BÌNH YÊN SAU MƯỜI NĂM

Trẻ con thì luôn nhạy cảm, vì thế khi tôi dỗ Hạo Hạo ngủ trưa, thằng bé cứ hỏi tôi với chất giọng trẻ con: "Mẹ, mẹ cãi nhau với dì Hoắc Vân à? Mẹ không thích dì ấy nữa sao? "

"Tại sao Hạo Hạo lại nghĩ như vậy?"

"Bởi vì mẹ không muốn nói chuyện nên mới để con ngủ trưa."

Phiên bản thu nhỏ của Trần Thâm trước mặt khiến tôi có chút căng thẳng.

Có vẻ như tôi khó có thể nói dối trước mặt hai ba con trong tương lai.

Tôi cười: “Hạo Hạo, con muốn ăn khoai tây chiên không?”

Sự chú ý của trẻ con rất dễ bị phân tán.

Hạo Hạo hai mắt sáng lên: "Muốn ạ!"

Có được khoai tây chiên, Hạo Hạo lại nói: "Mẹ, mẹ không thích dì Hoắc Vân, chẳng lẽ là vì dì Hoắc Vân thích ba? Hay là do ba đối tốt với dì Hoắc Vân?"

Phụt!

Cà phê trong miệng tôi tràn ra ngoài.

Lượng thông tin chỉ trong vài câu nói này là quá nhiều!

Vừa rồi nhìn thấy Hoắc Vân, tôi đã nghĩ đến, chẳng lẽ Trần Thâm người đầy máu thật sự không có quan hệ tình cảm với cô ấy trong suốt khoảng thời gian tôi sống thực vật sao?

Giác quan thứ sáu của phụ nữ rất chính xác!

Tâm trạng bỗng trùng xuống tận đáy.

Nhưng trước mặt con trẻ, tôi vẫn cố gắng hết sức để che giấu cảm xúc của mình: “Hạo Hạo à, bây giờ chúng ta không thể ăn khoai tây chiên, mà nên đi ngủ một chút, sau khi thức dậy hai mẹ con mình sẽ ăn.”

Hạo Hạo bĩu môi giận dữ, nắm chặt những miếng khoai tây chiên cao ngang mình không chịu buông ra.

"Vậy thì sau khi ngủ dậy con sẽ được ăn mấy cái này."

“Được, được có thể ăn.”

Đợi khi Hạo Hạo chìm vào giấc ngủ, tôi trạng tôi trở nên rối bời.

Trong lòng nghẹn đến khó chịu, muốn khóc nhưng không khóc được.

Tôi tưởng đi đến mười năm sau thì sẽ được tận hưởng hạnh phúc, ai ngờ lại là đau khổ!

Đầu óc tôi rối bời, suy nghĩ lung tung, cảm thấy bơ vơ như con thuyền lênh đênh trên biển.

Dần dần, tôi chìm vào giấc ngủ...

"Ba ơi, ba hôn mẹ đi!"

Lần này, khi Trần Thâm hôn tôi, tôi đã kịp quay mặt nên anh ấy chỉ hôn được vào má.

Tôi có thể cảm nhận được rằng Trần Thâm hơi ngạc nhiên.

Nhưng anh không nói gì, chỉ xoa nhẹ vào lòng tôi: "Em đi rửa mặt trước đi, chuẩn bị ăn tối."

Anh bế Hạo Hạo bước ra ngoài.

"Nhân tiện, Hoắc Vân sẽ đến ăn tối với chúng ta."

Tôi đảo mắt sau lưng Trần Thâm, lẩm bẩm: "Đến ăn tối với anh hay với chúng ta?"

Cơn giận dữ liền bùng cháy trong lòng.

Được rồi, anh muốn chơi trò kích thích, làm chuyện dưới mí mắt tôi đúng không? Vậy thì đừng trách tôi không nể mặt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi