trăm dặm Anh?  

Trên khuôn mặt tái nhợt của Hầu tước Ryan cuối cùng lộ chút dao động, chậm rãi nói:   

- Bao gồm cả Luân Đôn?   

- Đúng... Bao gồm Luân Đôn!   

Chủ tịch nghị viện đại nhân kiên định mà trầm ổn nói:   

- Nhất định phải tìm cho được tung tích hắn!   

- Nhưng một khi tiến hành hành động ở Luân Đôn, bên giáo hội sẽ có vấn đề!   

Hầu tước Ryan cau mày nói.   

- Không sao... Tôi sẽ đi Luân Đôn trấn giữ...   

Chủ tịch nghị viện đại nhân khẽ mỉm cười:   

- Tôi nghĩ Tổng giám mục Nathan sẽ nể mặt tôi một chút...   

Hầu tước Ryan nghe thấy những lời này sắc mặt hơi biến đổi. Lão không ngờ Chủ tịch nghị viện đại nhân lại coi trọng Giang Khương đến như vậy. Nên biết vị Chủ tịch nghị viện đại nhân này hơn mười năm nay không hề rời khỏi lâu đài Racine. Lần này vì Giang Khương lão đã rời khỏi lâu đài Racine đến Luân Đôn gây áp lực cho Tổng giám mục Nathan. Lão lập tức hít một hơi thật sâu gật đầu nói:   

- Được, nếu có Chủ tịch nghị viện đại nhân ra mặt, Luân Đôn dĩ nhiên không có vấn đề gì!   

Mệnh lệnh vừa truyền xuống, phạm vi lục soát của Huyết tộc đã không còn cố định ở Birmingham, bắt đầu lan tràn ra các khu vực xung quanh. Người phụ trách văn phòng thường trú ở Birmingham lúc này cũng không khỏi choáng váng.   

- Huyết tộc điên rồi sao? Động tác sao lớn vậy chứ?   

Vị Phó chủ nhiệm cường tráng kia nhận được tin tình báo, kinh ngạc nói:   

- Giang Khương có sức hấp dẫn cực kỳ lớn với chúng, thậm chí còn không thèm cố kỵ Giáo hội!   

- Không biết, nhưng ít nhất giờ đối với chúng ta mà nói là tin tốt. Vị Giang Khương y sĩ kia tới giờ vân chưa rơi vào tay chúng...   

Lúc này vị Chủ nhiệm nhẹ nhàng lắc đầu cười nói:   

- Có điều cũng kỳ lạ. Rốt cuộc vị Giang Khương y sĩ này đang ở đâu, sao Huyết tộc không tìm được, đúng là lợi hại, lợi hại...   

- Đúng là lợi hại. Có điều chúng ta nên truyền tin về trước, giờ chắc Hội đồng viện cũng rất lo lắng...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi