BỐ BỈM SỮA LÀ SĨ QUAN THÀNH PHỐ


“Sao vẫn chưa ra?”.

Dương Hạo đứng trên đỉnh tòa nhà, cổ tay cầm ống nhòm đau lên từng cơn, mắt cũng khô đi.

Thế mà vẫn chưa nhìn thấy Long Tranh Hổ Đấu đi ra.

Hai người họ chạy đi đâu mất rồi?
Lẽ nào sau khi giết Tần Cao Văn, đã quay về thế giới ngầm báo công lĩnh thưởng với Vương Bưu?
Không!
Chính anh ta đã nói, sau khi trừ khử Tần Cao Văn, phải để anh ta đích thân chặt đầu đối phương.

Mặc dù Vương Bưu lòng dạ độc ác, nhưng xưa nay luôn tuân thủ quy tắc, danh dự của hắn đứng nhất nhì trong thế giới ngầm.

Nếu Long Tranh Hổ Đấu đã đồng ý, thì sẽ không nuốt lời.

Trước đây bảo bọn chúng ám sát ai, thì nhiều nhất nửa tiếng là có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Nhưng lần này đã vào trong hơn hai tiếng rồi, vẫn chưa có động tĩnh gì.

Anh ta cũng có phần sốt ruột.

Không được.

Nhất định phải vào trong xem sao.

Anh ta vội vàng quay người đi xuống, đến đầu con hẻm, cầm một cây gậy gỗ, cẩn thận đi vào trong.

Khi anh ta đi sâu vào trong ngõ, liền nhìn thấy một cảnh tượng khiến anh ta đứng hình tại chỗ.

Anh ta cảm thấy đầu râm ran ngứa, thậm chí còn kích động đến muốn nôn mửa.

Cả cơ thể đứng đờ ra như người gỗ.

Không, không thể nào!

Anh ta không ngừng nói với bản thân, đây tuyệt đối chỉ là ảo giác, không phải là thật!
Long Tranh Hổ Đấu thế mà lại bị đánh cho tàn phế, bọn chúng nằm trong vũng máu, bất tỉnh nhân sự.

Đây là cao thủ dưới trướng của Vương Bưu đó, sao lại dễ dàng bị tên đó hạ gục vậy?
Rốt cuộc anh ta là ai?
Tại thế giới ngầm.

“Nhìn thấy chưa, anh đã nói là tiền của đám người giàu có là dễ kiếm nhất mà”.

Vương Bưu ôm ấp một người phụ nữ trong lòng, hắn búng ngón tay phải vào tấm thẻ ngân hàng vừa lấy được từ chỗ Dương Hạo, mặt đầy vẻ đắc ý.

Giá mà hắn đưa ra cho Dương Hạo cao hơn rất nhiều so với mức giá phổ biến trên thị trường.

Xét theo tỉ lệ thông thường, giết một người như Tần Cao Văn chỉ cần hai triệu là đủ.

Nhưng mà chịu thôi, ai bảo Dương Hạo mới giao dịch lần đầu, hơn nữa lại là người có tiền, không lừa anh ta thì lừa ai?
“Anh Bưu nói chí phải, anh giỏi quá đi!”.

Người phụ nữ kiều diễm với lớp trang điểm đậm tựa vào vai Vương Bưu, ngón tay trỏ không ngừng ve vãn trên ngực của hắn, ánh mắt cũng đầy vẻ nũng nịu.

Vương Bưu ném tấm thẻ lên bàn, ôm chặt lấy người phụ nữ nói: “Anh đây còn giỏi cái khác nữa cơ, em có muốn thử không nào!”.

“Ơ kìa, vừa nãy anh Bưu đã đòi rồi mà!”, người phụ nữ hờn dỗi đáp.

“Ông đây mặc kệ!”.

Đúng lúc hai người đang chuẩn bị mây mưa một trận ra trò, thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa phá đám.

Sắc mặt Vương Bưu thay đổi, có vẻ tức giận quát: “Làm cái gì thế?”.

“Anh Bưu, anh mau ra đây đi, có việc quan trọng”.

Vương Bưu nhổ một bãi nước miếng ra sàn nhà, bất mãn nói: “Chuyện có to tày trời thì cũng để lát nữa rồi nói”.

“Anh Bưu, việc này thực sự rất quan trọng, anh cứ ra đây xem đi”.

Vương Bưu rất bực mình, đứng phắt dậy mắng: “Đúng là một lũ vô dụng, việc gì cũng đến tay ông”.

Hắn đi đến cửa, quay lại nhìn người phụ nữ kia rồi nói: “Đợi một lát, anh sẽ quay lại tính sổ với em ngay”.

Người đứng ngoài cửa là một trợ thủ đắc lực của hắn tên Trương Khải, đồng thời cũng là người trong phái, thực lực của anh ta mạnh thứ hai sau hắn, bản lĩnh còn cao hơn nhiều so với Tranh Long Hổ Đấu
“Chuyện gì thế?”.

Trương Khải cung kính trả lời: “Hai người kia quay lại rồi”.

“Chỉ là giết một người thôi mà, quay lại thì quay lại chứ sao? Những chuyện như này trước đây chúng ta làm mãi rồi còn gì?”, Vương Bưu càng tức giận.

Mấy chuyện vặt vãnh như thế này mà cũng bảo là cực kỳ quan trọng.

“Không phải!”.

Trương Khải lắc đầu: “Bọn họ không giết được tên đó, hơn nữa còn…”.

Mặt Vương Bưu tối sầm lại: “Một lũ vô dụng, hơn nữa còn làm sao?”.

“Anh tự đi xem đi”, Trương Khải không chịu nói.

Trong phòng khách.

Long Tranh Hổ Đấu đang nằm trên ghế sofa, gương mặt nhăn nhó lộ rõ vẻ đau đớn, máu tươi vẫn đang chảy tong tỏng, không có ai xử lý vết thương cho bọn chúng.


Quy tắc của bọn họ ở đây là, những ai không còn giá trị lợi dụng sẽ bị tiễn lên đường.

Hai tên Long Tranh Hổ Đấu đã bị tàn phế, chẳng còn chút giá trị nào đối với Vương Bưu nữa.

Nếu đã như vậy thì việc gì phải làm ba cái chuyện tốn công vô ích đó chứ?
Nhìn bộ dạng thê thảm của bọn chúng, mặt Vương Bưu bỗng chốc tối sầm lại.

“Chuyện gì thế này?”.

Giọng của hắn trầm xuống, cau mày quắc mắt, cơ thể hai mươi mấy tuổi tỏa ra sát khí đùng đùng.

Thế mà lại có kẻ dám ra tay với người của Vương Bưu hắn, không phải là to gan bình thường nữa rồi.

Long Tranh nghiến răng, cố hết sức nhịn đau, nói: “Chính là cái tên ban ngày đó, nó làm gãy tay bọn tôi rồi, hơn nữa còn nói…”.

Nói đến đây Long Tranh chợt dừng lại một lúc, hắn cẩn thận quan sát sắc mặt của Vương Bưu.

Những lời sau đó quả thực có phần đại nghịch bất đạo, hắn không dám tùy tiện nói ra.

Vương Bưu lạnh lùng nói: “Nó còn nói gì?”.

“Nó còn nói việc này coi như cho anh một bài học, nếu còn có lần sau, thì sẽ trực tiếp khiến anh biến mất khỏi thế giới ngầm”.

Ruỳnh!
Hắn đấm mạnh một cái xuống bàn.

Chiếc bàn vỡ ra thành từng mảnh.

Những người xung quanh đều cảm thấy không khí trở nên ngộp thở, bọn họ bắt đầu run lẩy bẩy, không rét mà run.

Đã lâu rồi Vương Bưu không tức giận như vậy.

“Đúng là điếc không sợ súng!”.

Dương Hạo ở bên cạnh cũng đi lên trước, đổ dầu vào lửa nói: “Anh Bưu, người như vậy tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua cho anh ta, rõ ràng là anh ta đang coi thường anh mà? Nhất định phải giết chết anh ta”.

“Đây là việc của anh à?”, Vương Bưu quay người quát Dương Hạo một câu.

Anh ta ngại ngùng cười một cái, rồi lùi sang một bên.

Vương Bưu lấy tay vuốt cằm, mặt hầm hầm nói: “Được lắm, vậy để ông đây từ từ chơi với mày”.


“Anh Bưu, anh nhất định phải báo thù cho bọn tôi, tuyệt đối không được tha cho thằng nhãi đó!”, Long Tranh Hổ Đấu nằm trên ghế không ngừng kêu rên.

“Yên tâm, tôi sẽ đòi lại công bằng cho các anh, có điều chắc các anh không quên quy định ở đây chứ”.

Lòng hai người đều nặng trĩu.

Long Tranh Hổ Đấu run run đáp: “Không quên”.

“Giờ hai người đã tàn phế rồi, không còn giá trị sử dụng với tôi nữa, các anh hiểu ý tôi chứ?”.

Long Tranh Hổ Đấu sớm đã biết sẽ có ngày này, đây là nguyên tắc hành nghề bao nhiêu năm của bọn họ, trước đây cũng có không ít người đã phải chịu số phận đó.

Bọn chúng không dám oán trách nửa lời.

“Bọn tôi biết, thưa đại ca!”.

Vương Bưu hài lòng gật đầu, nói: “Biết là tốt, tôi sẽ chăm sóc tốt cho người nhà các anh”.

Nói rồi Vương Bưu quay người, vừa đi ra khỏi phòng, liền nghe thấy từ bên trong vọng ra hai tiếng kêu thảm thiết đến chói tai.

Mắt hắn mở trừng trừng.

“Để tao xem mày rốt cuộc là đứa nào, còn dám nói khiến tao biến mất khỏi thế giới ngầm? Tao không cho mày ra bã thì tao không phải họ Vương”.

Mặt Vương Bưu hằm hằm, hai tay nắm chặt lại, kêu răng rắc.


Hoàng hôn buông xuống, ấm áp ôn hòa.

Tần Cao Văn vẫn như mọi khi, đứng ở dưới chờ Vương Thuyền Quyên tan học.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi