BÌNH YÊN NƠI ANH


Tại Cố gia.
" Kiều Kiều, thời gian qua con sống cùng với cha con thế nào? Còn ả đàn bà tiểu tam kia, bọn họ có làm gì con không? "
Cứ nghĩ đến hai con người độc ác không có lương tâm, Chu Mạn lại không khỏi xót xa cho người con cùng cháu gái của mình.
" Dạ không, rất may là hai người họ không có làm gì con hết, coi con như người vô hình mà đối xử.

Nói chung con tự kiếm tiền rồi đóng học, sống qua ngày thôi "
" Đúng là bọn rắn rết không có lương tâm, dám đối xử với đứa cháu gái bảo bối của ta như vậy.

Mau đưa ta đến chỗ bọn chúng, ta nhất định phải cho bọn chúng một bài học! "
Cố Tiểu Vy ngồi bên cạnh không nhịn được lên tiếng : " Bà nội, cha của Kiều Kiều chính là Lục Hải đó, hôm trước truyền thông vừa đưa tin Lục thị không trụ nổi mà phá sản rồi, giờ cũng không biết họ sống chết ra sao.

"
" Lục Hải hay Lục gì đó ta không quan tâm, ác giả thì ác báo, họ đáng bị như vậy, gây ra đau khổ cho người khác thì bản thân cũng phải nhận lại kết cục tương tự! " Chu Mạn tức giận đập bàn.
" Kìa mẹ, đừng tức giận quá ảnh hưởng đến sức khỏe.

" Cố Tuân lo lắng : " Vậy hiện tại con đang sống ở đâu, vẫn ổn chứ? "

" Dạ Cố chủ tịch, con hiện tại vẫn rất ổn ạ! "
" Cố chủ tịch cái gì, gọi cậu.

Mà nghe Tiểu Vy nói, con đã gả chồng rồi, thằng nhóc đó đối xử với con có tốt không? "
" À dạ, chồng con là Mộ Tư Thần, anh ấy rất tốt ạ, anh ấy.....!ơ....!"
Lục Kiều Kiều nhìn qua nhìn lại, vẫn là không thấy Mộ Tư Thần đâu.

Thôi ch.ết, cô để quên Mộ Tư Thần ở bãi đỗ xe ngoài nghĩa trang rồi, sáng nay anh đưa cô đi thăm mộ mẹ, gặp lại người thân khiến cô xúc động quá, trở về cũng ngồi cùng xe với người Cố gia.

Thành ra, Mộ Tư Thần là bị cô bỏ rơi ở đó rồi.
Lục Kiều Kiều hốt hoảng lục tìm điện thoại, vừa vặn điện thoại cùng lúc đổ chuông, hiển thị cuộc gọi của Mộ Tư Thần gọi tới.

Quả này toang rồi, Lục Kiều Kiều vội nhận gọi.
" Vợ ơi, em bỏ quên anh ở đây rồi! " giọng nói đầu dây bên kia đầy bất đắc dĩ phát ra.
" Em, em xin lỗi, em quên mất, hiện tại em đang ở Cố gia, anh tới đây đi, em giới thiệu anh với gia đình! " Lục Kiều Kiều đầy yêu chiều mỉm cười, Mộ Tư Thần dạo này cư nhiên tính tình cùng cách ăn nói khác lạ như vậy.
" Được....!" sau đó là tiếng tút, tút vang rộng khắp nhà.
Thôi xong, cái giọng điệu kia hẳn là đang giận cô rồi.

Lục Kiều Kiều gõ đầu, bản thân sao lại đãng trí tới mức bỏ quên luôn cả chồng mình ở đó luôn vậy chứ.
" Hahaha.

" Cố Tiểu Vy bật cười lớn : " Kiều Kiều, cậu đúng là rất lợi hại, vậy mà lớn gan để Mộ Tư Thần lại một mình! "
Ngay sau đó là cái vỗ vào lưng Cố Tiểu Vy của Chu Mạn, hình như có hơi mạnh : " con nhóc này, ăn nói với chị gái như vậy đấy hả, không đầu không cuối.

"
" Ôi dào, nội ơi, ngày trước xưng bạn bè quen miệng rồi, giờ xưng chị em nghe cứ sượng sượng thế nào ấy, vả lại, con với Kiều Kiều bằng tuổi mà! "
" Không được tùy tiện như vậy, phải có trên có dưới, bằng tuổi nhưng Kiều Kiều cũng là vai chị, xưng hô cho tử tế vào! "
" Dạ, Tiểu Vy nói đúng đấy ạ,ngoại cứ để vậy cho hai tụi con tự nhiên! "
" Mà có thực chồng con là Mộ Tư Thần không? "
" Ủa thế cha không xem tin tức hả, từ mấy tháng trước rồi cơ, truyền thông đưa tin rầm rộ lắm! " Cố Tiểu Vy nhanh nhảu đáp.

" Thì cha có bao giờ để ý tới mấy tin tức trên mạng như con đâu.

Mà nghe cách nói chuyện của thằng nhóc đó với con, hẳn là nó đối xử tốt với con lắm, vậy thì chúng ta cũng yên tâm! " Cố Tuân thở phào.
Đứa cháu gái này của ông đã chịu thiệt thòi suốt bao năm qua, nó giống hệt mẹ nó mà chỉ biết chịu đựng cho qua.

Cố Tuân tuy chỉ là cậu của Lục Kiều Kiều, nhưng cũng rất lo lắng cho tương lai của cô nha, từ bé đã không được hưởng cuộc sống trọn vẹn, chỉ mong gả đi rồi có thể tìm được tám chồng tốt, lo toan cho cuộc sống về sau.

Mà nhìn thấy gương mặt hạnh phúc kia của Lục Kiều Kiều, Cố Tuân cũng gọi là yên tâm được phần nào.
" Dạ vâng, anh ấy thực sự rất tốt với con! "
" Đấy, còn con nữa đó Cố tiểu Vy, khi nào mới đưa ngưòi yêu về ra mắt gia đình đây hả, định ở vậy tới già luôn hả? "
Cố Tiểu Vy bất mãn trả lời : " Kìa cha, đang nói chuyện của Kiều Kiều, vì sao đột nhiên lại chuyển hướng sang con? "
Lục Kiều Kiều nghe thấy thì hơi ngạc nhiên, mặt đầy ngây thơ hỏi : " Thế Tiểu Vy vẫn chưa nói gì với mọi người sao ạ, rằng cậu ấy đã cầu hôn thành công con trai nhà người ta rồi, giờ chỉ cần đi lĩnh giáy chứng nhận nữa là xong! "
" Nè Lục Kiều Kiều, ai đánh mà cậu khai thế hả! "
Lục Kiều Kiều cười hì hì rồi lè lưỡi trêu đùa Cố Tiểu Vy.

Cả Cố Tuân lẫn Chu Mạn đều ngạc nhiên vô cùng, đứa cháu mà họ còn phải lo chưa trưởng thành được, vậy mà đi đánh lẻ, lén lút có người yêu không công khai với họ, đã vậy lại còn là người khụy gối cầu hôn nữa chứ.

Đúng là trên đời, cái gì cũng có hể xảy ra mà.
" Đúng là con gái của ta, thích là nhích tới luôn, không thì người khác lại hốt mất.

Thế thằng nhóc đó là ai, gia cảnh thế nào, mặt đẹp trai không, học vấn đầy đủ không ? " Cố Tuân cười lớn tự hào.

Cố Tiểu Vy ngại đến đỏ mặt, chân tay múa loạn xạ : "Thôi mà cha, chuyện đó để sau đi, con sẽ chọn một ngày để giới thiệu với mọi người sau, không phải đang chờ xem chồng ủa Kiều Kiều thế nào sao! "
Nhắc tào tháo thì tào tháo tới.

Lời vừa dứt, Mộ Tư Thần đã sừng sững đứng trước cửa nhà Cố gia.

Đôi chân dài sải rộng bước đến, trịnh trọng khom người : " Ngoại, cậu Cố, con là Mộ Tư Thần, chồng của Kiều Kiều, lần đầu ra mắt, có chút quà mọn coi như là biếu mọi người !"
Không biết là quà mọn thật hay chỉ là quà mọn trong mắt Mộ Tư Thần, chỉ thấy hàng dài vệ sĩ bê hộp lớn hộp nhỏ, xách túi lớn túi nhỏ nối đuôi nhau đi vào.
Lục Kiều Kiều há hốc mồm, làm gì mà khoa trương như vậy, anh đây là đang cố ghi điểm cao trong mắt phụ huynh sao.
" Đứa trẻ ngoan, hôm nay ở lại ăn với chúng ta một bữa! " Chu Mạn hiền hòa nói.
Mộ Tư Thần cũng đồng ý ngay mà không suy nghĩ, đúng là rất cố gắng.
Suốt cả bữa cơm, nhà Cố gia hỏi Mộ Tư Thần đủ thứ chuyện trên giời dưới đất.

Có Lục Kiều Kiều ngồi bên cạnh cười miễn cưỡng, chỉ đành cổ vũ anh từ trong lòng.
Sau bữa ăn ấy, Mộ Tư Thần xin phép đưa Lục Kiều Kiều rời đi, về biệt thự ngoại ô.

Nói chung, Cố gia chính là đã chấm người con rể này rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi