BINH VƯƠNG TRỞ VỀ


Mộc Mộc lúc này mới ý thức được mình lỡ lời, ho khan hai tiếng, giải thích nói: "Tạm thời không...!không tính cái kia...
Tạm thời không tính? Vậy sau này có thể tính sao?
Mạc Phàm cảm thấy có chút buồn cười, không tiếp tục hỏi nữa, mà là nhìn vào mắt đối phương, nói: "Cô ở Hoài Hải, tôi ở Ninh Châu, trong thời gian ngắn cũng không thể chuyển đi được, sợ là không giúp được.

Nếu giả làm bạn trai bạn gái e là người nhà của cô cũng không tin tưởng.”
Cơ Ngưng Vũ vẫn không nói gì, một mực nhắm mắt dưỡng thần.
"Hẳn là sẽ tin tưởng, dù sao tuổi tác và diện mạo của chúng ta đều rất hợp nhau.

Mạc Phàm, nếu không chúng ta thử bồi dưỡng tình cảm một chút?" Mộ Mộc ôm trán, nhìn mặt bàn, tựa hồ nói ra những lời này còn cần một chút dũng khí.
Tuy nhiên, cô không thể không hạ quyết tâm được, cũng không phải là đang thẹn thùng.
Chẳng lẽ, yêu cầu này quá mức chủ động, khiến cho Mộ tiểu thư luôn nói chuyện cởi đều có chút không quen?

"Khụ khụ." Cơ Ngưng Vũ hắng giọng, mở mắt nhìn đệ tử một chút, thản nhiên nói:
"Ý tứ một chút.


Thế nhưng, lời tiếp theo của Mộ Mộc, liền làm cho người †a hiểu được nguyên nhân nàng sở dĩ hạ quyết tâm không được.
"Haizz, đây thực sự không phải là một ý kiến hay.

Nếu chúng ta thực sự kết hôn, tôi cũng không biết giải thích với Quyên nhà ta thế nào.” Mộ Mộc thoạt nhìn có chút đau khổ:
“Dù sao ta cũng không thể đoạt người yêu của bạn nha.”
Cướp đi người yêu của bạn? Đống từ ngữ lộn xộn này là gì vậy?
Trên trán Mạc Phàm lặng lẽ xuất hiện vài vạch đen.

Mộc tiểu thư này có thể năm bắt những điểm chính khi nói không!
Bất quá, từ phương diện nào đó mà xem, ý tưởng của Mộ Mộc thực ra không phải là một ý kiến tồi, dù sao dáng người nàng nóng bỏng, khuôn mặt xinh đẹp, Mạc Phàm cũng không tính là chịu thiệt.
Nhưng mấu chốt là, giúp Mộ Mộc việc này, không thể nghi ngờ là rước họa vào thân.
"Hôn sự này của cô, liên quan đến môn phái giang hồ đại hạ” Mạc Phàm n¡ ia vị của Thiên Bình Sơn trong thế giới giang hồ cũng không tệ, nếu ta và Hoàng Vân Bằng xung đột..”
Nói tới đây, mạch não của Mạc Phàm bỗng nhiên chuyển động, một bóng lưng mơ hồ áo trằng hơn tuyết bỗng hiện lên trước mắt.
Tô Khuynh Thành!
Vị hôn thê từ bé này của mình chẳng phải cũng là tiên nữ trong giang hồ sao?
Nếu như nàng biết mình cùng Mộ Mộc quan hệ thân thiết, sẽ có cảm nghĩ gì?
Sau khi suy nghĩ này hiện lên trong đầu, Mạc Phàm cảm thấy có chút buồn cười, hắn cùng cái gọi là Thanh Thành tiên tử từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp qua, hẳn tại sao phải quan tâm nàng cảm thụ?
Thấy Mạc Phàm trầm tư, Cơ Ngưng Vũ khẽ läc đầu.
Ban đầu cô cho rằng Mạc Phàm sợ.
Nhưng Cơ Ngưng Vũ nghĩ lại, cảm thấy khả năng Mạc Phàm nhát gan cũng không cao lắm.
Nam nhân này cũng không sợ mấy đại thế gia Ninh Châu kia, lại cần để ý Thiên Bình Sơn sao?
Cơ Ngưng Vũ không ngờ rằng câu tiếp theo của Mạc Phàm sẽ là:.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi