[BLEACH] KHOẢNH KHẮC

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác giả: Di Lệ[Edit-ĐN Bleach] Khoảnh Khắc - Quyển 1 - Chương 3: Hoàng hôn chiều hè

(Muguruma Kensei)

"Ra quyền không đủ nhanh! Không có lực!" Giọng nam lãnh ngạnh có vẻ phá lệ vang dội giữa những tiếng ve đinh tai nhức óc của trưa hè, người đàn ông với mái tóc hoa râm ngắn đứng sau người cô bé với mái tóc dài màu trắng bạc, biểu cảm không chút cẩu thả, "Lại một lần nữa!"

"Ara ara~ Kensei à~~~" Người đàn ông với mái tóc dài màu vàng cuối cùng cũng gặm xong miếng dưa hấu, "Phải nhẹ nhàng với bé gái chút chứ!"

Muguruma Kensei hung hăng trừng qua, "Không nghiêm khắc sao có thể nhận được thành quả! Còn nữa!" Âm cuối của hắn càng vang hơn, "Rõ ràng là cậu mời tôi cùng dạy cô bé, sao cuối cùng lại biến thành một mình tôi dạy!"

"Tôi thấy không phải cậu rất thích sao!" Hirako cười đến nịnh nọt, "Vậy nên tôi giúp cậu hoàn thành tâm nguyện nha~~"

[Tôi thấy rõ ràng anh chỉ tới làm biếng thôi!]

Kuukyou không nhịn được chửi thầm, trộm trợn trắng mắt nhìn trời.

"Ara~ Kuukyou-chan." Hirako lộ ra hàm răng trắng với cô, "Lúc huấn luyện không được làm việc riêng đâu!"

"Thật náo nhiệt!" Ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nữ quen thuộc, mang theo ý cười trương dương. Sau đó mọi người liền thấy người phụ nữ với mái tóc ngắn màu tím và làn da ngăm đen uyển chuyển nhẹ nhàng tiến vào, đằng sau còn có một cô gái có mái tóc dài đến ngang vai màu đen mà Kuukyou chưa từng gặp.

Hirako nghiêng đầu nhìn qua, hai mắt cười thành đường, "Ara, thì ra là Yoruichi à! Nếu tôi nhớ không nhầm thì hôm nay không phải khoá học Hoho của cô đâu!"

"Vậy nên tôi không thể đến nhìn Kuukyou?" Yoruichi nhướn mày, lười tranh luận với hắn, "Không phải sắp đến hội hè rồi sao? Aizen nhờ tôi dẫn Kuukyou đi mua mấy bộ kimono."

"Ara~~" Hirako vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, sau đó vô cùng nghiêm túc nhìn Yoruichi, "Cô chắc chắn Sousuke không nhờ sai người?"

Một chữ thập đỏ nhảy lên trên trán Yoruichi, đang định mở miệng, lại nghe được giọng nói trung tính mà rõ ràng của thiếu nữ đứng yên lặng nãy giờ: "Đội trưởng Shinji, xin ngài chú ý lời nói!"

"Ôi!" Yoruichi quay qua vỗ vỗ đỉnh đầu thiếu nữ, "Soi Fon không cần phải nghiêm túc như vậy đâu." Sau đó quay đầu lại, "Tuy rằng đội trưởng Shinji nhà chúng ta trước giờ nói chuyện đều không mang não theo." 

"........" Giờ đến lượt gân xanh trên trán Hirako nhảy nhảy, "Tôi bảo này......"

Lúc Kuukyou đang hứng thú bừng bừng ngồi bên xem cảnh Yoruichi và Hirako đấu võ mồm ngàn năm có một, đỉnh đầu lại vang lên giọng nam trầm ổn cứng cỏi, "Tập trung chú ý, Shitsusaku! Làm lại động tác vừa rồi một lần!"

"Vâng!" Kuukyou đáp, lại lần nữa nghiêm túc thực hiện động tác vừa học lại một lần.

"Ừ, lần này động tác đã ra dáng hơn, nhưng còn chưa đủ lực." Muguruma Kensei gật đầu, lại vẫn cau mày theo thói quen, "Làm lại một lần! Dùng lực đi!"

Kuukyou rất nghiêm túc luyện tập.

[Kỳ quái. Rõ ràng thầy Muguruma dữ như vậy, luôn cau mày, nhưng vì sao mình lại rất thích thầy ấy nhỉ? Luôn cảm thấy thầy là người đáng tin.]

"Được rồi, cũng không còn sớm nữa. Tôi muốn dẫn Kuukyou đi Rukongai." Bên kia, Yoruichi vung tay, "Kensei, có thể kết thúc chưa?

Kensei nhìn nhìn Kuukyou, cau mày gật đầu, "Hôm nay tạm thời đến đây thôi." Sau đó xách cái Haori màu trắng ở trên lưng ghế lên, choàng qua vai phải, "Hirako, đi thôi!"

"Này! Làm gì mà vội thế!" Hirako bất mãn nhìn theo bóng Kensei đang đến cửa, nói thầm.

Kensei quay đầu, mái tóc ngắn màu xám bạc loé sáng dưới ánh mặt trời, "Tôi không rảnh như cậu."

"Ara, tôi cũng rất bận mà!"Hirako lắc lắc ngón trỏ, sau đó quay đầu lộ ra hàm răng trắng với Kuukyou đang lau mồ hôi một bên, "Vậy thì hẹn gặp lại nha, Kuukyou-chan."

"Tuy có thể mua quần áo ở Seireitei, nhưng mà chị biết Kuukyou còn chưa từng dạo phố Rukongai, nên chúng ta đi Rukongai thôi."

Vậy nên, hiện tại Kuukyou cùng Yoruichi và thiếu nữ tên 'Soi Fon' ngồi trong một cửa hàng quần áo.

Yoruichi nhàn nhã hớp một ngụm trà, "Chỉ chờ ở đây cũng quá nhàm chán."

"Yoruichi-sama." Soi Fon ở bên cung kính nói, "Nếu không hôm nay chúng ta về trước, ngày mai em lại đến lấy."

"Ara, không cần." Yoruichixua tay, "Dù sao cũng rất nhanh thôi, cùng lắm thì chúng ta lại chạy đi đâu chơi đi." Sau đó kéo Kuukyou và Soi Fon, hô với ông chủ, "Chúng ta đi dạo chỗ khác tí, lát về lấy quần áo nhá!"

Có lẽ vì sắp đến hội hè, trên đường người đến người đi, bận rộn náo nhiệt. Nơi này là Junrinan, Rukongai, nơi nghèo nhất nhưng cũng tự do nhất Soul Society.

Bầu trời trên đỉnh đầu vẫn xanh thẳm, mây trắng từ từ trôi.

Kuukyou đi theo Yoruichi chạy loạn khắp nơi, trong mắt là to mò không thể che giấu.

"Kuukyou có muốn mua gì không?" Yoruichi vỗ vỗ ngực, "Hôm nay chị mời khách nha!"

[Đúng lúc thật!]

Mắt mèo vàng lục nghịch ngợm xoay chuyển, cô chỉ về quán nhỏ bên người không chút khách khí, "Em cảm thấy cái dây buộc tóc kia rất đẹp ạ! Em có thể mua nó không?"

Yoruichi nhướn mày, nhìn về phía Kuukyou chỉ. Đó là hai sợi dây buộc tóc màu đỏ tươi, bóng loáng, nút kết hình dây lưng và một đoạn đuôi đính chuỗi ngọc cùng màu tự nhiên rủ xuống.

"Là cái này à?" Yoruichi cầm nó trong tay, sau đó quay đầu hỏi.

Kuukyou gật đầu, trong mắt trừ chờ mong, dường như còn có hoài niệm.

[Nó giống y như hai chiếc dây buộc tóc mà anh trai tặng mình.]

"Được rồi." Yoruichi cực kỳ sảng khoái vung tay lên, "Ông chủ, cái này bao nhiêu tiền?"

"Thật hiếm khi thấy em ngoan như vậy đó nhé~~" Yoruichi nghiêng đầu ngó Kuukyou một cái, không quên phát ra tiếng 'tấm tắc' cảm thán.

Kuukyou bĩu môi, quyết định không so đo với chị ấy. Cô lắc lắc đầu, tâm tình rất tốt. Mái tóc dài màu trắng bạc được búi thành hai búi bởi sợi dây màu đỏ, sợi tóc nhu thuận cùng chuỗi ngọc đỏ lung lay theo bước nhảy của cô.

Đột nhiên, giống như cảm nhận được gì đó, cô đột nhiên dừng bước, nhíu nhíu mày, quay đầu nhìn không trung. Cùng lúc đó, với tiếng rống lớn, phía trước bốc lên khói bụi cuồn cuộn. Sau khi bụi mù tan đi, một sinh vật khổng lồ đeo mặt nạ xuất hiện, Kuukyou cảm thấy rất bất đắc dĩ, khoé mắt giật giật.

[Mình mới chỉ ra ngoài có một lần, không cần 'may mắn' như vậy chứ?]

"Ara, phiền toái tìm tới rồi!" Yoruichi nâng tay lên che nắng, biểu tình chẳng chút để ý.

Kuukyou lại một lần nữa giật giật khoé mắt.

[Sao mình lại cảm thấy trên mặt chị ấy viết rõ ràng là 'Lại có con mồi tìm tới cửa' chứ nhỉ!]

"Yoruichi-sama." Soi Fon nghiêm trang ôm quyền tiến lên, "Để cho em giải quyết con Hollow này đi."

"Không cần." Yoruichi cản cô ấy lại, cười tủm tỉm quay đầu nhìn Kuukyou.

"Đội cứu viện chút nữa mới đuổi tới, tên yếu ớt này, Kuukyou hẳn sẽ không làm chị thất vọng chứ?"

Kuukyou thở dài, "Được rồi." Tuy cô rất ghét mấy chuyện phiền toái như này.

Cô lười biếng tiến lên vài bước, đột nhiên động tác trong tay cứng lại, đôi đồng tử màu vàng lục trợn to – ở bên đống đổ nát đằng kia có một cậu bé tóc ngắn màu bạc đang ngã ngồi, con Hollow kia lúc này cũng đã phát hiện ra 'con mồi', đang chuẩn bị duỗi trảo về phía người kia!

"Hadou số 31, Shakkaho!" Cầu lửa màu cam nháy mắt nổ tung trước mặt nạ của Hollow, gần như đồng thời, Kuukyou một tay kéo bé trai ở trên đất đến phạm vi an toàn.

Sóng nhiệt mãnh liệt thổi bay bụi đất, một tiếng hét đau đớn vang lên, sau đó chỉ còn những tiếng đá vụn lăn đứt quãng. Cậu bé mở mắt ra, liếc mắt một cái đã thấy được sợi tóc màu trắng bạc bay tán loạn và chuỗi hồng ngọc lủng lẳng.

Tầm mắt dời xuống, thấy được sườn mặt tinh xảo và đôi mắt màu vàng lục từ từ mở ra của cô bé!

"Không sao chứ?" Kuukyou quỳ trước mặt cậu bé, nhìn thẳng mặt cậu, lập tức bị đôi mắt xanh lam như hồ nước đó hấp dẫn, "Đôi mắt cậu thật đẹp."

Cậu bé hơi đỏ mặt, lại biệt nữu quay mặt đi, "Không cần cậu quản!"

[Tình huống này là sao á?!]

Trán Kuukyou nổi lên một chữ thập đỏ, "Này! Tôi đang khen cậu mà! Thái độ đó của cậu là sao!"

"Tôi cũng đâu bảo cậu khen tôi!" Cậu bé đúng lý hợp tình cãi lại, nhưng mà còn chưa dứt lời, đôi mắt cậu đã đột nhiên trợn to, "Cẩn thận đằng sau!"

Không kịp quay đầu, Kuukyou chỉ cảm thấy bị một lực đẩy mạnh đẩy sang một bên. Ở đằng xa, một con Hollow tương tự con vừa rồi xuất hiện trong tầm mắt. Mà cậu bé vừa rồi gục trên đất, vẻ mặt vẫn quật cường nhìn con Hollow tiến tới.

Đôi mắt mèo vàng lục xẹt qua một cảm xúc kỳ lạ, cô theo bản năng cắn chặt môi dưới, mặc cho mái tóc dài che đi biểu cảm của mình.

[Lại được bảo vệ......]

Cậu bé tóc bạc theo bản năng nhắm chặt hai mắt, chờ đợi đau đớn sắp đến, nhưng sau đó, cậu lại cảm nhận được làn gió lạnh mang theo mùi thơm nhàn nhạt xoay chuyển quanh thân. Cậu khó hiểu mở to mắt, lại bị cảnh tượng trước mặt làm chấn động-

Gió như có thực thể, kịch liệt xoay vòng hình thành một lốc xoáy quanh họ, ngăn cách Hollow bên ngoài. Đá vụn và bụi bặm bị lốc xoáy cuốn theo xoay vòng giữa không trung. Trung tâm lốc xoáy, cô bé mặc đồ trắng ngạo nghễ mà đứng, vạt áo phần phật, mái tóc dài màu trắng bạc tung bay theo gió, chuỗi ngọc đỏ tươi cũng tung bay. Chỉ nhẹ nhàng phẩy tay, gió đã như nghe lệnh, nháy mắt biến thành một lưỡi đao thật lớn, chém Hollow trước mặt thành hai nửa.

Trong nháy mắt đó, cậu thấy được cường thế và kiêu ngạo trời sinh!

Không khí dần bình ổn lại. Kuukyou nhìn phế tích trước mắt vài giây, cuối cùng xoay người, "Cậu không sao......" Giọng bị nghẹn lại. Cẳng chân cậu bé đang dần nhuộm màu đỏ tươi.

"Tôi không sao." Cậu bé giãy giụa muốn đứng lên, "Tôi phải đi." Động tác dừng lại một chút, giọng nói nhỏ như mỗi kêu, "Cám ơn cậu đã cứu tôi."

"Chờ một chút!" Kuukyou giữ chặt cậu lại, "Cậu bị thương!" Cô ngẩng đầu, muốn tìm Yoruichi, lại không thấy bóng dáng người phụ nữ tóc tím đó đâu cả.

[Thật là, sao lại chạy vào lúc này chứ?!]

"Gần đây có sông không?"

"Sông?" Cậu bé ngẩn người, theo bản năng chỉ đằng sau, "Cách đó không xa có."

"Rất tốt." Kuukyou nhếch miệng cười, nâng cậu bé dậy đi về phía cậu vừa chỉ.

Cậu bé giãy giụa, "Cậu làm gì vậy?!"

"Đi rửa sạch miệng vết thương của cậu nha." Cô trả lời đến là đương nhiên, "Không xử lý một chút thì sẽ rất phiền toái."

"Tôi nói không sao. Tôi phải đi!"

"Kháng nghị vô hiệu!"

"Này!"

Dưới ánh hoàng hôn ấm áp, Kuukyou nghiêm túc dùng khăn tay của mình rửa sạch vết thương cho cậu bé: "Còn may, vết thương không quá sâu, hẳn sẽ khỏi nhanh thôi." Cô ngẩng đầu, cười ngọt ngào với cậu. Nụ cười thuần tịnh tựa như hoa anh đào đầu xuân.

Cậu bé mất tự nhiên dời tầm mắt, "Tôi đã bảo không sao, tôi phải đi!"

Kuukyou bất mãn lẩm bẩm, "Vội như vậy làm gì chứ! Chờ thêm một chút thôi! Sẽ tốt ngay mà!" Sao đó xoay người sang chỗ khác, giặt sạch khăn tay.

Cậu bé lúc này mới cẩn thận đánh giá cô bé đột nhiên xuất hiện này. Sườn mặt trắng nõn tinh xảo của cô như nhiễm lên ánh sáng lóng lánh ấm áp phản chiếu từ mặt sông. Thoạt nhìn tuổi không khác cậu bao nhiêu, nhưng mà - cậu nhíu mày – nhìn quần áo đơn giản nhưng tuyệt không đơn sơ của cô, hẳn là tiểu thư của gia tộc nào đó trong Seireitei.

Lúc này, Kuukyou ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thẳng đôi mắt xanh lam như hồ nước ấy.

Cô chớp chớp mắt, "Làm sao vậy?"

"Không có gì." Cậu bé lại quay mặt đi, ra vẻ không kiên nhẫn nói, "Mặt trời cũng sắp xuống núi rồi, cậu cũng nên về đi."

"Cũng phải nha." Kuukyou gật đầu, tiếp tục rửa miệng vết thương cho cậu, sau đó cẩn thận dùng cái khăn đó băng bó đơn giản cho cậu. Một lúc sau, cô thở một hơi dài, cảm giác thật thành tựu, cười nói, "Xong rồi!"

Nhanh như vậy? Cậu bé bị chính suy nghĩ đột nhiên xuất hiện của mình doạ sợ, vội vàng lắc lắc đầu, hơi co quắp đứng dậy, "Tôi đi đây." Dừng một lát, "Khăn tay tôi sẽ giặt sạch trả cho cậu." Sau đó tiếp tục khập khễnh bước về phía trước.

"Cũng không biết còn gặp mặt nữa không, trả kiểu gì chứ?" Oán giận nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy, nhìn cậu bước đi có chút gian nan, Kuukyou lại lần nữa chạy đến đỡ cánh tay cậu, "Cậu ở đâu? Vẫn để tôi đưa cậu về đi."

"Không cần." Cậu bé lắc đầu, "Tôi ở ngay gần đây thôi."

"Nhưng mà......" Kuukyou còn định nói gì đó, đã bị âm thanh từ xa truyền đến ngắt ngang, "Shiro-chan! Thì ra em ở đây à!"

Nhìn biểu tình sửng sốt của cậu bé, Kuukyou bừng tỉnh, "Thì ra cậu bên là 'Shiro-chan' à!"

"Không phải!" Cậu bé hơi giận, "Tên tôi là Hitsugaya Toushirou! Chẳng phải 'Shiro-chan' gì đó!" Sau đó quay phắt đầu, rống lên với thiếu nữ đang chạy tới, "Đừng có gọi tôi là 'Shiro-chan'! Momo đái dầm!"

Thiếu nữ chạy lại gần, khuôn mặt thanh tú rõ ràng ánh vào mắt Kuukyou.

Cô ấy nghiêng đầu nhìn Kuukyou, sau đó dò hỏi nhìn về phía Hitsugaya Toushirou, lại đột nhiên phát hiện vết máu trên quần cậu, "Em bị thương?"

"Không......" Toushiro vừa định phủ nhận, Kuukyou đã tiếp lời, "Cậu ấy gặp Hollow, cẳng chân bị trầy da, nhưng giờ đã không sao."

"Ôi, cảm ơn em." Thiếu nữ trịnh trọng nhìn Kuukyou cảm ơn, "Đúng rồi, tên chị là Hinamori Momo." chỉ chỉ Toushirou, "Em ấy là Hitsugaya Toushirou."

"Em tên là Shitsusaku Kuukyou." Âm thanh trong sáng như tiếng suối chảy róc rách dưới ánh nắng chiều vang lên.

Hoàng hôn chiều hè này, cái tên ấy cứ như vậy bất ngờ gõ vào lòng Hitsugaya Toushirou, cho nên mười năm sau, đêm mưa ấy gặp lại, cậu vẫn có thể rõ ràng gọi ra cái tên này...

"Shitsusaku Kuukyou."

Nhưng, chuyện này nói sau.

Tác giả có lời muốn nói: Được rồi, tôi biết mình rất không phúc hậu, một tuần mới được nửa chương, một quyển khác cũng đã hơn nửa tháng vẫn chưa xong......

Nhưng mà sắp phải thi cuối kỳ rồi nha~~

Chúc mừng năm mới!

Đội huy của đội hai là "Cát cánh" (Kikyo).[Edit-ĐN Bleach] Khoảnh Khắc - Quyển 1 - Chương 3: Hoàng hôn chiều hè

Biệt danh là hoa lục lạc, ngạnh thảo, bạch dược, là một trong bảy loài hoa mùa thu của Nhật Bản [Người Nhật Bản có bảy loài rau mùa xuân và bảy loài hoa mùa thu. Bảy loài rau mùa xuân gồm: Seri (Rau cần), Nazuna (Rau tề), Gogyou (Rau khúc tẻ), Hakobera (một loài tinh thảo), Hotokenoza (Một loại cải cúc), Suzuna (Củ cải tròn), Suzushiro (Củ cải). Bảy loài hoa mùa thu gồm: Kikyo (Cát cánh), Hagi (Hoa thuộc họ đậu mắt gà), Sắn dây, Nadeshiko (Hoa cù mạch), Ominaeshi (Bại tượng hoa vàng), Fujibakama (Cây mần tưới)].

Hoa tượng trưng cho: Chung thuỷ, kiên định, trung thành, không thay đổi.

Tìm kiếm qua, phát hiện loài hoa này ở thời Chiến Quốc của Nhật Bản được dùng làm gia huy, tuy số lượng kém hoa cúc, nhưng năm đó gia huy của gia tộc Minamoto đại danh đỉnh đỉnh cũng là hoa cát cánh mà.

Gia huy nhà Minamoto:[Edit-ĐN Bleach] Khoảnh Khắc - Quyển 1 - Chương 3: Hoàng hôn chiều hè

Mặt khác, Cát cánh là hoa sinh nhật ngày 23 tháng 4, nghĩa là ôn tồn lễ độ.

Phàm là người được hoa này chúc phúc ra đời, sẽ có được phong độ nhẹ nhàng, thiện giải ý nhân, là người bác ái, là bạch mã hoàng tử trong mắt người khác giới, dễ dàng tìm được tình yêu trong tình bạn, nhưng phải cẩn thận phân định rõ tình bạn và tình yêu, không được vì mình có điều kiện mà tự mãn, khiêm tốn chút sẽ càng có mị lực.

*Đội huy đội 2*[Edit-ĐN Bleach] Khoảnh Khắc - Quyển 1 - Chương 3: Hoàng hôn chiều hè

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi