La Cương kẹp ở giữa, anh ta không hy vọng chuyện hôm nay náo loạn lớn.
Nếu như hai bên có thể ngầm hòa giải, bình an vô sự, vậy đối với anh ta mà nói chính là kết quả tốt nhất!
Nhưng trước mắt, La Cương giống như nghi ngờ mình nghe lầm.
Anh ta dùng ánh mắt ngu ngốc nhìn về phía Ngụy Đông Minh, hận không thể chỉ vào mũi anh ta mắng to.
Bảo anh hòa giải, anh cắm đầu biến mất, xám xịt cút đi là được.
Hết lần này tới lần khác còn muốn trở về giả vờ, mẹ nó anh là ngu ngốc sao?
Ngụy Đông Minh cảm thấy mình rất ổn, nghiêng đầụ: “Về phần tiền bồi thường, bỏ đi, tôi chê tiền của anh ta bẩn!”
Anh ta cúi đầu sửa sang lại khăn túi áo một chút, sau đó mới cảm thấy mỹ mãn xoay người rời đi.
Có người mở miệng: “Chờ một chút!”
Thần kinh tất cả mọi người ở đây đều căng thẳng.
Mọi người quay đầu nhìn về phía Triệu Đông, chỉ thấy anh nhếch miệng cười:
“Anh nói hòa giải liền hòa giải?”
Ngữ khí dừng một chút, anh cười càng thêm sáng lạn: “Tôi đồng ý sao?”
Ngụy Đông Minh gào thét ngay tại chỗ: “Họ Triệu, mẹ nó anh đừng cho thể diện mà không cần!”
Tim của La Cương đều nhấc lên tới họng, xong rồi!
Anh ta kiên trì mở miệng: “Triệu lão đệ, cho Quan cục trưởng một chút mặt mũi…”
Triệu Đông quay đầu lại, chỉ một câu, liền đem tất cả những gì đối phương muốn nói chặn trở về.
“Mắng tôi cũng coi như xong, sỉ nhục người phụ nữ của tôi?”
Anh cười ra tiếng: “Thật ngại quá, mặt mũi ai cũng vô dụng!”
Cảm nhận của Tô Phỉ rõ nhất, giống như ngực nhét một con nai con, “thình thịch” nhảy điên cuồng không ngừng!
Dứt lời, Triệu Đông sải bước tiến lên, một cước in ở ngực Ngụy Đông Minh.
Ngụy Đông Minh chỉ kịp kêu lên một tiếng đau đớn, thậm chí ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp lên tiếng.
Cả người anh ta bay ngược ra sau, giống như bị một đoàn tàu chạy với tốc độ cao đụng vào ngực!
Cảnh vật trước mắt nhanh chóng bay về phía sau!
Ngay sau đó… phịch!
Cả người đập vào chiếc Mercedes màu đen cách đó không xa.
Mui xe “bịch bịch” một tiếng, lõm xuống một cái hõm lớn!
cỗ lực này vẫn không giảm, ngay sau đó chính là “ào ào” một tiếng giòn vang, cả người anh ta đụng vào kính chắn gió.
Thân hình chỉ hơi dừng lại một chút, sau đó cả người cuộn thành một cục, trực tiếp đập vỡ thủy tinh, đập vào trong xe!
Ban đêm yên tĩnh, đột nhiên bị một tiếng chuông báo động chói tai phá vỡ.
Đèn khẩn cấp của Mercedes nhấp nháy xen kẽ, tiếng chuông báo động “tích tích” vang lên, động cơ bốc lên từng làn khói xanh…
Triệu Đông làm xong tất cả, giống như không có việc gì, quay đầu nhìn về phía La Cương: “Cảnh sát La, phiền một chút.
”
La Cương nuốt nước miếng, từ trên người lấy khóa còng tay ra, hơi run rẩy giúp anh mở ra.
Triệu Đông vỗ vỗ bả vai anh ta, ý bảo: “Cam ơn!”
Nói xong, cả người anh chậm rãi đi về phía chiếc Mercedes kia.
Hai vệ sĩ Ngụy gia sững sờ tại chỗ, thế cho nên Triệu Đông kéo cửa xe bọn họ mới phản ứng lại.
Không đợi lên tiếng quát lớn, Triệu Đông đã kéo tóc, kéo người ra khỏi xe.
La Cương biết tình hình khẩn cấp, nếu không ngăn lại, chuyện hôm nay sợ là không dễ kết thúc.
Anh ta khuyên một câu: “Người anh em, đừng kích động, vì một người như vậy, không đáng…”
Triệu Đông không nói tiếp, kéo tóc, kéo cả người anh ta lên.
Vẻ mặt Ngụy Đông Minh đầy máu, trong ánh mắt cũng tràn đầy dữ tợn cùng oán độc: “Họ Triệu, có bản lĩnh hôm nay mày liền giết chết tao!”
Triệu Đông cười đến sáng lạn: “Anh cho rằng tôi sẽ buông tha anh?”
Nói xong, anh bóp cổ Ngụy Đông Minh, một tay nhấc cả người anh ta lên.
.