BỐ BỈM SỮA LÀ SĨ QUAN THÀNH PHỐ

Chương 387

Vài cô gái xinh đẹp với thân hình thướt tha đang tựa vào một người đàn ông vạm vỡ. Họ cười lẳng lơ, quyến rũ và không ngừng rót rượu cho người kia.

Người đàn ông này thi thoảng lại sờ soạng vào vài chỗ hiểm của những cô gái.

Căn phòng nhỏ đôi lúc vang lên tiếng cười ẽo ợt.

“Anh Hắc, nghe nói gần đây anh mới làm một phi vụ, kiếm được không ít tiền, em thích một chiếc túi, có thể mua cho em được không?”

Người vừa lên tiếng chính là cô gái xinh đẹp nhất hội. Cô gái này tầm mười tám, mười chín tuổi không hề trang điểm, trông vô cùng thuần khiết.

Đàn ông mà lăn lộn nhiều năm trong xã hội thì thường thích thể loại phong cách này.

Anh Hắc cười he he, nói: “Được, chỉ cần tối nay em phục vụ tốt, đừng nói là một cái túi mà đến cả trăm cái túi anh cũng mua”.

Hai mắt cô gái sáng rực.

“Anh Hắc, anh nói thật không. Anh đừng lừa em đấy nhé”.

Anh Hắc ôm cô gái vào lòng nói: “Em yên tâm, anh là người giữ lời, hơn nữa lừa ai thì lừa chứ sao nỡ lừa em, bảo bối của anh”.

Rầm.

Đúng lúc này có tiếng đá cửa vang lên.

Cánh cửa bung ra.

Âm thanh nặng nề khiến mấy cô gái sợ hết hồn. Tiếng cười lập tức tắt lịm. Trong căn phòng chỉ còn lại tiếng nhạc.

Ánh mắt lão Hắc trở nên vô cùng lạnh lùng. Hắn nhìn ra phía cửa.

Một người đàn ông vạm vỡ đứng ngay lối ra.

Đó chính là Tần Cao Văn.

Sắc mặt lão Hắc trông vô cùng khó coi. Hắn đứng dậy, siết chặt nắm đấm, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn.

“Mày là thằng nào mà dám làm ông mất hứng, chán sống rồi à?”

Tần Cao Văn thản nhiên bước vào và không nói gì. Sắc mặt anh vô cùng điềm nhiên.

Nhưng không biết vì sao mà trên người anh phát ra một luồng khí thế đủ để khiến lão Hắc phải thấy sợ.

Hắn bất giác lùi về phía sau.

Đối phương giống như một con mãnh thú, có thể vồ về phía hắn bất cứ lúc nào khiến cho lão Hắc mất đi khả năng phản kháng.

Một lúc sau, lão Hắc lùi sát tới góc tường: “Tên khốn này mày định là gì?”

“Mau nói cho tôi biết, lô hàng đó đang ở đâu”.

Tần Cao Văn không phải dùng giọng điệu thương lượng mà là đang ra lệnh.

Lão Hắc tái mặt, trong lòng bỗng dấy lên cảm giác sợ hãi.

Lẽ nào người đứng trước mặt này chính là…

“Tôi không biết anh đang nói gì”.

Tần Cao Văn lạnh lùng nói: “Tôi cho anh thêm ba giây, anh không nói thì chết chắc”.

“Mày tưởng tao sợ à?”

Lão Hắc từ lúc mười mấy tuổi đã lăn lộn giang hồ, có gì mà chưa từng trải? Đương nhiên hắn đâu sợ sự uy hiếp của Tần Cao Văn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi