[BJYX] ABO CHI CƯỠNG CHẾ THỤ THAI



Những lời Tiêu Chiến nói kích thích thật sâu tới hắn, đem tất cả những yêu thương bảo bọc của hắn đối với Tiêu Chiến giẫm đạp như phân chó dưới đất.

Đúng vậy, thế giới này Omega không nhiều lắm, nhưng tuyệt đối không ít đến mức hắn muốn kiếm cũng kiếm không được.

Lấy cường trạng cùng tinh thần lực của hắn, hắn có thể dấu hiệu vô số Omega, để bọn họ mang thai sinh con cho mình.

Nhưng mọi chuyện không phải như vậy!
Hắn không muốn người khác, từ lúc trưởng thành tới bây giờ, hắn vẫn luôn đặt trái tim trên người vị thiếu tướng băng sơn không biết tình ái là thứ gì này.

Tốn biết bao công sức để gặp cậu, trở thành bảo tiêu của cậu.

Lại gạt đại ca dùng bí phương thay đổi thể chất của Tiêu Chiến, hắn làm tất cả những điều này chỉ vì muốn Tiêu Chiến trở thành người của hắn.

Hiện tại câu nói này của Tiêu Chiến lại phủ nhận tất cả những gì hắn làm.

Người nam nhân này đang dùng ngôn ngữ như dao nhọn giày xéo tâm hắn, cảnh cáo hắn rằng cho dù hắn có làm nhiều hơn nữa Tiêu Chiến cũng sẽ không tiếp nhận hắn vậy.

Không những không tiếp nhận mà, mà đứa con của bọn họ trong mắt cậu cũng không là gì cả.

Đó chẳng qua chỉ là pháo hôi (vật hi sinh) mà cậu tùy lúc đều có thể cống hiến cho quân bộ Liên Bang, cậu tùy ý để đứa con của bọn họ tiếp xúc với phóng xạ, sinh tử do mệnh.

Vương Nhất Bác muốn nói chút gì đó, nhưng lời nói đến bên miệng, cổ họng liền đắng nghét.

Nhận ra bản thân chỉ có thể phát ra những âm thanh vụn vỡ.
Hắn nghiêng ngả lảo đảo mà bò lên, đột nhiên cười to một chút nói:
" Được, em nói đúng.

Tôi có thể đi tìm Omega, vì sao phải phí hết tâm huyết lên người máy lãnh huyết lạnh tình như em chứ.


Coi như tôi mù mắt, yêu phải Tiêu thiếu tướng vô tâm vô phế nhất Liên Bang.

Có điều cái này đã là chuyện quá khứ rồi, Vương Nhất Bác tôi cũng không phải loại trời sinh phạm tiện, em ngay cả con chúng ta cũng không quan tâm rồi, tôi còn có thể làm gì nữa chứ? Như em muốn, tận tâm mà đi làm những gì em muốn, tôi sẽ rời đi Thường Viễn Tinh, đợi xem tin tức em hủy diệt cả tinh hệ, vì Liên Bang lập hạ công lao, thăng quan tiến chức như thế nào!"
Gần như dùng toàn bộ sức lực của mình, Vương Nhất Bác giả bộ bình tĩnh nói hết những lời này, đáy lòng xiết chặt lại, hi vọng Tiêu Chiến có thể nói một lời giữ lại hắn.

Chỉ cần cậu biểu lộ một tia không nỡ nho nhỏ thôi cũng được.

Hắn sẽ không đi, những lời vừa rồi cũng xem như đánh rắm.

Nhưng sự thật lại một lần nữa làm hắn thất vọng.

Tiêu Chiến mặt vô biểu tình, quay đầu nói với Lục Tiểu Bảo:" Giúp vị tiên sinh này sửa sang lại hành lí, xoá bỏ mọi quyền thông hành của hắn trong biệt thự." Xoay người hỏi Vương Nhất Bác:" Sáng mai tôi sẽ đi quân bộ phục chức, cho anh thời gian hai ngày, tôi nghĩ thời gian như vậy cũng rất dư dả."
Vương Nhất Bác tức giận tới mức suýt phun một ngụm máu, may mắn hắn đè ép xuống, tính tình cũng ương ngạnh lên trả lời:" Cần gì hai ngày, tôi đêm nay liền đi.

Tiêu thiếu tướng, chúc cậu may mắn."
"Anh cũng vậy."
Vương Nhất Bác thở phì phì mà chạy lên lầu thu thập số hành lí không nhiều lắm của hắn, càng dọn càng tức.

Hắn không thể ở lại bên người Tiêu Chiến nữa, hắn sợ mình sẽ tùy thời không khống chế được mà thương tổn Tiêu Chiến.

Cho dù quan hệ giữa hai người đã lạnh băng, nhưng hắn vẫn không muốn thương tổn một chút nào tới nam nhân kia.

Bản thân cuối cùng vậy mà thật sự trở thành người chồng bị vứt bỏ.

Toàn bộ Alpha trong vũ trụ cũng không có cái đãi ngộ này.

Vương Nhất Bác cười cười tự giễu, lại cảm thấy cái mũi mình lên men chua sót, trong lòng thầm mắng chính mình vô dụng.


Động tác trên tay nhanh hơn, đi, hôm nay phải đi!
Vương Nhất Bác không biết quyết định này của mình có mấy phần là đánh cược hay là đối với sự lạnh nhạt của Tiêu Chiến chân chính tuyệt vọng.

Hắn có thể chịu đựng Tiêu Chiến không yêu hắn, đối với hắn lãnh ngôn lãnh ngữ.

Nhưng hắn không thể chịu đựng cậu cũng đối xử lạnh nhạt với con bọn họ như vậy.

Trách không được ngày đó ở bệnh viện bác sĩ Jonhson, Tiêu Chiến ngay cả để hắn vào phòng khám thai cũng không cho.

Nếu không phải pháp luật quy định, cậu có lẽ đã phá đứa bé rồi.
Chính mình yêu người như vậy, có phải hay không quá ngốc? Vương Nhất Bác chua sót mà cười cười, xách lên hành lí đã thu dọn xong xuống lầu.

Tiêu Chiến vẫn giống khi nãy ngồi trên sô pha, không chút động đậy.
Lục Tiểu Bảo tiếp thu chỉ lệnh, nhận lấy hành lí Vương Nhất Bác giúp hắn mang ra ngoài cửa.

Vương Nhất Bác dừng lại bên người Tiêu Chiến cuối cùng hỏi một câu:" Có thể nói cho tôi một lời thật lòng không? Em đối với tôi, tôi nói là trừ bỏ kì phát tình em có bao giờ thật lòng động tâm vì tôi? Một chút thôi cũng được."
"Thật lòng?" Tiêu Chiến phẩm vị từ này, lắc đầu:" Tôi không có gạt anh, từ đầu tới cuối, tôi đều hận anh."
Không có gì đáng nói cả, từ lúc bắt đầu, hắn dùng dược vật thay đổi thể chất của Tiêu Chiến, cưỡng ép cậu thụ thai, quan hệ giữa bọn họ đã định sẵn sẽ như vậy.
Chính mình còn một bên tình nguyện cho rằng chỉ cần hắn da mặt đủ dày, dùng nhiệt tình thành ý là có thể đả động Tiêu Chiến, nhưng hắn như thế nào liền quên mất, Tiêu Chiến không phải là một Omega cơ chứ.

Cậu trước nay không biết cái gì là khuất phục, là mềm yếu cả.

Chính mình vẫn luôn khiêu chiến giới hạn cùng tôn nghiêm của cậu, đi tới ngày hôm nay, đã không còn đường nào có thể cứu vãn nữa rồi.

Vương Nhất Bác trong lòng ê ẩm, nói một câu:" Bảo trọng." Lại nhìn thoáng qua nơi mình đã từng có khoảng thời gian đẹp nhất hạnh phúc nhất.

Thật sự phải đi rồi!

Phòng to như vậy lập tức trở nên trống trải, Tiêu Chiến hít sâu một hơi, nói với Lục Tiểu Bảo:" Mở tất cả đèn lên."
Trong phòng ánh đèn sáng tỏ, tựa như ban ngày, làm cho Tiêu Chiến dễ chịu một chút.

Đè nén cái đầu đau nhức, cái này vốn dĩ là chuyện trong kế hoạch của cậu, trên thực tế, cậu trước đó đã cho Vương Nhất Bác cơ hội rời đi, cậu đã sớm chuẩn bị tâm lí rồi.
Đáng làm cho cậu vui mừng thanh thản nhất là, mấy ngày nay bắt đầu, thân thể cậu càng ngày càng ít có nhu cầu với Vương Nhất Bác.

Tần suất cũng càng ngày càng ít, hi vọng theo thai nhi lớn lên, cậu có thể không cần trải qua khống khổ của kì phát tình.

Vậy sự rời đi của Vương Nhất Bác, đối với cậu chẳng đáng gì không phải sao?
Huống hồ, cậu hiện tại không có đầu óc nghĩ tới Vương Nhất Bác.

Bắt đầu ngày mai, cậu phải tiếp nhận kì đặc huấn mười bốn ngày, nội dung đặc huấn là sử dụng đạn hủy diệt phá hủy tinh hệ Kate.

Tiêu Chiến cực kì không muốn nhận nhiệm vụ này, nhưng ít nhất hiện tại cậu không thể cãi mệnh lệnh quân bộ, có lẽ, mọi chuyện vẫn còn đường lui không chừng.
*****
Làm tốt chuẩn bị phục chức, sáng sớm ngày thứ hai Tiêu Chiến liền tới căn cứ đặc biệt của quân bộ báo cáo.
Nghênh đón cậu là hai vệ binh cũng là fan của cậu, gặp được thiếu tướng trẻ tuổi nhất Liên Bang, ào ạt bày ra thần sắc sùng bái, nếu không phải bọn họ còn đang chấp hành nhiệm vụ, chỉ sợ sẽ lấy ra tập ghi chú tùy thân xin Tiêu Chiến kí tên cho.
Tâm tình Tiêu Chiến không có thoải mái như vậy, đi theo vệ binh tiến vào phòng họp, vì muốn hoàn thành nhiệm vụ lần này, mà điều ba quân nhân từ bộ đội đặc nhiệm đến đều đã ngồi chờ ở phòng họp, chỉ chờ Tiêu Chiến đến.

"Chào trưởng quan, tôi là thiết giáp binh, Rick." Một nam nhân thô cứng cao đầu đại mã (cao to cường tráng) có một đầu tóc quăn màu nâu đứng thẳng dậy hướng Tiêu Chiến hành lễ theo cách thức quân đội.
"Chào trưởng quan, tôi là chuyên gia thủ tịch vũ khí, Ariel, thuộc bộ nghiên cứu phát triển vũ khí." Người thứ hai là một cô gái có một bộ tóc dài màu rượu đỏ, dáng người nhỏ nhắn thấp bé, xem tuổi chắc tầm không đến 20.

Tiêu Chiến kinh ngạc một chút, nếu chỉ nhìn bề ngoài, cậu cũng không cho rằng một cô bé sẽ là một chuyên gia thủ tịch vũ khí.
"Chào trưởng quan, tôi đến từ bộ đội hàng không, ngài có thể gọi tôi Odie." Người nam nhân cuối cùng, là một đại thúc trầm ổn, nói chuyện chậm rãi, thanh âm trầm thấp.
Tiêu Chiến quét nhìn một vòng, gật gật đầu, làm một quân lễ đối với bọn họ:
" Tiêu Chiến, quân hàm thiếu tướng.

Hy vọng hợp tác vui vẻ với mọi người, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ."
Mỗi người ở đây đều biết tính chất của nhiệm vụ này, vốn không làm người ta vui vẻ chút nào.

Cho dù quân nhân không thể cãi lại mệnh lệnh quân bộ, nhưng ánh mắt của bọn họ vẫn có chút nghi ngờ.
Tiêu Chiến đương nhiên biết những thuộc hạ này đang nghĩ gì nói tiếp:" Đặc huấn phong bế mười bốn ngày này, an bài với nội dung tôi nghĩ mọi người đều đã biết rõ.


Dù sao cũng không phải binh lính mới nhập ngũ, một vài nguyên tắc huấn luyện tôi không cần nhắc lại nữa.

Buổi chiều 1h bắt đầu trận huấn luyện điều khiển mô phỏng, tới lúc đó còn lại hai giờ thời gian địa cầu, các anh có thể chuẩn bị công tác của mình."
Phân phó xong, Tiêu Chiến chính mình cũng đi tới sân huấn luyện điều khiển mô phỏng xem xét dụng cụ huấn luyện và hoàn cảnh thế nào.

Bởi vì nhiệm vụ hủy diệt lần này phải lái phi thuyền hàng không.
Cho nên ngoại trừ Odie đến từ bộ đội hàng không phụ trách điều khiển chiến hạm ra, tất cả mọi người bao gồm Tiêu Chiến đều phải thành thục kĩ xảo lái phi hành khí.

Thứ nhất có thể thay ca cho Odie, thứ hai nếu ai xảy trả chuyện ngoài ý muốn trong nhiệm vụ hủy diệt, cũng không thúc thủ vô sách (không có biện pháp) lái phi hành khí.
Sân huấn luyện điều khiển mô phỏng là thành quả khoa học kĩ thuật mới nhất của Liên Bang, người trong cabin 4D gần như có thể cảm nhận giống hệt như khi lái phi hành khí ngoài đời.

Tiêu Chiến ngồi vào khoang điều khiển, dùng vân tay giải mật mã khởi động phi hành khí, cảm giác cánh tay đã hoang phí mấy tháng nay không sử dụng đến.

Đèn chỉ thị sáng lên, cabin chậm rãi nâng lên, trước mặt Tiêu Chiến chậm rãi trở thành màu lam thẫm của bầu trời tinh tế, vô số ánh sao lấp lánh trong vũ trụ, phối hợp thành cảnh sắc xinh đẹp yên tĩnh nhất.
Hoàn cảnh quen thuộc làm cho tâm tình phức tạp Tiêu Chiến từ sau khi Vương Nhất Bác rời đi bình tĩnh trở lại.

Đây mới là cậu chân chính, chiến sĩ cùng quân nhân nhất lưu, không có băn khoăn cùng những suy nghĩ kì quái.

Nhưng cậu hiện tại không thể không cố kị đứa nhỏ mạc danh kì diệu trong bụng.
Đèn chỉ thị vì tần suất thay đổi tinh thần lực đột nhiên loé lên màu vàng làm người ta bất an, Tiêu Chiến làm đứt đoạn sự liên kết giữa tinh thần lực và phi hành khí- Đáng ghét.

Chỉ cần vừa nghĩ tới Vương Nhất Bác cậu liền không ổn định.

Trạng thái tinh thần như vậy cậu căn bản không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ thích đáng.
Tên đã lên dây, không thể không bắn.

Tiêu Chiến lại thử liên kết tinh thần lực, lúc này đây, cậu bắt bản thân phải thật chú tâm.

Xúc cảm bắt đầu trở lại, phi hành khí cũng vững vàng bay lên trong không gian mô phỏng, mãi đến khi người máy tự động báo giờ: Sau 900 giây bắt đầu tự động tính giờ lần điều khiển mô phỏng đầu tiên.
Tiêu Chiến thoát ra hệ thống điều khiển phi hành khí, lần nữa làm đứt đoạn sự liên kết tinh thần lực, đầu cậu đã đổ đầy mồ hôi.

Ngay cả thân thể cũng không thích ứng nổi phi hành cường độ cao như vậy, nhiệm vụ lần này, dự đoán trước là sẽ không thuận lợi hoàn thành được..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi