BINH VƯƠNG THẦN BÍ

- Tuyên Tử Nguyệt…   

Giang Khương thầm đọc lại cái tên này, rồi nhẹ nhàng thở ra một hơi. Kỳ thật Tuyên Tử Nguyệt không xấu. Đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn nguyện ý giúp cô. Nhưng tại sao cô lại có một vị hôn phu không biết nói đạo lý như vậy? Đúng thật là uổng mà.   

Nghĩ đến đây, Giang Khương cảm thấy có chút đáng tiếc cho Tuyên Tử Nguyệt. Nhưng việc này không liên quan đến hắn. Có liên quan cũng chỉ là cái tên đã đắc tội với hắn. Sau này, nếu có cơ hội, hắn sẽ rửa mối nhục này. Hắn cho rằng, đến lúc đó mà không đánh lại, chẳng phải là lỗ lớn sao?   

Giang Khương đột nhiên nhớ lại một chuyện khác. Chủ thể bị thương tổn, nhất định phải tiêu hao năng lượng để chữa trị. Lần trước còn chưa bổ sung lại hết. Lần này lại tiêu hao nữa. Có thể hôm nay không học với tổ sư gia được rồi.   

Nghĩ như vậy, hắn lại càng buồn bực.   

Mặc dù quá trình chữa trị làm cho Giang Khương có chút đau lòng, nhưng lại cực kỳ hài lòng về hiệu quả chữa trị của nó.   

Khi đến cửa phòng khám, hắn nhận được tin tức việc chữa trị đã hoàn thành. Hơn nữa ngực cũng không cảm nhận được điều gì khác thường. Ngoại trừ trong miệng vẫn còn lờ mờ mùi máu tươi, còn lại thì không có chút gì khác thường.   

- Tốt rồi, về sau tỷ lệ chết sẽ ít hơn.   

Giang Khương tự an ủi mình.   

Tiện thể mua mấy cái bánh bao hấp bên cạnh phòng khám, Giang Khương vội vàng đi tắm rửa. Hôm nay trì hoãn một khoảng thời gian. Bây giờ đã đến lúc phòng khám mở cửa rồi.   

Vội vã tắm qua, nhét vội mấy cái bánh bao vào trong miệng, Giang Khương vội vàng đi mở cửa.   

Hôm nay Hồ lão cùng với mấy lão trung y có tiếng đi tham gia đại hội Trung y. Cho nên phụ trách khám bệnh sẽ do Giang Khương và Trương Nhạc phụ trách. Vốn Hồ lão định mang Giang Khương đi, nhưng nhớ đến trong phòng khám chỉ có một mình Trương Nhạc, cảm thấy có chút lo lắng, vì thế ông đành đi một mình.   

Giang Khương biết, tinh thần của Hồ lão khi đi tham dự đại hội rất tốt. Tuy nói ông không mang đệ tử đi theo, nhưng cảnh tượng thầy trò Trương lão làm náo loạn phòng phám của ông, tất nhiên là đã truyền khắp trong giới. Nếu không, Trương lão làm sao có chuyện xám xịt mà trở về chứ?   

Tuy nói Hồ lão không có ở đây, nhưng người bệnh đến phòng khám cũng không ít. Bởi vì danh tiếng của Giang Khương mấy ngày qua rất lớn. Ngày xưa chỉ là truyền miệng, nhưng sau chuyện của Trương lão, danh tiếng của Giang Khương lại càng được truyền mạnh hơn.   

Người bệnh đến đây, bất luận là bệnh nhân mới hay là tái khám, thấy Hồ lão không có mặt, một chút cũng không để ý, đến bên bàn Giang Khương xếp hàng chờ khám.   

Trương Nhạc ngồi đối diện cũng cảm thấy bất đắc dĩ. Bên phía y cũng chỉ lèo tèo hai ba người, đều là đến tái khám. Những người còn lại đều sang hết bên chỗ Giang Khương.   

Nhưng bây giờ Trương Nhạc cũng đã cảm thấy quen, cũng không còn tâm tư so đo với Giang Khương nữa. Dù sao có Giang Khương ở đây, y cũng đỡ phải làm nhiều việc hơn. Cho nên, y nhìn thấy Giang Khương vừa mới kê xong đơn thuốc, liền chủ động cười nói:   

- Giang Khương, để tôi ký tên cho, tránh xảy ra sai sót.   

- Dạ, vậy làm phiền anh rồi.   

Tháy Trương Nhạc chủ động ký tên, Giang Khương tất nhiên là đồng ý. Tuy nói Hồ lão cho hắn đặc quyền kê đơn thuốc không cần chữ ký của ông, nhưng dù sao cũng không hợp pháp. Trong phòng lúc này cũng chỉ có Trương Nhạc là có giấy phép hành nghề, tất nhiên là thích hợp nhất.   

Nhưng như vậy, Trương Nhạc sẽ thay Giang Khương gánh mạo hiểm.   

Nhưng Trương Nhạc biết, Giang Khương về phương diện trung y lợi hại hơn y rất nhiều. Ít nhất ở đây lâu như vậy, Trương Nhạc chưa từng nhìn thấy Hồ lão sửa đơn thuốc của Giang Khương. Nhiều nhất cũng chỉ gia giảm một hai vị thuốc, trên cơ bản cũng không có vấn đề gì quá lớn.   

Về phương diện Tây y, cho dù Giang Khương có kê đơn, cũng còn có y ở đây. Ít nhất sẽ không quá mạo hiểm.   

Nếu Trương Nhạc đã nói như vậy, Giang Khương cũng không keo kiệt. Sau khi hắn kê đơn thuốc trung y, người bệnh yêu cầu kê tây y, Giang Khương ngẩng đầu thấy Trương Nhạc đã khám xong, liền nói với người bệnh:   

- Được, nhưng thuốc Tây thì anh có thể sang bên kia nhờ bác sĩ Trương kê đơn cho. Tây y của anh ấy lợi hại hơn tôi nhiều.   

Nếu Giang Khương đã nói như vậy, người bệnh tất nhiên là không có ý kiến, lập tức cầm đơn thuốc bước qua chỗ Trương Nhạc.   

Nghe Giang Khương nói như vậy, ánh mắt Trương Nhạc nhìn Giang Khương cũng hiện lên sự cảm kích. Vốn y đã chuẩn bị ký tên cho Giang Khương, nhưng Giang Khương an bài như vậy, chính là giữ thể diện cho y, hoàn toàn không làm cho y phải xấu hổ.   

Cứ như vậy, hai người phối hợp với nhau rất ăn ý. Người bệnh khám bên Giang Khương trước. Sau khi Giang Khương khám xong, người bệnh liền cầm sang chỗ Trương Nhạc. Muốn kê thêm thuốc tây thì kê, không thì chỉ ký tên.   

Bận rộn mất mấy tiếng, hai người đã khám xong hết số lượng người bệnh, so với Hồ lão ngày xưa thì nhanh hơn không ít. Nhìn phòng bệnh trống rỗng, hai người mỉm cười nhìn nhau.   

Đương nhiên, đây cũng chỉ là tạm thời, rất nhanh ngoài cửa xuất hiện một bệnh nhân. Nhìn thấy trong phòng khám chỉ có hai bác sĩ trẻ tuổi, cũng không biết ngồi bên nào, đành cười hỏi:   

- Hôm nay Hồ lão y sư không có ở đây sao?   

- Vâng, nếu anh đến xem bệnh, vậy để bác sĩ Giang khám trước.   

Trương Nhạc cười nói.   

- Vâng.   

Người bệnh vội vàng gật đầu, sau đó ngồi xuống chỗ Giang Khương.   

Khám xong cho người bệnh này, Trương Nhạc liền cầm quyển trung y lâm sàng lên xem, còn Giang Khương thì tiện tay rút quyển nội khoa ra nhìn.   

Mới lật được vài tờ, Giang Khương bắt đầu thất thần.   

Trước mắt hiện lên hình ảnh tự bạo lúc trước.   

- Đó là một con mèo, một con mèo béo múp, màu đỏ.   

- Nhưng đó là mèo sống hay mèo chết? Bị nhốt trong bình thủy tinh lâu như vậy, lại đặt trong một cái rương chống đạn có khóa mật mã, ngay cả đội trưởng cũng không mở ra được. Chẳng lẽ lại không chết ngạt sao?   

- Khi đó, con mèo giống như là đang ngủ, cuộn đầu vào cái đuôi của mình, không giống như đã chết.   

- Uy lực của quả bom kia cũng không yếu. Đội trưởng để lại cho mình tự bạo, ít nhất có thể diệt sạch mọi người trong phạm vi mười thước. Đám người kia vừa lúc chạy đến, ít nhất cũng phải chết mười mấy người. Con mèo này, ặc, được rồi, xem như mày phụ thể vào tao, bám vào cánh tay tao mà sống.   

- Nhưng con mèo này cũng khá kỳ lạ. Mình nhận được không ít chỗ tốt từ nó. Mình có thể an toàn trở về, lông tóc không hề bị tổn thương. Vết sẹo do chiến đấu mấy năm qua cũng mất sạch. Thị lực, thính lực so với trước kia mạnh hơn rất nhiều. Cảm giác cũng linh mẫn hơn. Mà thay đổi nhiều nhất chính là cái mũi của mình.  

Nghĩ đến đây, trong lòng Giang Khương hơi động. Mũi của hắn đã được cường hóa, nghe được mùi thảo dược trên núi khi còn ở quê, lại còn có thể nhận biết được vị trí của thảo dược. Năng lực này thật quá cường đại.   

Hơn nữa, bản thân hắn bây giờ đối với mùi cũng rất mẫn cảm. Có mấy lần nhờ ngửi thấy mùi mới chẩn đoán bệnh tình chính xác. Cũng không biết là sau này nó có lợi hại hơn hay không nữa.   

Suy nghĩ cẩn thận một số điều, Giang Khương không khỏi âm thầm hưng phấn. Xem ra sau này tận lực ít bị thương hơn. Nếu không, năng lượng bị tiêu hao quá nhiều, không biết đến lúc nào mới có thể cường hóa lại.   

Đương nhiên, nhờ có sự tồn tại của nó, sau này hắn làm nhiệm vụ cũng thuận lợi hơn nhiều.   

Giang Khương nhẹ nhàng buông quyển sách xuống, nhẹ gật đầu với Trương Nhạc một cái rồi bước vào nhà vệ sinh. Đột nhiên hắn muốn nhìn xem hình xăm của mình một chút. Thời gian qua, hắn chỉ lo theo tổ sư gia học hỏi, cũng không chú ý quá nhiều đến hình xăm trên vai trái, không biết bây giờ nó có thay đổi gì không.   

Bước vào nhà vệ sinh, Giang Khương đóng cửa lại, cởi áo khoác ngoài, sau đó vén tay áo lên nhìn xuống cánh tay trái.   

Nhìn xong lại có chút cau mày. Mặc dù đã lâu rồi không chú ý đến hình xăm này, nhưng hắn vẫn còn ấn tượng với nó. Hình xăm có chút ảm đạm hơn. Mặc dù Giang Khương không thể trăm phần trăm khẳng định, nhưng hắn có thể khẳng định, hình xăm này lúc trước đã rõ ràng hơn mà, nhưng bây giờ so với ban đầu còn ảm đạm hơn. Tại sao lại có chuyện như vậy?   

Nghĩ đến đây, gương mặt Giang Khương hiện lên sự lo lắng. Hắn biết được hết thảy bây giờ của hắn đều có liên quan đến hình xăm. Nếu hình xăm xảy ra vấn đề, như vậy sẽ khiến người ta thương tâm chết mất.   

Nhưng nếu nghĩ không ra, Giang Khương cũng không suy nghĩ nữa, chậm rãi xem tình huống thôi.   

Buổi tối, Hồ lão trở về, gương mặt khá đỏ. Rõ ràng là đã có uống mấy ly. Xem ra tâm trạng rất tốt.   

- Haha, Giang Khương, con không biết đâu. Khi nghe nói một mình con đối phó với thầy trò Trương Nguyệt Chánh, còn làm cho Trương Nguyệt Chánh tức giận đến ngất đi, đám người kia không tin. Kết quả lão Vương và lão Ngô làm chứng, con có biết bọn họ có vẻ mặt gì không? Hahah, có thể nói là rất đặc sắc.   

Hồ lão hưng phấn nhìn Giang Khương:   

- Tiểu tử, mấy chục năm qua, hôm nay là vui nhất. Mấy lão già đó lúc nào cũng hò hét, hôm nay nói chuyện với ta không khỏi cong thắt lưng lại. Nhưng bọn họ vẫn không phục. Lần sau con phải giúp ta, để bọn họ hoàn toàn tâm phục khẩu phục.   

Giang Khương ngẩn người, vẻ mặt hưng phấn nói với Hồ lão:   

- Sư phụ, con còn phải như thế nào mới khiến sư phụ cảm thấy không thua kém? Chẳng lẽ mấy người không phục sẽ chạy đến đây đập quán sao?   

Dứt lời, ngay cả Giang Khương cũng cảm thấy buồn cười. Nếu thật có người dám chạy đến đập quán, lần trước là do vận khí của hắn may mắn, còn lần sau thì không nhất định sẽ được như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi