BỐ BỈM SỮA LÀ SĨ QUAN THÀNH PHỐ

Ngày cuối cùng.

Khi Tần Cao Văn trở về quán thì nhìn thấy cô chủ đang ngồi một mình trước cửa, hai tay ôm gối, cơ thể run rẩy và không ngừng khóc lóc.

Tần Cao Văn bước tới, ngồi xuống bên cạnh cô gái và nói: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Quán của chúng tôi bị phá rồi”.

Cô chủ trông vô cùng uất ức.

Tần Cao Văn sầm mặt: “Là tên khốn nào làm vậy?”

Cô gái ngẩng đầu nói: “Không có gì, anh không cần bận tâm đâu”.

Sau khi biết được Tần Cao Văn sẽ quyết đấu với Chu tiên sinh thì rất nhiều người đã có thái độ. Bọn họ vì muốn nịnh bợ nhà họ Mã nên đã ra tay với cô gái.

Chủ quán chỉ là một cô gái trói gà không chặt. Và cái quán của cô lại là một mục tiêu quá rõ ràng nên đương nhiên là bị rất nhiều người nhắm vào.

Sắc mặt Tần Cao Văn trở nên vô cùng nghiêm trọng: “Nói cho tôi biết rốt cuộc là ai làm. Tôi sẽ giúp cô xả cơn tức này”.

Cô gái có phần căng thẳng, chỉ liên tục lắc đầu.

“Thật sự không cần đâu. Chuyện này không liên quan gì tới anh”.

Tần Cao Văn nói với vẻ dịu dàng; “Chắc chắn là vì tôi nên cô mới bị như vậy. Tôi có trách nhiệm phải đảm bảo sự an toàn cho cô”.

Do dự một lúc cô gái mới lên tiếng: “Là Vương Bưu và đàn em của hắn làm”.

“Được, chiều nay tôi sẽ bắt họ đến dọn dẹp lại quán cho cô”.

Nhìn vẻ tan hoang bên trong, Tần Cao Văn giận lắm. Anh quay người rời đi. Cô gái thấy vậy vội vàng lao lên giữ anh lại.

“Anh đừng kích động”.

Cô gái vội vàng nói: “Vương Bưu và thuộc hạ của hắn cộng lại cũng sáu, bảy mươi tên. Một mình anh sẽ chịu thiệt mất”.

Tần Cao Văn không hề bận tâm: “Dù là sáu, bảy trăm người thì tôi cũng vẫn đập chết”.

Thật bá đạo.

Chưa từng có ai có thể khiến Tần Cao Văn phải thoái lui.

Cô gái có thể cảm nhận được thái độ vô cùng kiên định của Tần Cao Văn. Có lẽ dù cô có nói gì thì cũng không thể thay đổi được quyết định của anh.

“Vậy anh cẩn thận nhé”.

Cô gái nói với Tần Cao Văn: “Đánh được thì đánh, không đánh được thì chạy”.

Tần Cao Văn tỏ ra khinh thường. Đám cắc ké đó vốn không phải đối thủ của anh. Có gì phải sợ.

Anh quay lại nói với cô gái: “Cô ở đây nấu cơm đợi tôi”.

Nhìn bóng hình Tần Cao Văn dần biến mất, cô gái nở nụ cười, trong lòng cảm thấy thật ngọt ngào.

Đây chính là cảm giác an toàn khi được người khác bảo vệ.

Lúc này Vương Bưu vẫn chưa biết tai họa sắp ập tới.

Lúc này đường đã lên đèn, trời về khuya dần. Rất nhiều người đã chìm vào giấc ngủ, nhưng đối với thế giới ngầm thì lúc này cuộc sống mới bắt đầu.

Vương Bưu ngồi xuống ghế, tay phải nâng ly rượu vang, tay trái kẹp một điếu thuốc.

“Tên nhãi Tần Cao Văn đúng là không biết trời cao đất dày là gì”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi