BINH VƯƠNG THẦN BÍ

- Nếu như không có bất ngờ gì xảy ra.   

Đối với câu hỏi của Trưởng phòng Ken, Giang Khương dửng dưng gật đầu, khiến cho Trưởng phòng Ken vừa mong vừa lo lắng. Bây giờ y đã tin lời nói của Giang Khương. Dù sao trước mắt cũng đã có nhân viên và thiết bị tiếp viện đến, hơn nữa trong hai tiếng nữa sẽ có tiếp đội ngũ thứ hai. Y không tin Giang Khương lại nói láo.   

Bây giờ y chỉ có thể cầu nguyện lời của Giang Khương không sai, sẽ có ba ngàn quân lính đến. Nếu không, với tình huống hiện tại, đúng thật là không tiện giải quyết.   

Tình huống trước mắt xem ra, tỷ lệ người bị sốt cao đã tăng nhanh như vậy, nhưng cũng may là vừa mới bùng nổ không lâu, mấy ca tử vong không nhiều, cho nên khủng hoảng vẫn còn chưa nghiêm trọng. Nếu đợi đến lúc cao điểm, dân chúng các thị trấn xung quanh di tản đi, đến lúc đó, nếu không có quân đội được vũ trang khống chế thật tốt, virus sẽ nhanh chóng bị khuếch tán, sau đó sẽ bùng nổ ở Biana, thậm chí là toàn bộ Châu Phi.   

Trong lúc Trưởng phòng Kenny đang cảm thấy bất an, tốc độ của Thiên Y Viện và quan viên Hoa Hạ cũng không chậm. Lúc này, người phụ trách của tổ chức Y tế Liên Hiệp Quốc đang cầm trong tay bản thông báo xin tiếp viện Hoa Hạ truyền đến. Tuy ông không do dự, cầm bút phê duyệt ngay, nhưng có chút nghĩ không ra, ông vừa mới nhận được báo cáo có liên quan đến tình hình bùng phát dịch bệnh lây nhiễm ở Châu Phi, vẫn còn đang đau đầu không biết xử lý như thế nào. Hiện tại thiết bị, nhân lực, vật lực vẫn còn chưa đủ, chức phụ trách của ông đã sắp gánh không nổi, bên phía Hoa Hạ lại gửi công văn xin tiếp viện, đây cũng không phải là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi đơn giản như thế.   

Có công văn này, ông cũng thở phào nhẹ nhõm. Hoa Hạ rất ít khi nhúng tay vào những sự việc quốc tế lại có rất nhiều kinh nghiệm trong việc phòng dịch. Có Hoa Hạ tham dự, tình hình có thể sẽ được khống chế, ông cũng cảm thấy yên tâm hơn nhiều. Nhưng ông cũng còn chút nghi ngờ. Nếu chỉ là tiếp viện đơn thuần, Bộ Y tế Hoa Hạ cứ trực tiếp liên lạc với Biana là được.   

Với trình độ đập tiền vào mặt rất được hoan nghênh của thổ hào Hoa Hạ, đối với nước nghèo như Biana thì tuyệt đối giơ hai tay đồng ý. Bộ Y tế Hoa Hạ tối đa chỉ gửi một công văn thông báo cho Biana là đủ, lại còn cố ý gửi một công văn thông báo đến bên mình, chẳng phải là vẽ rắn thêm chân sao?   

Nhưng người phụ trách cũng cảm thấy chẳng có vấn đề gì. Ông dự cảm được lúc này ở Biana, tuyệt đối là một phiền phức lớn. Lần này có Hoa Hạ chủ động nhảy ra, hơn nữa còn không cần Tổ chức Y tế của Liên Hiệp Quốc trợ giúp, chỉ cần ký cho cái tên là được, đúng là cầu còn không được mà.   

Nếu không có Hoa Hạ, đánh giá lúc này ông ta đã phải khép nép gọi điện thoại cho Mỹ xin chi viện.   

Lập tức không chút do dự, ký bút phê duyệt đồng ý cho Hoa Hạ phụ trách chủ đạo hành động phòng dịch tại nước Biana của Châu Phi lần này.   

Tại khu quân sự Hoa Hạ, một vị Thiếu tá đưa một văn kiện đến trước mặt vị Tướng quân, trầm giọng nói:   

- Tướng quân, đã nhận được thư trả lời của Tổ chức Y tế Liên Hiệp Quốc.   

- Được, truyền lệnh xuống, sư đoàn 11 lập tức lên đường.   

Nhìn đoàn xe cuộn khói vàng và trực thăng đang quanh quẩn trên bầu trời tìm chỗ hạ xuống, đám người Pyramy và Trưởng phòng Kenny hưng phấn đến cực điểm.   

Những thùng hàng được niêm phong kỹ càng, sau đó từng nhóm người bước xuống xe, lưu loát dựng lều vải, rồi đem những thùng hàng vào bên trong.   

Lúc này, một đội ngũ chậm rãi bước sang bên này, thấy Giang Khương đang đứng trước lều vải, lập tức khiêm nhường nói:   

- Trưởng phòng Giang, phòng nghiên cứu virus của Thiên Y Viện, phòng Phòng chống dịch bệnh xin đến tiếp viện.   

- Vất vả cho mọi người rồi.   

Nhìn những gương mặt quen thuộc, Giang Khương hài lòng gật đầu. Đây đều là tinh anh của cả hai phòng trong Thiên Y Viện.   

- Xin mọi người dốc sức nhiều hơn. Mọi người có lẽ cũng đã rõ tình hình dịch bệnh lần này. Thời gian cấp bách, tôi cũng không muốn nói nhiều. Bắt tay vào công việc ngay từ bây giờ.   

Dứt lời, Giang Khương lại giới thiệu mọi người với nhau:   

- Vị này là Pyramy và Kenny, người phụ trách của tổ chức thầy thuốc biên giới, cũng là người phát hiện ra tình huống dịch bệnh lần này. Những tài liệu có liên quan, chờ lát nữa bọn họ sẽ chuyển cho mọi người, đồng thời trợ giúp mọi người tiến hành công việc.   

Tất cả đều cùng gật đầu, sau đó mỉm cười chào hỏi Pyramy và Kenny.   

Nhìn người nào cũng khí độ trầm ổn, lúc này Pyramy và Kenny đều thở phào nhẹ nhõm. Thấy mọi người không có ý bắt tay với họ, cả hai chỉ gật đầu, sau đó có mấy người thanh niên bước đến, dùng tiếng Anh lưu loát để trò chuyện, nhờ cả hai giao ra tài liệu có liên quan, sau đó cùng nhau bước vào trong lều.   

Bây giờ hai người rốt cuộc cũng thoáng yên tâm một chút. Có tinh anh Hoa Hạ ở đây, chỉ hy vọng có thể mau sớm khống chế, cộng thêm thời gian nữa sẽ đến thêm nhân viên duy trì hòa bình của Hoa Hạ, như vậy khả năng có thể khống chế được dịch bệnh ở Biana sẽ rất lớn.   

Các thành viên của Thiên Y Viện cũng bước nhanh đến, dẫn thành viên của phòng Nghiên cứu virus và phòng Phòng chống dịch bệnh vào những căn lều đã được dựng sẵn, chỉ chờ tinh anh đến làm việc mà thôi.   

Nhìn các thành viên Thiên Y Viện đã vào vị trí của mình, lúc này Giang Khương mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó cầm cái Ipad một cao thủ ngoại viện đưa đến.   

- Trưởng phòng Giang, đây là hình ảnh mà căn cứ vệ tinh chúng ta vừa vẽ được. Màu xanh da trời là khu vực hoạch định tiến hành cách ly. Màu đỏ là thị trấn Aragonal và các thị trấn chung quanh. Chúng tôi có ý định muốn dồn hết người dân chung quanh vào khu cách ly màu xanh da trời, cũng chính là thị trấn Aragonal.   

- Sau đó sẽ tiến hành khử trùng.   

Thành viên ngoại viện trầm giọng nói:   

- Sau khi tiếp viện và quân đội đến, chúng ta có thể đảm bảo đã cách ly hoàn mỹ.   

Giang Khương gật đầu, nói:   

- Được, hoàn toàn không khác gì suy nghĩ của tôi. Cứ làm như vậy đi. Tận lực dựng thêm nhiều lều vải, sau đó để một trăm binh lính Biana phối hợp với người của chúng ta tiến hành cách ly, tránh người dân địa phương phát sinh mâu thuẫn.   

- Vâng, Trưởng phòng Giang.   

Người phụ trách ngoại viện gật đầu một cái, sau đó nhìn cặp mắt phủ đầy tia máu của Giang Khương, lo lắng hỏi:   

- Bây giờ các thành viên đã vào vị trí, nếu không, Trưởng phòng Giang đi nghỉ ngơi một chút đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi