BỐ BỈM SỮA LÀ SĨ QUAN THÀNH PHỐ


Sau đó, Mã Thiên Long lại hỏi: “Có phải anh ta đã bị nổ chết rồi không?”.

“Tôi cảm thấy có lẽ vậy”.

Hai chữ “có lẽ” đã thu hút sự chú ý của Mã Thiên Long, hắn buông sách xuống, hỏi: “Mày không tận mắt nhìn thấy chiếc rương đó làm hắn nổ tan xác sao?”.

Đương nhiên Long chột cũng đã nghe ra giọng nói của đại ca thay đổi.

Trong lòng hắn dâng lên dự cảm chẳng lành.

Chốc lát sau, Long chột nói: “Đại ca, lúc… lúc đó tôi…”.

“Tao không muốn nghe giải thích, tao chỉ hỏi mày một câu, có tận mắt nhìn thấy thuốc nổ làm hắn nổ tan xác hay không?”.

Long chột lắc đầu.

Mã Thiên Long lại cầm sách lên, nói: “Xuống đi, bảo các anh em cho mày hai mươi roi”.

Roi đó được làm từ sắt thép, nếu thật sự bị quất mười hai mươi roi thì đủ để khiến hắn rách da tróc thịt, thậm chí nửa tháng không xuống nổi giường.

Lần trước, Long chột bị Tần Cao Văn đánh cho một trận, Mã Thiên Long cũng không nổi giận.

Kết quả, lần này chỉ vì không tận mắt nhìn thấy anh ta bị nổ chết mà đột nhiên lại chơi chiêu này, quả thật khiến Long chột có chút không kịp đề phòng.

“Đại ca, anh cẩn thận quá rồi, có gì mà phải sợ chứ? Tôi dám bảo đám anh ta chết rồi”.

Bốp!
Long chột lập tức hứng một cái tát của Mã Thiên Long khiến hắn xoay mấy vòng rồi va đập vào bàn.

Cái tát đó rất mạnh, làm hắn gãy hết răng, máu chảy ròng ròng.

Nhưng dù là vậy, Mã Thiên Long vẫn không có cảm xúc gì.

Hắn đứng dậy, đi từng bước tới chỗ Long chột.

Bây giờ, Long chột mới ý thức được vừa rồi mình đã phạm phải sai lầm ngu xuẩn đến mức nào.


Phịch!
Hắn quỳ gối trước mặt Mã Thiên Long, vội vàng nói: “Xin lỗi đại ca, tôi sai rồi”.

“Nguyên tắc của môn phái chúng ta là gì?”.

Long chột lau mồ hôi trên trán, sợ hãi nói: “Mệnh lệnh anh đưa ra bất kể là gì, trong vòng nửa phút phải chấp hành”.

“Vừa rồi mày đã làm thế nào?”.

“Tôi…”.

Sau lưng Long chột đã thấm ướt mồ hôi lạnh.

Mã Thiên Long không nhìn Long chột, chỉ theo bản năng đưa tay phải ra bóp lấy cổ hắn.

Rõ ràng tốc độ rất chậm, nhưng hắn lại không tránh né được.

Long chột bị Mã Thiên Long bóp chặt cổ, hắn dùng hết sức phản kháng, nhưng không thể nào thoát được sự ràng buộc của Mã Thiên Long.

Sự chênh lệch giữa hai người vô cùng lớn.

Rắc!
Cổ hắn bị vặn gãy.

Sau đó, Mã Thiên Long quăng Long chột đi như quăng rác.

“Xử lý hắn đi!”.

Mã Thiên Long hét vọng ra ngoài.

Không bao lâu sau, có hai người đi đến kéo thi thể của Long chột ra ngoài.

Hắn là người khá cẩn thận, dù là chuyện gì, trước khi có kết quả, hắn sẽ không tùy tiện đưa ra kết luận.

Do đó, Mã Thiên Long cũng có yêu cầu nghiêm khắc như vậy với đàn em của mình.

Rõ ràng lúc Long chột thực hiện nhiệm vụ, Mã Thiên Long đã nói hắn phải tận mắt nhìn thấy Tần Cao Văn bị nổ chết mới được quay về.

Thế mà hắn lại làm trái mệnh lệnh của mình, vậy thì… không thể không chết.

Tối đến, Mã Thiên Long lại nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

“Anh cả!”.

Cửa được mở ra, một người đàn ông cao to đi vào.

Đó là em trai của hắn, tên là Mã Thiên Hạo.

“Thế nào rồi?”.

Mã Thiên Hạo nói với anh trai mình: “Tên nhà quê đó không làm nổ chết anh ta, mà là nổ chết một người vô tội”.

“Biết rồi, lui xuống đi”.

“Vâng!”, Mã Thiên Hạo quay người rời khỏi phòng.

Ở quán bar Thiên Long.

“Chào anh, xin hỏi anh muốn uống rượu gì?”.

Một nhân viên pha chế xăm hình đầy trên cánh tay tươi cười hỏi Tần Cao Văn.

Tần Cao Văn ngồi xuống đối diện hắn, châm một điếu thuốc, hờ hững trả lời: “Tôi muốn thứ rượu tốt nhất ở đây”.

“Không thành vấn đề, anh đợi cho một lát”.


Nhân viên pha chế mang hai chai rượu cho Tần Cao Văn, còn chưa kịp nói giá cả, Tần Cao Văn đã uống hết một hơi.

Thấy anh hào phóng như vậy, nhân viên pha chế ngây ra tại chỗ.

Số rượu đó có thể dùng từ vô giá để hình dung, một chai khoảng năm sáu triệu tệ.

Từ đầu tới cuối Tần Cao Văn không nhìn lấy một cái, cũng không hỏi giá đã uống hết.

Người bình thường chỉ cần uống nửa ly đã say.

“Anh có muốn gọi thêm không?”, nhân viên pha chế dò xét hỏi.

Tần Cao Văn châm một điếu thuốc, nói: “Đây là loại rượu tốt nhất của các anh rồi sao?”.

Nhân viên pha chế cười đáp: “Không sai, một chai này của chúng tôi hơn năm triệu tệ”.

“Lên thêm một trăm chai nữa cho tôi!”.

Lần này nhân viên pha chế không có hành động gì, hắn đứng đó nói với Tần Cao Văn: “Anh phải nghĩ cho kĩ, nếu anh uống số rượu đó mà không trả được tiền…”.

“Anh thấy tôi giống người không có tiền à?”.

Hôm nay, khi Tần Cao Văn đến đây đã cố ý sửa soạn một phen, chiếc đồng hồ trên tay cũng có giá đến mười, hai mươi triệu tệ.

Nhân viên pha chế cũng bị thuyết phục bởi cách ăn mặc của anh mới giới thiệu loại rượu đắt giá như vậy.

Người bình thường sẽ không có cơ hội đó.

“Anh đừng hiểu lầm, tôi chỉ nhắc nhở anh một chút thôi”.

Tần Cao Văn nói tiếp: “Nhanh đi!”.

“Vâng!”.

Chốc lát sau, mấy thùng rượu tương tự được bày trước mặt Tần Cao Văn.

Cảnh tượng tiếp theo, trước nay nhân viên pha chế đều chưa từng thấy qua.

Dù hắn đã làm ở đây hơn mười năm, kinh nghiệm cũng xem như phong phú nhưng vẫn thấy kinh hãi.

Hơn một trăm chai rượu, Tần Cao Văn cứ nốc hai chai một lần, trong chớp mắt đã uống hết tất cả.

Quan trọng nhất là… Sau khi uống xong, anh ta còn không có dấu hiệu say rượu.

Chuyện này thật khiến người ta không tưởng tượng nổi.


Rượu này tên là Hải Dương Chi Lam, bình thường chỉ cần uống nửa ly là sẽ say đến mức ngủ mê hai ba ngày.

Nhưng anh ta uống nhiều như thế lại không bị ảnh hưởng gì, giống như uống nước vậy.

“Anh… anh cảm thấy thế nào rồi?”.

Nhân viên pha chế hơi tò mò hỏi.

Tần Cao Văn hít sâu một hơi, nói: “Đây là rượu tốt nhất của quán bar các anh rồi sao? Chẳng khác gì nước lã”.

Câu nói này khiến nhân viên pha chế có chút bất mãn, hắn nhíu mày nói: “Tôi hi vọng anh có thể thật sự cầu thị”.

“Tôi nói đều là sự thật, số rượu này quá tệ”.

Tần Cao Văn không hề cố tình hạ thấp nó, anh chỉ dùng kinh nghiệm cuộc sống của mình để nói ra lời thật.

Năm xưa, lúc Tần Cao Văn ở thế giới ngầm, rượu anh uống rẻ nhất cũng cả chục triệu một chai, thứ chỉ có mấy triệu tệ thế này chẳng là gì cả.

Nhân viên pha chế sa sầm mặt, ánh mắt lạnh lẽo, nói: “Rốt cuộc anh có ý gì?”.

“Tôi nói anh mang rượu tốt nhất lên cho tôi, nhưng anh lại không mang, tức là anh không thành thật.

Người làm ăn như chúng ta chú trọng nhất là sự thành thật”.

Nhân viên pha chế không nói gì, chỉ yên lặng lắng nghe.

“Nếu anh đã không thành thật, vậy thì nên đền tiền tổn thất tinh thần cho tôi.

Tôi cũng không lấy nhiều, hai trăm triệu là được”.

Nhiều người ở đây đều nghe thấy câu nói của Tần Cao Văn.

Tên điên!
Anh ta chắc chắn là một tên điên!
Nói vậy không phải là chán sống rồi sao?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi