BINH VƯƠNG TRIỆU ĐÔNG



Ngụy Đông Minh híp mắt nói: “Cho anh hai con đường, thứ nhất, cùng Tô Phỉ khởi tố ly hôn.


“Cô ta đồng ý hay không cụng không sao cả, tôi chính là muốn bôi xấu cô ta, để cho cả Thiên Châu đều biết, cô ta là loại hàng rách ngay cả bảo vệ nhỏ cũng chán ghét!”
“Điều thứ hai, anh quỳ xuống dập đầu ba cái cho tôi, tôi cũng có thể không truy cứu.


“Nói thật, hai chúng ta không thù không oán, bởi vì một người phụ nữ không chiếm được như vậy, đoạn tuyệt nửa đời sau của
mình, đáng giá sao?”
“Còn nữa, mặc kệ anh lựa chọn cái nào, tôi đều sẽ cho anh một khoản phí hòa giải 5 triệu!”
Triệu Đông khóa lỗ tai: “Nói xong chưa?”
Ngụy Đông Minh giật mình nói: “Nói xong rôi.

Triệu Đông nhếch miệng cười: “Vậy tôi lựa chọn điều thứ ba!”
Dứt lời, Ngụy Đông Minh liền cảm giác trước mắt có một bóng đen nhanh chóng phóng đại.

Là Triệu Đông trực tiếp dùng đầu đụng tới, tốc độ quá nhanh, anh ta căn bản tránh không thoát.


Cả người Tô Phỉ sửng sốt.

Vệ sĩ và cảnh sát phản ứng hơi nhanh, nhưng căn bản không kịp ngăn cản!
Ngụy Đông Minh ôm trán, cả người ngã về phía sau, trực tiếp đụng vào người vệ sĩ.

Ngay sau đó một trận trời đất quay cuồng, trán nóng rát đau đớn.

Đưa tay sờ, tất cả đều là máu.

Anh ta gầm gừ: “Mẹ kiếp, thằng điên! Thằng điên! Đồ con mẹ nó điên!”
La Cương vội vàng tiến lên quát lớn: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Triệu Đông lui về phía sau vài bước, mở miệng trước: “Đồng chí cảnh sát, các người tới vừa lúc, Ngụy Đông Minh muốn giết tôi!”
Ngụy Đông Minh mất đi lý trí: “Giết anh? Mẹ nó tôi thực sự muốn giết anh!”
Triệu Đông nhắc nhở: “Đồng chí cảnh sát, các người đều nghe thấy rồi, đây là chính miệng anh ta thừa nhận!”
La Cương cảm thấy sự việc khó giải quyết, lăn lộn nói: “Triệu Đông, anh đừng nói lung tung!”
Triệu Đông chỉ chỉ trán: “Tôi đau đầu, tôi nghi ngờ bị chấn động não, tôi muốn xin
trợ giúp y tế!”

La Cương giận mắng: “Rốt cuộc anh muốn giở trò gì?”
Triệu Đông lạnh lùng cười: “Sao lại gọi là đùa giỡn? Trên người tôi có vết thương, anh tận mắt nhìn thấy, với trạng thái trước mắt của tôi, không thể nào tiếp nhận thẩm vẩn có liên quan.


“Hay là nói, Ngụy Đông Minh anh ta bị thương chính là bị thương, loại người bình thường như tôi, cho dù chết cũng sẽ không có người hỏi thăm nửa câu?”
La Cương lâm vào tiến thoái lưỡng nan, không ngờ Triệu Đông lại là một cái gai khó giải quyết như vậy.

Lẩy tổn thương đổi tổn thương, loại chuyện này căn bản nói không rõ ai đúng ai sai!
Thủ đoạn tàn nhẫn, người bình thường căn bản nghĩ không ra, cũng tuyệt đối làm không được.

Hơn nữa vừa rồi nhìn anh quyết tâm, nếu không phải Ngụy Đông Minh đã có phòng
bị, quyết định vừa rồi sẽ không tốt.

Bây giờ thì sao?
Trước mặt anh ta, cả hai đương sự đều bị thương.

Một là người báo án, phía trên điểm danh chiếu cố, không thể đắc tội.

Người kia bị còng tay, nói anh ta hành hung, về tình về lý nói không thông.

Cho dù quyết định như thế nào, tất nhiên anh ta cũng bị liên lụy vào.

Tâm tư La Cương âm tràm, việc phiền phức rồi!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi