BINH VƯƠNG THẦN BÍ

- Các người là cái thá gì? Có biết đây là đâu không? Tôi không thể hỏi tên sư phụ các người? Sư phụ các người có gì đặc biệt hơn người? Có biết ông nội tôi là ai không? Hả!!   

Liêu Dương trợn mắt, gân xanh trên trán nổi lên, nhìn chằm chằm hai thanh niên trước mặt, tức giận nói.   

- Phụt...   

Một trong hai thanh niên cười coi thường.   

- Mày...   

Nhìn bộ dạng của hai người, Liêu Dương nghiến răng “ken két”. Nếu không phải gã sợ nội quy sâm nghiêm của Thiên Y viện thì giờ đã giơ nắm đấm đánh hai thằng nhóc này một trận. Gã thở hổn hển, hai mắt tia máu đỏ bừng, nhìn về phía y sĩ đi cùng bên cạnh, hừ nói:   

- Anh Vu... Anh nói cho chúng biết, ông nội tôi là ai, có tư cách hỏi không...   

Y sĩ bên cạnh sớm đã cười khổ. Anh ta nghe Liêu Dương nói vậy vội vàng nói với hai thanh niên bên cạnh:   

- Ông nội của Liêu Dương là Thiên y sư Liêu Long Căn...   

Sau khi dứt lời y sĩ liền giới thiệu với Liêu Dương:   

- Liêu Dương... Hai vị này là đệ tử của Giang Văn Ba y sĩ.... Chính là Giang Văn Ba đệ tử củ vị y sư bị mất tích trong chuyện năm đó đấy...   

- Ồ?... A...   

Liêu Dương nghe vậy liền sửng sốt một chút rồi mới hồi phục tinh thần, kinh ngạc nói:   

- Giang Văn Ba... Đó không phải là ba Giang Khương sao? Ông ta không phải đã chết rồi à?   

- A... Đúng... Kể ra Giang Văn Ba y sĩ chính là ba của Giang Khương y sĩ! Anh ấy chưa chết, chỉ mất tích thôi... Ban nãy vừa trở về!   

Sắc mặt vị y sĩ này hơi sững sốt một chút, sau đó liền gật đầu nói.   

- Ba của Giang Khương...   

Liêu Dương vô cùng kinh ngạc nhìn y sĩ này, sau đó nhìn hai thanh niên bên cạnh, trên mặt lộ vẻ chán nản, nói:   

- Nói vậy bọn họ chẳng khác nào là sư huynh đệ của Giang Khương...   

Giang Văn Ba không đáng để ý, nhưng Giang Khương thì gã không thể không quan tâm. Giang Khương này gã không trêu vào được.   

- Các người nói gì?   

Hai thanh niên vốn vẻ mặt đầy dửng dưng, lúc này nghe hai người nói chuyện liền nhìn nhau, sau đó trong mắt đồng loạt lộ tia kinh ngạc, nhìn hai người, vội vàng hỏi.   

Y sĩ này nhìn thấy vẻ kinh ngạc của hai thanh niên thì sững sốt một chút, nhìn về phía hai người, cười nói:   

- Tôi nói Giang Khương y sĩ là con trai của Giang Văn Ba y sĩ...   

Nghe xong lời này, hai thanh niên nhìn nhau một cái, trong mắt rõ ràng lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng hai người nhanh chóng trao đổi ánh mắt một chút. Một trong hai người hít một hơi thật sâu, cầm di động của mình ra nhìn, sau đó cười nói với Vu y sĩ:   

- Vu y sĩ... Chúng tôi cũng dạo kha khá rồi. Chúng tôi quay về chờ sư phụ đây!   

- A... Không đi dạo nữa sao?   

Vu y sĩ hơi sững sờ, sau đó liền gật đầu, cười nói:   

- Bây giờ chắc Giang y sĩ đang ở trong phòng họp... Để tôi dẫn mọi người qua đó!   

Liêu Dương nhìn hai thanh niên xoay người rời đi cùng Vu y sĩ, trong lòng vô cùng ấm ức đưa tay sờ lỗ mũi của mình một cái, sau đó khẽ hừ một tiếng rồi cũng xoay người rời đi. Một Giang Khương ở Thiên Y viện này đã không mấy ai dá chọc vào rồi. Giờ ba hắn đã quay về, nếu vị kia cũng còn sống, nếu thật sự quay về viện...Vậy sau này ai còn có thể động vào Giang Khương nữa?   

Trong phòng họp nhỏ của Thiên Y viện lúc này bầu không khí vô cùng căng thẳng và nặng nề.   

Trên khuôn mặt luôn bình tĩnh của Từ Khải Liễu lúc này cũng trở nên âm trầm, nhìn chằm chằm Giang Văn Ba nói:   

- Tình hình thật sự như vậy?   

Giang Văn Ba nhìn vẻ mặt của Từ Khải Liễu, chân mày khẽ nhướn lên, lãnh đạm nói:  

- Đúng!   

Từ Khải Liễu nghe thấy vậy sắc mặt càng thêm âm trầm, sau đó hít một hơi thật sâu. Bà dựa ra sau một chút, đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa hai bên huyệt Thái dương, sau đó quay đầu nhìn về phía bốn người bên cạnh.   

Bà nhìn từng người một, trong mắt lóe lên tia nghiêm túc, chậm rãi nói:   

- Bốn vị... các vị có ai biết chuyện này không?   

Ánh mắt Lưu Mộc Dương lúc này cũng đen nhánh, trên mặt đầy ngưng trọng, chậm rãi lắc đầu nói:   

- Chuyện này, tôi không biết!   

- Tôi cũng không biết chuyện này!   

Liêu Long Căn bên cạnh trầm giọng lắc đầu nói.   

Còn Chu Thế Dương và Ninh Hán Dân sau khi nhìn nhau một cái, cũng đồng loạt lắc đầu nói:   

- Tôi không biết chuyện này!   

Từ Khải Liễu nhìn biểu cảm và câu trả lời của bốn người còn chưa kịp lên tiếng, lúc này Giang Văn Ba đã lạnh giọng cười, đưa tay nhẹ nhàng gõ ly trà một cái, lắc đầu liên tục cười lạnh nói:   

- Được... Được... Cũng không biết chuyện này... Ha ha... Ha ha...   

Lưu Mộc Dương bên cạnh ngẩng đầu nhìn Giang Văn Ba, lên tiếng nói:   

- Bất kể chuyện này là thật hay giả, nhưng năm đó thật sự không biết chuyện này...   

- Thật sự không biết?   

Giang Văn Ba lại cười lạnh một tiếng, nói:   

- Năm đó năm người các người đều là Y sư nhất phẩm... Sư phụ của tôi cũng vậy... Nếu nói các người không biết chuyện này... các người tự tin? Hay là để tôi và sư phụ tin?   

- Đó là không nói năm vị năm đó... Nhưng năm người các người, không thể không ai biết hoặc tham gia chuyện này...hì hì   

Giang Văn nâng ly trà lên uống một hớp, mặt đầy giễu cợt.   

Chu Thế Dương nhìn nụ cười nhạt đầy giễu cợt của Giang Văn Ba liền lạnh giọng hừ nói:   

- Chuyện này chúng tôi không biết. Hơn nữa lần đó rốt cuộc xảy ra chuyện này hay không, vẫn chưa thể xác nhận... Hơn nữa mấy vị năm đó thân là Thiên y sư của viện ta, sao có thể để chuyện như vậy xảy ra?   

- Ai biết có phải bản thân các người xảy ra vấn đề gì, sau đó không dám trở về viện hay không. Ai biết có phải anh ăn nói bừa bãi hay không?   

Giang Văn Ba nghe Chu Thế Dương nói vậy không khỏi giận dữ bật cười nói:   

- Được... Được... Tôi và sư phụ vì viện không để ý nguy hiểm đi sâu vào bên trong, nhưng lại bị người ta hãm hại. Hơn hai mươi năm không dám trở về viện, nhưng không ngờ hơn hai mươi năm sau vẫn có người chất vấn hai sư trò tôi...   

- Giang y sĩ... Anh không cần như vậy...   

Từ Khải Liễu bên cạnh trầm giọng nói:   

- Tin tưởng tôi, sư phụ anh cũng là bạn tốt của tôi. Chuyện này cho dù như thế nào, tất nhiên chúng ta sẽ điều tra rõ, nếu năm đó thật có chuyện này, Hội đồng viện sẽ cho các anh một câu trả lời!   

- Từ y sư... Tôi tin tưởng bà, nhưng tôi không tin những người khác...   

Giang Văn Ba nhìn bốn người bên cạnh, sau đó trầm giọng nói:   

- Lần này tôi trở về cũng vì muốn tìm lại công bằng cho tôi và sư phụ!   

- Được... Chuyện này tôi đảm bảo với mọi người, Hội đồng viện sẽ tiến hành điều tra, như thế nào?   

Từ Khải Liễu nhìn Giang Văn Ba chậm rãi nói:   

- Còn sư phụ của anh... Nếu ông ấy bằng lòng, mời ông ấy hãy quay về!   

Giang Văn Ba lắc đầu, lạnh giọng nói:   

- Trước khi chuyện này được xác định rõ ràng, sư phụ tôi sẽ không trở về... Hơn nữa điều tra, cũng phải có người của chúng tôi tham gia, các người... Giờ căn bản chúng tôi không dám tin!   

- Người của các người? người nào?   

Chu Thế Dương ở bên trừng mắt, lạnh giọng nói:   

- Chuyện năm đó, đương nhiên là do chúng tôi điều tra... Người của các người là ai? Có tư cách gì nhúng tay vào chuyện của viện ta?   

- Haha... Người của chúng tôi?   

Giang Văn Ba cười khẽ một tiếng, nói:   

- Tuyệt Y Đường, chẳng lẽ các người vẫn chưa biết sao? Nếu không có Tuyệt Y Đường, ông cho là tôi dám trở về à?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi