BINH VƯƠNG TRIỆU ĐÔNG



Người đàn ông mặt sẹo cười lạnh: “Mạnh Kiều, tìm cô thật không dễ dàng, cô cho rằng trốn ở chỗ này, tôi liền tìm không thấy cô?”
“Ngày đó đập vào đầu ông đây một bình rượu, như thế nào, cô cho rằng việc này cứ như vậy quên đi?”
Nói xong, hắn hút một ngụm xì gà, ánh mắt đùa giỡn thổi sương khói lên mặt Mạnh Kiều.

Mạnh Kiều bị sặc đến nổi giận một trận, làn da cô trắng nõn, hai má mềm mại trong nháy mắt dâng lên hai làn đỏ bừng.

Dục vọng chinh phục của người đàn ông sẹo bị đốt cháy hoàn toàn, ánh mắt cũng càng thêm hung hăng, tầm mắt theo gương mặt của cô quét về phía xương quai xanh, sau đó chậm rãi di chuyển xuống, cuối cùng bị một đạo vực sâu không nhìn thấy đáy nuốt chửng!
Mạnh Kiều ôm cổ áo, ánh mắt cầu xin rơi về phía sau.

Một đám bảo vệ trong chung cư không dám nhìn thẳng vào cô, nhao nhao tránh tầm mắt.

Bọn họ cũng muốn anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng vừa rồi tên xuất đầu kia mặt đầy máu, lúc này còn nằm trên mặt đất, ai còn dám trổ tài anh hùng?

Trong lúc tuyệt vọng, Mạnh Kiều nghĩ đến Triệu Đông, nếu như người đàn ông kia ở đây, anh có thể giúp cô hay không?
Vì Tô Phỉ, thậm chí anh còn dám đắc tội Ngụy Đông Minh?
Vậy anh có dám vì cô mà đắc tội anh Ngũ hay không?
Không có thời gian suy nghĩ nhiều, Mạnh Kiều thấy tránh cũng không được, đành phải thần sắc cứng ngắc cười cười: “Anh Ngũ, thực xin lỗi.


Không muốn cúi đầu cũng không có biện pháp, người đàn ông trước mặt này cũng
không phải người cô có thể đắc tội, nếu tránh không thoát, vậy chỉ có thể chịu thua.

Anh Ngũ phất tay nói: “Xin lỗi thì không cần, phòng riêng tôi đã đặt xong rồi, cùng tôi uống một chén coi như xong.


Mạnh Kiều khéo léo cự tuyệt: “Anh Ngũ, gần đây tôi bị cảm, không uống được rượu.


Anh Ngũ xua tay: “Không uống rượu cũng không sao, ca hát cũng được.


Nói xong, tầm mắt của hắn lại rơi vào trên mặt Mạnh Kiều, nhất là hai mảnh môi gợi cảm vừa mở vừa khép lại, không khỏi làm cho hắn nhớ tới một bộ ảnh nóng bỏng.

Mạnh Kiều còn đang từ chối: “Cổ họng tôi không thoải mái…”
Cô cũng không phải cô gái nhỏ mười bảy mười tám tuổi, ca hát trong miệng anh Ngũ nào có đơn giản như vậy?

Nếu thật sự đi, tám chín phần mười sẽ không trở về được.

Một tên tôc vàng tiên lên quát lớn: “Mẹ nó, cô đừng cho thể diện mà không cần, anh Ngũ bảo cô bồi rượu, đó là để ý tới cô! Một ca nữ nho nhỏ mà thôi, thật đúng là coi mình là đại minh tinh?”
Anh Ngũ cố ý nghiêm mặt răn dạy: “Sao lại nói chuyện với Mạnh tiểu thư như vậy?
Còn không mau xin lỗi!”
Lại một tên tiểu đệ trêu chọc: “Đúng vậy, anh nói chuyện cẩn thận một chút, đây chính là chị dâu tương lai!”
Mọi người cười vang một trận, lời nói trong miệng cũng càng ngày càng hạ lưu.

Mạnh Kiều nghe không nổi nữa, xoay người muốn đi: “Anh Ngũ, thân thể tôi không thoải mái, xin lỗi không tiếp được!”
“Chị dâu, xe ở bên này, chị đi ngược rồi!”
Tên tóc vàng cười dâm ra tiếng, đưa tay chộp về phía cổ tay Mạnh Kiều.

“Anh làm gì vậy!”
Mạnh Kiều né tránh đồng thời kinh hô
thành tiếng, giọng nói trong trẻo tựa như hoàng loan kêu to, làm cho người ta sinh ra dục vọng bảo hộvệ
Một đám bảo vệ nóng lòng muốn thử, nhưng bị ánh mắt anh Ngũ trừng, tất cả đều thành thật.


Mạnh Kiều cuống quít né tránh, không ngờ dưới chân lảo đảo, mất đi trọng tâm, cô ngã về phía sau, tim cũng chìm xuống đáy cốc.

Hôm nay nếu bị anh Ngũ mang đi, đời này coi như hoàn toàn xong rồi.

Thủ đoạn của anh Ngũ cô đã nghe qua quá nhiều, đồng thời tìm mọi cách chà đạp, còn có thể bị chụp ảnh và video uy hiếp, sau đó là vô tận tra tấn cùng nhục nhã.

Tên tóc vàng sững sờ tại chỗ, lúc Mạnh Kiều ngã xuống váy lật ra ngoài, đập vào mắt đều là màu trắng chói mắt, mơ hồ còn có thể từ dưới đáy váy nhìn thấy một chút.

Một cỗ cực nóng trong nháy mắt xông thẳng lên đầu, hắn liếm liếm đôi môi khô: “Chị dâu cẩn thận!”
Đồng thời lúc nói chuyện, hắn đưa tay bắt hai cái chân trắng nõn kia, lại bị người không cho phép đè bả vai!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi