BINH VƯƠNG TRIỆU ĐÔNG



Mặc kệ có phải xuất phát từ chân tâm hay không, tóm lại là vợ chồng hợp pháp được pháp luật thừa nhận, cho dù anh chỉ dùng để qua loa tắc trách trong nhà, dùng cái cớ phản kháng Ngụy gia, vậy cũng không thể
tùy tiện để cho người ta khi dễ.

Nhưng trước mắt Tô Hạo, những thứ này tự nhiên không dễ giải thích, cũng căn bản không cần phải giải thích.

Cô không quen cúi đầu với người khác, nếu Triệu Đông muốn hiểu lầm, vậy thì tùy anh là được rồi.

Tô Hạo bên kia còn nhìn không ra mặt mày cao thấp, kiêu ngạo mắng chửi: “Cháu trai, có bản lĩnh anh đi ra, dám cùng tôi động thủ? Xem hôm nay tôi không đánh chết anh, mẹ kiếp!”
Tô Phỉ rùng mình quát lớn: “Đủ rồi!”
Tâm tình tốt vừa rồi đều bị phá hư, cô thật sự nghĩ không ra, người em họ ngày thường không liên lạc được, vì sao đột nhiên tìm tới cửa?
Tô Hạo không chịu buông tha: “Mẹ kiếp chết tiệt, bảo vệ thối, trốn cái gì? Lại đây cho lão tử!”
Tô Phỉ cảnh cáo: “Tô Hạo, nếu em náo loạn nữa, chị sẽ gọi điện thoại cho cha
em!

Tô Hạo giống như bị bóp trúng huyệt, hùng hùng hổ hổ nói: “Cháu trai, coi như vận khí anh tốt, bằng không khẳng định hôm nay tôi giết chết anh!”
Thấy sắc mặt Tô Phỉ càng ngày càng khó coi, cậu ta kính ngạc hỏi một câu: “Chị họ, thẳng cháu trai này là ai vậy? Sao lại từ trong nhà chị đi ra?”
Tô Phỉ nghiêm mặt: “Mở miệng ngậm miệng chính là nói tục, gia giáo của em đâu?”
Không phải cô muốn giáo huấn, cha chỉ có một đứa con gái là cô, hết lần này tới lần khác mấy chú bác cành lá tươi tốt.

Chỉ là đáng tiếc, những chị em họ này, từ nhỏ đã được nuông chiều, không ai quản giáo.

Mấy năm nay thanh danh Tô gia hỗn loạn, không thoát khỏi quan hệ với những tên ăn chơi trác táng này.

Ví dụ như Tô Hạo trước mắt này, nhà bác
Ba cưng chiều, đại học còn chưa tốt nghiệp, cả ngày hào hoa phong nhã, nhạn bay chó chạy, không ít lần gây họa cho gia đinh!
Tô Hạo chán ghét nói: “Chị họ, sao chị mở miệng dạy người vậy? Hôm nay em tới đây là có chính sự, chị nhanh chóng đuổi tên bảo vệ nhỏ này đi, bằng không một lát sau anh rể họ lại đây, người ta sẽ hiểu lầm!”
Anh rể họ?

Không biết vì cái gì, Triệu Đông nghe thấy chữ này, phá lệ chói tai!
Tô Phỉ cũng sửng sốt một chút, sau đó rất nhanh lấy lại tinh thần: “Em nói bậy cái gì, lấy đâu ra anh rể họ?”
Nói xong, cô có chút lo lắng nhìn Triệu Đông một cái.

Nếu thật sự tính ra, Triệu Đông cũng không phải là anh rể họ của cậu ta.

Nhưng bây giờ đẩy anh tới trước đài?
Tô Phỉ biết rằng cô chưa sẵn sàng.

Tô Hạo bên kia kinh ngạc: “Đương nhiên là anh Đông Minh, chị họ, có phải hai người cãi nhau hay không? Vào buổi sáng, anh rể gọi cho em yêu cầu em đến giúp anh ấy nói chuyện.


Tô Phỉ chưa kịp sửa lại cách xưng hô trong miệng cậu ta: “Anh ta muốn tới đây?”
Tô Hạo búng mũi giày nói: “Đúng vậy, anh Đông Minh nói, ngày hôm qua ngàn sai vạn sai đều là lỗi của anh ấy, hôm nay anh ấy đặc biệt tới xin lỗi chị!”
“Nhưng… chị họ, em nói chuyện gì đã xảy ra với chị vậy? Tối nay, chị để bảo vệ nhỏ này đến nhà để làm gì? Đây không phải là thành tâm để cho anh rể họ em hiểu lầm sao!”
Tô Phỉ nhíu mày: “Chuyện của chị không cần em quản!”
Tô Hạo cười hì hì: “Chị họ, em hiểu rồi, nhất định là anh rể em chọc chị tức giận, chị đây là cố ý đâm chọc sau lưng anh ấy!”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi