BLACKMOORE

Bà Pettigrew – người vú già nhà Delafield – ngồi đối diện tôi trong xe ngựa, miệng phát ra những âm thanh ậm ừ liên hồi và đôi tay múa may đến chóng mặt, hai que đan chạm nhau lách cách đồng nhịp với tiết tấu của móng ngựa. Tôi chăm chú nhìn ra cửa sổ, dõi theo bóng lưng Henry. Hiển nhiên anh đang cưỡi ngựa – anh luôn cưỡi ngựa đến Blackmoore.

Một phần nhỏ, dẫu vô cùng miễn cưỡng trong tôi phải thừa rằng tôi vô cùng cảm kích việc bà chịu đi một đoạn đường xa như vậy để làm người giám hộ cho tôi. Song, sau hai ngày chịu đày ải trong cái xe ngựa xóc nảy lấp đầy những âm thanh ậm ừ và lách cách này, đầu tôi tựa hồ như nứt toạc đến nơi.

Hôm qua, tranh thủ ngày hè dài, chúng tôi đã đi được một quãng khá xa. Mười hai tiếng ngồi trong chiếc xe ngựa ồn ào mà không có lấy một lời tán gẫu giết thời gian của bà Pettigrew, tôi đã rất trông ngóng được nói chuyện với Henry. Thế nhưng khi xe dừng nghỉ ở một quán trọ, Henry không xuống ngựa mà chỉ dặn tôi ở lại cùng người đánh xe và bà Pettigrew, còn anh sẽ tìm nghỉ nơi khác.

Nhăn mày nhìn bóng lưng anh dần khuất, tôi thất thểu lê chân vào cái quán trọ mà cả bữa tối lẫn phòng ngủ dùng chung với bà Pettigrew đều không khiến tôi ưa nổi. Đến tận sáng nay, khi Henry ở ngoài quán, ngồi trên lưng ngựa đợi chúng tôi dùng xong bữa điểm tâm để lên đường, tôi vẫn chẳng kiếm đâu cơ hội nói chuyện với anh.

Tôi chưa bao giờ nhớ nhung những phút giây thư thái yên tĩnh hay rôm rả chuyện trò nhiều như hôm nay. Thở dài tựa trán vào ô cửa sổ, tôi thầm ước sao âm thanh lộc cộc của bánh xe có thể át đi tiếng lách cách và ậm ừ của bà Pettigrew, ước sao mình có ai đó để trò chuyện hay hành trình này chóng kết thúc cho rồi. Tôi trở người, cố duỗi thẳng chân nhưng vô ích. Bà Pe ngước mắt nhìn tôi rồi nhẹ cười.

- Chờ đợi thử thách tính kiên nhẫn của người ta lắm, phải không cháu? Nhưng nó đáng lắm đấy. – Nụ cười của bà nhắc tôi nhớ rằng bà từng theo nhà Delafield đến Blackmoore vào mỗi mùa hè và đã trở thành một phần của gia đình họ. Khi lớn lên và thừa kế Trang Viên Delafield, anh George vẫn giữ bà lại làm bảo mẫu cho con anh ấy. Hẳn Henry đã phải trổ hết tài ăn nói mới thuyết phục được anh George đồng ý để bà đi cùng chúng tôi.

Bà rướn người hé cửa sổ ra.

- Chà. Có vẻ như cậu Henry đã chọn đi đường phong cảnh. Chắc là đãi ngộ dành cho cháu rồi.

- Đường phong cảnh là gì ạ? – Tôi hỏi, hy vọng kéo dài cuộc trò chuyện sau hai ngày ong đầu với tiếng ậm ừ.

- Cháu sẽ biết sớm thôi. – Bà ngồi lùi lại, lia lịa múa que đan, âm thanh lách cách và ậm ừ lại ập vào tai tôi lần nữa.

Bà không biết rằng với tôi, ‘sớm thôi’ là tháng năm đằng đẵng, ‘lâu đấy’ là hơi mỏng sức tàn, và ‘cuối cùng’ là trút tận hơi thở. Kiên nhẫn không phải đức tính của tôi, cả chịu đựng cũng thế.

Tiếng ậm ừ đều đều đập vào thành xe rồi dội thẳng vào xương sọ, đến mức tôi nghĩ rằng mình sắp phát điên. Thấy ngựa kéo bỗng chạy chậm lại, tôi bèn ngoái ra cửa sổ và thấy chúng đang hì hục leo dốc.

- Chừng như mấy con ngựa đang vất vả với ngọn đồi này lắm – Tôi nói, dịch người tới chỗ cửa, - Hay để cháu ra ngoài, tiện thể duỗi chân một lát nhé!

Bà Pe giật mình ngẩng phắt lên vừa lúc tôi mở toang cửa xe.

- Ối, không! Cháu sẽ gãy chân mất! Gọi người đánh xe dừng lại đã.

Xe ngựa chạy không nhanh hơn tôi đi bộ là mấy.

- Không gãy được đâu bà ạ, cháu đảm bảo đấy. – Đoạn tôi nhẹ nhàng nhảy xuống, hơi loạng choạng khi tiếp đất, cửa xe sập lại sau lưng. Thoát được cái điệu đều đều tra tấn ấy, tôi thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Henry đang cưỡi ngựa đằng trước, nhưng khi ngoái ra sau anh lập tức đi vòng lại chỗ tôi.

- Có gì không ổn à. – Anh hỏi, gò cương điều khiển ngựa lại gần.

Tôi bắn cho anh cái nhìn tố cáo:

- Bà Pettigrew cứ ậm ừ mãi thôi.

Anh bật cười nhảy xuống ngựa, nụ cười của anh như bừng lên trong ánh mặt trời.

- Tiếng ậm ừ? Anh quên nó thế nào rồi!

- Làm sao mà anh quên được nhỉ? Nó như khắc vào đầu em vậy! – Đoạn, tôi nhại lại cái âm thanh đều đều, vang vọng đến chối tai mà mình đã chịu đựng suốt một ngày rưỡi qua.

Anh cong môi cười, vẻ ranh mãnh đong đầy trong ánh mắt khiến tôi tự hỏi liệu anh có thực sự quên chăng. Nhận thấy bản thân đang khiến cho cơn đau đầu thêm trầm trọng, tôi ngừng ngay việc nhại âm thanh ậm ừ và giơ tay xoa trán. Henry kéo cương ngựa nhích lại gần tôi.

- Vậy là… đêm qua anh đã trú ở một quán trọ khác. – Tôi nói.

Anh gật đầu.

Tôi nghiêng đầu nhìn anh.

- Có cần thiết phải vậy không?

Anh nhún vai, nom không được tự nhiên lắm.

- Anh chỉ là không muốn đánh liều … với danh dự của em.

- À. – Tôi xoay mặt đi, hai má nóng bừng. Ký ức về chị Eleanor lặng lẽ treo giữa chúng tôi. Dù vậy, tôi tuyệt sẽ không nhắc ra cái tên ấy và thầm thở phào khi nhận ra Henry cũng không có ý định khơi lên.

Chỉ tay về phía trước, Henry nói:

- Có một thứ em sẽ rất muốn nhìn thấy từ trên ấy.

- Gì vậy?

- Đồi cỏ. – Anh đáp, tựa hồ chỉ riêng từ ấy thôi đã là một tặng vật quý giá như vô số lần anh nói về nó trước đây, tựa hồ đồi cỏ cũng là một phần thừa kế quan trọng sánh ngang với tòa biệt thự hay như nó là một sinh mạng đang sống vậy.

Tôi kích động, vội tặng anh một nụ cười rồi chạy như bay lên đồi, Henry dắt ngựa theo sau. Gió cuồn cuộn cuốn qua làn váy, dán chặt vạt váy vào hai chân khi tôi chạy đến đỉnh. Đứng nơi cao nhất, tôi dõi mắt nhìn xuống thung lũng dãi gió của bãi đồi hoang vu.

Những cọng thạch nam tối màu phủ đầy trên đất nom như vết tím bầm chằng chịt. Nhờ mấy cành nguyệt quế màu lục, trảng cỏ vàng úa thi thoảng điểm tô vài bông hoa mà cảnh quang được sáng sủa ít nhiều. Song, không một cây to nào sống nổi – có chăng chỉ là lẻ tẻ vài thân cây còi cọc, quặt quẹo không cao hơn thân ngựa mà thôi. Cả vùng đồi chìm trong sự quạnh quẽ ảm đạm mà tôi chẳng thấy chút gì đẹp đẽ cả.

- Đồi cỏ đây ư? – Tôi thốt hỏi, giọng nhỏ xíu vẻ không tin nổi.

Henry đến đứng cạnh, chăm chú quan sát tôi khi tôi còn đang dán mắt nhìn cảnh vật phía trước. Không một nhành cỏ xanh dịu mắt. Không mảy may chút mối liên hệ với thế giới văn minh.

- Đúng vậy, đó là đồng cỏ. – Henry đáp.

- Nhưng nó… xấu quá. – Tôi nói, nghe thấy giọng mình hết sức quẫn trí. – Rất xấu, Henry.

Anh cười.

- Này, thật đấy! Anh kể với em nó đẹp lắm cơ mà.

- Nó đẹp với anh. – Tôi mờ mịt nhìn anh. Anh chỉ tay về trước. – Em có nhìn thấy vẻ đẹp ấy không? Dù chỉ là một chút xíu thôi.

Chuyển tầm mắt từ anh về lại phía trước, trong một giây tôi tự hỏi liệu có phải mình đã bị anh bỡn cợt suốt mười năm qua. Nhưng trong mắt anh không chứa đựng xíu xiu đùa giỡn nào. Chỉ có lòng trìu mến và kích động mà tôi không tài nào hiểu nổi. Vì anh, tôi quyết định thử. Đi tới vài bước, tôi cúi người sờ những cọng cỏ mình đang giẫm lạo xạo dưới chân. Muốn cảm nhận vẻ đẹp mà Henry nhìn thấy. Cây thạch nam tím sậm nom xấu xí như một thứ trái thối vữa. Nhưng những bông hoa vàng lại rực rỡ như ánh mặt trời, không phải cái sắc tươi tắn của thủy tiên mà là sắc vàng cam của giọt nắng. Tôi đưa tay toan ngắt một bông, song lại bị những chiếc gai dài sắc lẻm trên rìa lá cứa vào tay.

- Ối! – Tôi mút ngay giọt máu rịn ra.

- Anh nên cảnh báo em trước. Chẳng có thứ gì dịu dàng trên đồi cỏ này đâu. Đừng để mấy bông hoa ấy đánh lừa. Chúng được sinh ra để chống chọi với bất cứ điều gì – kể cả là một quý cô muốn hái chúng đấy.

Ngón tay tôi nhối lên từng cơn.

- Em cho rằng sự rắn rỏi mạnh mẽ ấy thật đáng khâm phục. – Tôi thì thầm, gắng tìm ra thứ gì đáng nhìn trên mảnh đất này. Một cơn gió vùn vụt lướt qua đồi, thổi bay chiếc mũ vành của tôi và khiến nó xoay tròn giữa không trung.

Henry chộp lấy nhẹ nhàng như thể nó được ném cho anh, đoạn đội lại lên đầu tôi. Anh cúi đầu giữ sợi ruy băng, có tia gì đó mới lạ lóe lên trong đôi mắt màu ngọc xám của anh, như sự sống, như ánh sáng. Đồi cỏ đã đánh thức trong anh điều mà tôi chưa bao giờ thấy trước đây. Anh buộc sợi dây xuống cằm, ngón tay lướt qua cổ và xương đòn của tôi. Hơi nóng xộc lên hai má, tôi đờ ra như phỗng.

Ánh mắt anh chuyển từ sợi ruy băng sang nhìn tôi, và nói bằng một giọng rất nhẹ:

- Vẻ đẹp thực sự nằm ở nơi trái tim ta yêu quý. Anh yêu nơi này, Kate, yêu hơn bất cứ thứ gì khác. Với anh, nó còn hơn cả đẹp. Nó là nhà. Là… - Anh ngừng lại, khóe mắt khẽ đảo qua như ngắm ánh mặt trời, nhưng lập tức lại chăm chú nhìn tôi, - cảnh anh muốn được ngắm mỗi ngày trong suốt phần đời còn lại.

Tôi sửng sốt đến ngây ngẩn. Vẫn biết Henry yêu quý Blackmoore, cũng biết rồi một ngày anh sẽ thừa kế mảnh đất, điền sản, và cuộc sống này, nhưng khi tận mắt nhìn anh đứng nơi đây, tận tai nghe anh khẳng định nó là nhà mình, tôi như bị giáng cho một đòn chí mạng.

Ký ức vụt qua, tôi thấy mình đang trốn trong căn phòng mờ tối ở Trang Viên Delafield, mũi còn sặc hương mẫu đơn sực nức. Và vẫn như cái đêm cách đây một năm rưỡi, nỗi buồn bã và mất mát sâu đậm lại đánh úp vào tôi.

Tôi ngoảnh đi, kéo sợi ruy băng của chiếc nón ra khỏi tay Henry, vờ như đang chăm chú ngắm nghía cảnh vật phía trước. Nhưng khi xoay lưng về phía anh, tôi đã phải giơ tay chà mạnh chóp mũi, hít thở khó nhọc, tự nhủ cố gắng kìm nén cơn xúc động. Henry vẫn đứng sau lặng lẽ chờ đợi – chờ cho tôi cũng yêu quý nơi này như anh.

- Em nghĩ rồi từ từ em cũng sẽ thích nó. – Tôi nói, nỗ lực giữ cho chất giọng đều đều, và hít sâu một hơi nhằm bình ổn nhịp tim. Có đám mây mang sắc xám vắt ngang trời, rồi bị những cơn gió không ngừng nghỉ đẩy về phía chúng tôi.

Tôi buộc nơ cho dải ruy băng, siết nó thật chặt hòng kéo bản thân về lại đúng nơi, quyết không chịu thua cái miền đồi hoang vu này. Đưa mắt xuống đường, tôi thấy xe ngựa đang dừng đợi.

- Đi thôi. – Tôi nói, - Đến thăm Blackmoore của anh nào. – Lần này, tôi lấy làm sung sướng khi được trèo lên chiếc xe ngựa tù túng, thậm chí còn hạnh phúc vô ngần khi nghe những tiếng ậm ừ vô tâm của bà Pettigrew. Vậy mới đúng. Đây mới là nơi thích đáng dành cho tôi.

Chứ không phải ngoài kia – không phải mảnh đồi hoang vu với chàng trai có mái tóc sẫm màu và đôi mắt xám tro, người yêu quý vùng đồi ấy hơn bất cứ thứ gì khác trên đời.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi