“Báo cáo thầy!”, Chu Thanh Uyển kéo cửa phòng học bước vào, “Em vừa bị bóng đập trúng nên đến phòng y tế một chuyến ạ.”
Cô đi đến trước mặt thầy giải thích lý do vào lớp muộn.
“Em bị sốt sao?” Trần Hiểu nhìn cô học trò nhỏ trước mặt, trên gò má cô hơi ửng đỏ kéo dài đến sau tai.
Chu Thanh Uyển vô thức đưa tay chạm lên gương mặt, thế mà lại nóng đến dọa người, cô vội vàng xua tay: “Thưa thầy không sao, em bị nóng ạ.”
“Vậy về chỗ ngồi đi!” Trần Hiểu không làm khó cô thêm nữa, xoay người cầm lấy phấn tô tô vẽ vẽ trên bảng đen.
Khuôn mặt Vương Huyên Nghi lo lắng nhìn Chu Thanh Uyển đi tới, “Uyển Uyển, cậu làm sao vậy? Trên đầu cậu sưng một cục thật lớn.”
“Bị bóng đập trúng thôi mà.” Chu Thanh Uyển kiên nhẫn giải thích lại một lần nữa.
“Bị Trương Kính Vũ ném trúng?”
Sau lưng Chu Thanh Uyển cứng đờ, “Các cậu thấy?”
“Rất nhiều người đều thấy.” Vương Huyên Nghi thành thật trả lời.
“Cho nên mặt cậu đỏ như vậy cũng là vì Trương Kính Vũ?” Vương Huyên Nghi cười gian.
“Đã nói là bị nóng!” Chu Thanh Uyển vội vàng phủ nhận, cô nâng tay phải quạt lên quạt xuống, muốn dùng cách này làm dịu đi nhiệt độ trên gương mặt.
Nhưng vừa nghĩ đến nụ cười dịu dàng lúc nãy của Trương Kính Vũ, gương mặt cô ngược lại càng hồng hơn, hệt như một quả táo đỏ, trái tim cũng đập càng lúc càng nhanh, không thể kiềm chế.
Giờ tan học.
Từng tốp học sinh lục tục rời khỏi phòng học.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Trương Kính Vũ đưa cậu đi phòng y tế?” Trình Tuệ Kỳ đeo cặp sách đi đến trước chỗ ngồi của Chu Thanh Uyển.
Chu Thanh Uyển đang thu dọn sách vở, cô nghe tiếng bèn ngẩng đầu, sau khi thấy người tới lại cúi đầu làm tiếp chuyện của mình, hoàn toàn không để ý đến cô ta.
“Chà, sớm biết vậy tôi cũng đi dạo đến sân bóng rổ nhiều hơn chút, không chừng cũng có thể bị bóng văng trúng và thu hút sự chú ý nhỉ?” Trình Tuệ Kỳ lườm mắt đánh giá Chu Thanh Uyển.
“Trình Tuệ Kỳ, não cậu bị cửa kẹp rồi phải không, tự nhiên nghĩ đến chuyện muốn bị bóng đập vô để gây sự chú ý.” Vương Huyên Nghi dùng ngón tay khẽ vuốt huyệt Thái Dương, ánh mắt nhìn Trình Tuệ Kỳ hệt như nhìn người bị thiểu năng.
Trình Tuệ Kỳ tức giận đến mức khuôn mặt dữ tợn, cô ta giơ tay muốn cho Vương Huyên Nghi một cái tát.
Chu Thanh Uyển nhấc tay bắt lấy cổ tay của cô ta, bất kể Trình Tuệ Kỳ giãy giụa thế nào cũng không tránh thoát khỏi tay Chu Thanh Uyển.
“Cậu buông tôi ra!” Trình Tuệ Kỳ gấp đến độ hốc mắt ứa lệ.
“Tôi có một ý kiến hay hơn, chỉ cần nói cho toàn trường biết tin tức cậu đánh bạn học là Trương Kính Vũ sẽ nhận biết ra cậu ngay. Thế nào, muốn thử một chút không?” Chu Thanh Uyển lạnh mặt uy hiếp.
Sau đó cô hất mạnh tay của Trình Tuệ Kỳ ra..
Trên cổ tay cô ta hiện lên một dấu tay màu đỏ rõ ràng, Trình Tuệ Kỳ hung tợn nhìn chằm chằm Chu Thanh Uyển, nhưng không nói ra được một lời phản bác, đành phải lau nước mắt, xoay người rời khỏi phòng học.
“Uyển Uyển, vừa rồi cậu thật siêu ngầu!” Ánh mắt Vương Huyên Nghi lấp lánh sự sùng bái, duỗi tay ôm lấy Chu Thanh Uyển.
Chu Thanh Uyển khẽ sờ đầu Vương Huyên Nghi, đeo cặp lên vừa nói vừa cười cùng cô ấy bước ra phòng học.
Ngày hôm sau nữa.
“Chu Thanh Uyển.”
Chu Thanh Uyển đang ghi chép bài giảng, nghe tiếng gọi bèn ngước đầu lên, nhất thời cô không nhớ ra được nam sinh trước mắt tên là gì.
“Vừa rồi có một đàn anh nhờ mình mang đồ cho cậu.” Triệu Viễn đưa cho cô một cái túi.
“Cảm ơn cậu nhé.” Chu Thanh Uyển mỉm cười lễ phép với cậu bạn.
“Ồ?” Vương Huyên Nghi bên cạnh vốn đã mơ màng sắp ngủ đột nhiên tinh thần tỉnh táo, đùa cợt nhìn Chu Thanh Uyển.
“Trương Kính Vũ quan tâm cậu thật nha ~” Nói xong cô ấy còn che miệng cười trộm.
“Đừng nói bậy!” Chu Thanh Uyển che lại ngực.
Gần đây nhịp tim cô thường xuyên đập nhanh một cách khó hiểu, chẳng lẽ cô bị bệnh gì liên quan đến nhịp đập sao?
Chu Thanh Uyển mở túi ra xem thì thấy một lọ thuốc thoa ngoài da và trà sữa, là khẩu vị mà cô thích.
Lại một ngày nào đó.
Chu Thanh Uyển tới văn phòng nộp bài thi Sinh học như thường lệ, lúc đi ngang qua sân bóng rổ cô sẽ bước nhanh hơn, lần trước từng bị bóng đập trúng làm lòng cô vẫn còn sợ hãi.
“Thanh Uyển!” Giọng nói quen thuộc từ đằng sau truyền đến, sau lưng Chu Thanh Uyển cứng đờ, nhịp tim lại đột nhiên đập vội vàng, làm cô có chút khó thở, gương mặt còn hơi nóng lên.
“Em làm sao vậy, không thoải mái sao?” Trương Kính Vũ chú ý tới khuôn mặt Chu Thanh Uyển đỏ hồng đến mức sắp rỉ máu.
“Không có gì ạ. Trà sữa và thuốc lần trước là anh nhờ người đưa tới sao?” Chu Thanh Uyển thử nói sang chuyện khác.
“Đúng vậy. Gần đây em có chuyện gì không thoải mái sao? Hai ngày nữa là phải thi rồi, ngàn vạn lần đừng đập hỏng đầu mình nhé.” Trương Kính Vũ không khỏi cúi đầu cười trộm.
“Em phải đi nộp bài thi, thầy Trần còn đang chờ em.” Nói xong Chu Thanh Uyển phẩy nhẹ tay, lòng bàn chân như được bôi dầu chạy về hướng tòa văn phòng.
Trương Kính Vũ nghi hoặc nhìn bóng dáng hấp tấp chạy trốn của cô.
Chậc, anh có đáng sợ như thế sao?
Quả nhiên cô bé đã nhận ra mình à?
Trương Kính Vũ khẽ gãi ót và nghĩ nên làm thế nào để thay đổi ấn tượng của một cô gái dành cho mình.
—
Hôm nay là kỳ thi đầu năm, trường học không còn ồn ào như lúc trước, mỗi học sinh đều đang nghiêm túc làm bài thi trong im lặng.
Chu Thanh Uyển buông bút xuống sau khi kiểm tra lại một lượt cuối cùng rồi nhẹ nhàng vươn vai.
Chỗ cô ngồi ở cạnh cửa sổ, lúc giương mắt lên sẽ trùng hợp nhìn thấy sân bóng rổ.
Chu Thanh Uyển vô thức muốn tìm kiếm dáng hình nào đó, nhưng vì đây là thời gian thi cử nên sân bóng rổ không có một bóng người.
Cô thất vọng khẽ cụp mắt xuống, nhìn bài thi đến ngây người, mãi cho tới lúc hết giờ thi.
Sau khi kỳ thi kết thúc, có người vui mừng cũng có người sầu não.
“Lần này mình tiêu rồi, mình không làm được nhiều câu lắm!” Vương Huyên Nghi dựa vào vai Chu Thanh Uyển gào khóc như sói như quỷ.
Chu Thanh Uyển vỗ nhẹ đầu cô bạn, “Tự tin với bản thân một chút nào.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Không không không, mình thừa biết thực lực của mình rất là kém, thứ hai tuần sau lúc phát bài thi chính là ngày chết của mình.” Vẻ mặt Vương Huyên Nghi như đưa đám dúi đầu vào cái bàn.
Ngày thứ hai.
Trần Hiểu cầm bài thi bước nhanh vào lớp, các bạn học bên dưới đều khẩn trương nhìn thầy.
“Đã có thành tích thi lần này của các em.” Trần Hiểu đặt bài thi lên trên bàn, đôi mắt nhanh chóng đảo qua cả lớp.
“Kết quả thi lần này cũng không tệ lắm, đặc biệt là điểm thi môn Sinh môn Hóa của bạn Chu Thanh Uyển và bạn Triệu Viễn đều đạt điểm tuyệt đối, lọt vào top 5 của khối.”
Bạn học phía dưới dường như nổ tung, mồm năm miệng mười thảo luận với bạn cùng bàn bên cạnh.
“Chu Thanh Uyển thì mình không bất ngờ lắm, nhưng đáng ngạc nhiên là bạn Triệu Viễn giấu tài sâu thật nha.”
“Mình còn không biết hóa ra trùm học ở ngay bên cạnh.”
“Về sau phải ôm chặt đùi hai người bọn họ.”
Trần Hiểu mở miệng cắt ngang tiếng thảo luận của mọi người: “Nhưng vẫn còn có một vài bạn thi không được tốt lắm. Mong các em hãy không ngừng nỗ lực.”
Các học sinh vốn đang hưng phấn thảo luận về hai vị học bá của lớp nghe thấy những lời này, lập tức mất đi hứng thú, lo lắng mình chính là người trong lời nói của Trần Hiểu.
Trần Hiểu phát bài thi xuống, sau khi nhận được bài thi các bạn học sẽ bắt đầu sửa lỗi. Cả một tiết học này Chu Thanh Uyển nhàn rỗi đến nhàm chán.
“Nè, Uyển Uyển!”, Vương Huyên Nghi dùng khuỷu tay khẽ chạm vào cánh tay Chu Thanh Uyển, “Cuối tuần cậu có rảnh không? Chúng mình phải đi hát KTV thả lỏng chút. Mấy ngày nay thật là buồn đến mốc meo.”
Chu Thanh Uyển nghĩ cuối tuần mình cũng không có kế hoạch gì, vì thế sảng khoái đồng ý.
Cả ngày cuối tuần cô đều chờ mong chuyện này, vì rất lâu rồi cô không cùng bạn bè đi ra ngoài chơi.
“Gặp chuyện gì làm con vui vẻ như vậy?” Đường Hân dùng tay vỗ nhẹ đầu Chu Thanh Uyển.
“Hì hì, tối nay con và bạn đi ra ngoài chơi ạ.” Chu Thanh Uyển vui vẻ cười tít mắt.
Lúc chạng vạng, Chu Thanh Uyển tùy ý mặc một chiếc áo sơ mi cùng quần cao bồi, cầm ví và di động rồi ra cửa.
Trên suốt đoạn đường đi, Chu Thanh Uyển đều rất vui vẻ, mãi đến khi thấy Trình Tuệ Kỳ và những bạn học cùng lớp nhưng không thân khác.
“Uyển Uyển, vào đi!” Vương Huyên Nghi ngồi góc trong cùng của sô pha, cô ấy thấy Chu Thanh Uyển sững sờ ở đó cứ tưởng bạn không tìm không thấy mình nên khẽ vẫy tay gọi.
“Đại học bá cũng có tới nè!” Mấy bạn học thấy Chu Thanh Uyển đến thì rất hưng phấn.
Chu Thanh Uyển vẫn còn ngượng nghịu nhưng cũng không mất đi lễ phép, cô mỉm cười gật đầu, xem như chào hỏi với họ.
“Sao cậu không nói với mình là có những người khác nữa?” Chu Thanh Uyển ngồi bên cạnh Vương Huyên Nghi nhỏ giọng nói thầm.
“Mình có nói đi cùng các bạn khác mà nhỉ!” Vương Huyên Nghi nghi hoặc khẽ chớp mắt.
Chu Thanh Uyển không nói nên lời.
Cậu! Căn! Bản! Chưa! Từng! Nói!
Chu Thanh Uyển biết lúc này so đo cũng vô dụng, cô đành tự nhận là do mình nghe không cẩn thận.
Vẫn nên tìm một cái cớ về nhà trước vậy, Chu Thanh Uyển nghĩ thầm.
“Học bá học bá, thành tích cậu tốt như vậy, có bí quyết gì phải không?” Một bạn học nữ mở ra đề tài.
“Đúng vậy đúng vậy, cậu chia sẻ một chút đi!”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Làm ơn cứu lấy đám học dốt như chúng mình đi! Hu hu.”
Chu Thanh Uyển vốn đang nghĩ lý do rời đi cho hợp lý và khéo léo, lại bị các bạn học cắt ngang suy nghĩ.
Bí quyết học tập sao? Thật ra thì cô không có bí quyết học gì đặc biệt, chỉ là ngày thường sẽ nghiêm túc nghe giảng và làm nhiều đề thi mà thôi.
Lúc cô vừa định mở miệng nói chuyện thì một giọng nói sắc bén giành trước một bước.
“Cũng không biết làm thật hay đi copy người khác. Mình cảm thấy, thay vì các cậu hỏi phương pháp học tập thì nên hỏi thử xem cô ta dùng thủ đoạn gì để gian lận, ha ha.” Trình Tuệ Kỳ che miệng cười.