Lần đó có rất nhiều người, hắn ta cũng có nhiều binh lính, chưa hết, nữ chính Yến Thu đã Uyển thành thân với Chu Cảnh Trạch, khi Tam hoàng tử khống chế gia đình nữ chính, hắn ta cũng khống chế nàng ấy.
Chính lúc này, nàng ấy liều mạng lao đến bảo vệ hoàng đế, dần chiếm được hảo cảm của hoàng đế, khiến hoàng đế buông lỏng cảnh giác và trọng dụng Chu Trạch Cảnh này.
Lần này tổ chức gia yến, vừa lúc Chu Trạch Cảnh không vào được, Tam hoàng tử đã liên tục gây khó dễ, người đứng ra giải quyết chuyện này chính là Xương Vương vốn đã bị người đời lãng quên, dù có đi ra ngoài, hắn cũng khiêm nhường đến mức người khác đều cho rằng Xương Vương sẽ không làm chuyện thế này. Không có gì đáng ngạc nhiên, quan hệ giữa hai cha con thiên tử dần được cải thiện, Xương Vương có lẽ sẽ có được chút thực quyền.
Nhưng lợi thế lớn hơn là những người ủng hộ thái tử phế truất năm năm trước rất có thể sẽ chuyển sang ủng hộ Xương Vương bây giờ!
Yến Thu Xu đang nghĩ đến đây, một người bán hạt dưa đến quán trà, không ngừng rao to.
Tinh thần của nàng phấn chấn hẳn lên, nhưng nàng chưa kịp vẫy tay, đã có người lên tiếng trước: “Ở đây, ở đây.”
“Ông chủ, cho tôi nửa cân!” Nam nhân trung niên bán hạt dưa hớn hở bước tới, lấy ra số lượng họ muốn, bán cho từng người một, sau đó Yến Thu Xu vội vàng nói: “Ta cũng muốn hai cân.”
“Hai cân thì hơi nhiều, hạt dưa có tính nóng, ăn nhiều rất dễ nổi giận, nên ăn ít thì tốt hơn.” Nam nhân trung niên nghe được liền cười nhắc nhở.
Yến Thu Xu nói: “Không sao, ta có thể mang về nhà ăn.”
Người nọ nghe vậy cũng không nói gì nữa, chỉ cười tủm tỉm bán cho nàng.
Yến Thu Xu thanh toán tiền, một bóng người đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô, giọng nói kinh ngạc của Tiết Gia Hà vang lên: “Tiêu cô nương? Là cô nương!”
Yến Thu Xu nâng mắt cười: “Tiết công tử.”
Tiết Gia Hà ngượng ngùng cười nói: “Thật trùng hợp, cô nương cũng ở đây, có phải vì lần trước nghe ta nói không?”
“Tiết công tử, mời ngồi.” Yến Thu Xu gật đầu: “Vừa lúc rảnh rỗi, ta ra ngoài đi dạo một chút, đến gần nơi này liền tới đây, trước đó ngươi đã nói khoảng giờ Thân hằng ngày sẽ có người bán hạt dưa rất ngon, vì vậy ta chỉ đợi ở đây thôi.”
Tiết Gia Hà ngồi xuống, Yến Thu Xu thuận tay rót cho hắn một chén trà.
Sau khi rót trà, nàng bắt đầu nếm thử hạt dưa.
Nàng phát hiện ra rằng hạt dưa được chiên rất ngon, chất lượng hạt cũng rất tốt, hạt dưa căng mọng, chiên vừa phải, dùng tay ấn một chút, vỏ hạt dưa sẽ vỡ ra, để lộ nhân hạt thơm dẻo bên trong.
Hạt có vị hơi mặn và mùi thơm dễ chịu, khi nhai có thể nếm được một chút vị ngọt.
Nàng vừa ăn vừa cảm thấy cực kì hài lòng.
Thiếu niên có chút bồn chồn nhìn trộm biểu cảm của nàng, nhận ra nàng ở bên ngoài không tháo khăn che mặt xuống, chỉ để lộ đôi mắt đẹp thì hắn nhẹ nhàng thở ra, ăn ngon là được rồi.
Tròng mắt hắn đảo qua đảo lại, chợt nghe tiếng như có người gọi mình, nhưng tiếng nhỏ quá, hắn cho rằng không phải là thật.
Khi Tiết Gia Hà quay đầu lại, hắn nhận ra rằng hắn vừa đến đây cùng bằng hữu mà quên mất sự tồn tại của Triệu Kỳ.
Hắn cảm thấy rất áy náy, liền cười nhạt rồi nói lời xin lỗi, đối phương chỉ nở nụ cười đắc dĩ, không lên tiếng nữa, bắt đầu đứng dậy tự mình đi gọi món.
Tiết Gia Hà cầm chén trà lên nhấp một ngụm, hắn vắt óc tìm chủ đề tán gẫu với nàng: “Cô nương có hay đi đến những nơi khác mà ta đã nhắc đến không?”
Yến Thu Xu không ngừng hành động đang làm, nàng chỉ lắc đầu nói: “Không, có chuyện gì sao?”
Tiết Gia Hà liền ngồi thẳng lưng, nói: “Ta chỉ đang nghĩ, nếu dạo gần đây cô nương rảnh rỗi như vậy, vừa khéo ta cũng muốn ghé qua những cửa hàng đó, ta có thể đưa cô nương đi, không biết cô nương có đồng ý đi cùng tại hạ không?”
Yến Thu Xu im lặng, nàng lắc đầu: “Không cần, ta có thể tự đi.”
Trước đây nàng là nô lệ của công việc, vì bận tăng ca, nàng không có thời gian đi chơi với bạn bè, nàng đã quen với việc ra ngoài một mình, huống hồ bây giờ còn có Thủy Mỗi đi cùng, không cần tìm người không quen đi cùng nàng, như vậy lại càng xấu hổ hơn.
Lần trước đồng ý đi cùng hắn cũng chỉ vì nàng muốn ăn cơm ở đó, hiện tại rốt cuộc cũng phải từ chối thôi.
Lời từ chối của nàng lại khiến ánh sáng trong mắt thiếu niên trước mắt mờ dần, nhưng ngoài miệng hắn vẫn rất phong độ: “Vậy ta cũng không quấy rầy cô nương nữa, nếu một ngày nào đó cô nương cảm thấy buồn chán, cô nương cứ tự nhiên tìm tại hạ đi cùng.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Yến Thu Xu hơi cứng lại, vỏ hạt dưa trong tay bị bóp mạnh nên bắn ra xa.
Phong tục ở Đại Chu rất phóng khoáng, nam nữ chưa có hôn ước hẹn nhau ra ngoài chơi là chuyện bình thường, nhưng đó chỉ là nam nữ thích nhau hoặc hẹn hò những người thân thiết.
Vậy ý của hắn là?
Nàng quay đầu lại, vốn định lịch sự từ chối đối phương, nhưng nàng chỉ vừa nở một nụ cười xã giao, sắc mặt Tiết Gia Hà đã thay đổi, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên một nụ cười gượng gạo, hắn vội đứng dậy chắp tay, nói: “Tiêu cô nương, tại hạ còn có việc, không tiếp tục quấy rầy cô nương nữa.”
Yến Thu Xu: “”
Người này chạy đi, còn chạy trốn rất nhanh.
Yến Thu Xu nhún vai, cũng thu dọn hạt dưa, nàng nói với Thủy Mỗi: “Chúng ta cũng đi thôi, chúng ta ra ngoài đã lâu như vậy, cũng nên trở về rồi.”
“Vâng.”
Ngay trước khi hai người rời đi, Yến Thu Xu cảm thấy có hai ánh mắt đang nhìn mình, ánh mắt dường như không giống bình thường.
Nàng vô thức dựa vào cảm giác của mình mà quay đầu lại.
Trên lầu hai của quán trà, đối diện với cửa sổ hướng ra đại sảnh, có hai nữ tử đang đứng đó nhìn xuống nàng.
Mà hai người này ...
Thật tình cờ, Yến Thu Xu biết một người, đó chẳng phải là thứ muội của nàng, Yến Thu Uyển sao, nàng không biết người còn lại là ai, nhưng người kia đang đội khăn che mặt, dung mạo xinh đẹp, y phục đẹp đẽ, lộ ra khí chất quý phái, trên đầu còn cài vài chiếc trâm tinh xảo, nhìn vào loại trâm, đây là loại chỉ hoàng tộc mới sử dụng. Lại nhìn đến vẻ mặt người kia, nữ tử này chắc chắn không phải người tầm thường.
Hai người kia cũng nhận ra ánh mắt nàng nhìn hai người cũng không mấy thân thiện.
Nhưng về lí thuyết, với thân phận hiện tại của Yến Thu Xu, nàng thật sự không có quan hệ gì với bọn họ, sao bọn họ lại làm vậy? Thật không thể hiểu nổi.
Nàng liếc mắt một cái, sau khi xác nhận cảm giác của mình là đúng liền tiếp tục bước ra ngoài.
*
Mà lúc này, bên cửa sổ trên lầu hai kia, tiếng thở hổn hển vừa kiêu ngạo vừa phẫn nộ của một nữ tử vang lên: “Nàng ta có ý gì? Nhìn thấy bản quận chúa còn không chịu hành lễ?”
Yến Thu Uyển vội vàng trấn an: “Có thể nàng không nhận ra chúng ta.”
“Trông bản quận chúa khó nhận ra đến vậy sao?” Nữ nhân vẫn còn tức giận, hơi nhíu mày, nhưng người cũng đi xa rồi, nàng ta cũng không thể lôi người quay lại hành lễ với mình.
Vẫn phải kiêng dè Tiêu gia.
Yến Thu Uyển âm thầm cười lạnh, vậy mà nàng ta thật sự cho rằng ai cũng nhận ra mình, nếu không phải mấy năm vừa rồi, Chu Trạch Cảnh vùng dậy và có chút thể diện trước mặt hoàng đế, chỉ mang thân phận một Vương gia không có tước vị như vậy, ai sẽ quan tâm chứ.
Có điều nàng ta cũng ghét Tiêu gia, hơn nữa nàng ta nhớ rõ, lần đó khi Tiêu gia tổ chức tiệc sinh nhật cho tôn tử, nàng ấy từng gặp nữ tử này, nữ tử này vô cùng xấc xược, vì vậy nhẹ nhàng nói: “Chắc quận chúa không biết, từ trước đến nay Tiêu gia đều như vậy, chúng ta không nên chấp nhặt với bọn họ.”
"A, thật ra bản quận chúa đã nhìn ra rồi, Tiêu gia thật sự không hiểu lễ nghi, năm đó Tam tiểu thư Tiêu gia còn đánh hôn phu của mình trên phố, sau đó thẳng thừng từ hôn, người nhà này thật sự rất tốt!”