BỐ BỈM SỮA LÀ SĨ QUAN THÀNH PHỐ

Chương 507

Anh ta lập tức thở phào nhẹ nhõm, Tần Cao Văn đồng ý thì tốt rồi.

Sau đó, anh ta cúi người thật sâu trước Tần Cao Văn, nói: “Cảm ơn anh Tần”.

Ở tỉnh Giang Bắc, tổ chức Long Đằng.

“Các anh em nghe nói rồi chứ?”, một tên chột nói với các anh em ở xung quanh: “Cấp trên tìm một người ngoài đến huấn luyện chúng ta, mọi người thấy chuyện này có buồn cười không?”.

Mọi người lập tức biến sắc.

“Có chuyện đó à?!”, một gã cao to trong số họ đập bàn đứng dậy, bất mãn nói: “Chuyện của tổ chức Long Đằng chúng ta dựa vào đâu lại để người ngoài can thiệp vào, hắn có tư cách gì?”.

“Phải chăng đầu óc đại ca có vấn đề rồi? Sao đại ca không đích thân huấn luyện chúng ta?”.

Một người đàn ông đeo kính nói: “Người đến đây huấn luyện chúng ta là ai?”.

Tên chột trả lời: “Nghe nói người đó là bá chủ tỉnh Thiên Hải, tên là Tần Cao Văn”.

Người đàn ông đeo kính gõ tay lên mặt bàn, khóe miệng nhếch lên nụ cười khinh thường.

“Tần Cao Văn?”, người đàn ông đeo kính nói: “Một kẻ vô dụng như vậy cũng có tư cách đến huấn luyện chúng ta, khi nào hắn đến?”.

Tên chột trả lời: “Nghe nói sáng mai hắn sẽ đến”.

“Hắn muốn đến đây cũng được”, người đàn ông đeo kính cười nhạt nói: “Đến lúc đó, anh em chúng ta hãy ra oai phủ đầu hắn, để hắn biết tiền của tổ chức Long Đằng chúng ta không dễ kiếm như vậy”.

Biện pháp mà người đàn ông đeo kính đưa ra lập tức nhận được sự tán thành của tất cả mọi người.

“Nhưng rốt cuộc chúng ta nên làm thế nào?”, tên chột nhìn người đàn ông đeo kính, tò mò hỏi.

Người đàn ông đeo kính đáp: “Đơn giản, ngày mai chúng ta sẽ…”.

Hắn nói ra kế hoạch của mình, nhanh chóng nhận được sự tán thành của tất cả mọi người.

Ngày mai chỉ cần Tần Cao Văn dám đến, bọn họ nhất định sẽ khiến Tần Cao Văn mất hết mặt mũi trước mặt đám đông.

Ánh nắng rực rỡ, trời xanh vạn dặm.

Tần Cao Văn đã thức dậy từ sớm, anh đã đồng ý giao dịch với người ta đương nhiên phải đặt việc này lên hàng đầu. Anh vẫn chưa biết người của tổ chức Long Đằng đã nghĩ ra cách làm khó anh.

Những người này luôn tự coi mình cao hơn người khác. Trong lòng bọn họ, người quản lý bọn họ chỉ có thể là cao thủ trong tổ chức Long Đằng.

Tần Cao Văn là cái thá gì chứ? Ngay cả tư cách vào tổ chức Long Đằng cũng không có, huống hồ là người huấn luyện cho bọn họ, vậy chẳng khác nào sỉ nhục Long Đằng bọn họ.

“Sao hắn còn chưa đến?”, người đàn ông đeo kính hỏi người bên cạnh.

Người đàn ông đeo kính tên là Ngô Tuấn Kiệt, là quân sư của bọn họ.

Một người trong số họ trả lời: “Chắc là không dám đến, nếu tôi là hắn cũng sẽ tự lượng sức mình, không đến tổ chức Long Đằng để rước nhục vào thân”.

“Tôi thấy hắn không đến là lựa chọn rất sáng suốt, nếu không, hôm nay chúng ta nhất định sẽ khiến hắn bẽ mặt”.

“Hắn không dám đến cũng là bình thường”.

Tất cả mọi người đều có ý nghĩ giống nhau.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi