BỘ BỘ CÂU TÂM

Từ Thiên Thiên nói mình bề bộn, đắc ý phải chết, cha nàng đại khái là chuẩn bị trước khi về hưu, hai huynh muội phải xử lý, phụ trách càng ngày càng nhiều chuyện tình, xã giao thường xuyên, ở nhà cũng chỉ là buổi tối. Mà Diêu Phỉ Vũ lại la ó, bay qua Ai Cập, tuy nói cô đi công tác, bất quá cũng biết mấy thứ này vẫn là hưu canh chiếm đa số.

Trước đó Từ Thiên Thiên gọi điện thoại cho Diêu Phỉ Vũ đòi đặc sản, vốn lấy tính cách của Diêu Phỉ Vũ thì chẳng muốn đi tìm đặc sản gì hết, vừa lúc lần trước cùng Lam Diệc Nhiên đi du ngoạn một lần, thuận tay mua một chút, cái này phỏng chừng Từ Thiên Thiên sẽ thật cao hứng.

Đoàn người Lam Diệc Nhiên hoàn thành nhiệm vụ liền từ Ai Cập về nước, trở lại quốc nội đã là chạng vạng, công ty cho mỗi người hai ngày nghỉ ngơi, vì thế ai cũng đều tự tìm taxi về nhà. Mà Lam Diệc Nhiên cùng Lâm Diệc Hoàng đều có an bài xe tới đón.

Phía trước Diêu Phỉ Vũ báo cho Từ Thiên Thiên biết cô sắp trở về, Từ Thiên Thiên nói muốn tới đón, Diêu Phỉ Vũ chỉ nói cô không dám đoạt thời gian của nàng và Khổng Trác Phàm. Từ Thiên Thiên không cho là đúng. "Anh ta hả, mình muốn thế nào thì anh ta phải thế ấy, mà mình thích ở chung với cậu cơ."

Từ Thiên Thiên nói lời này, Diêu Phỉ Vũ chỉ cười cười, cuối cùng cũng chưa kêu nàng tới đón.

Đoàn người xuống phi cơ, xuất hiện ở cổng ra, Lâm Diệc Hoàng chỉ mỉm cười với Diêu Phỉ Vũ, không nói ra ý muốn tiễn cô về. Hắn biết Lam Diệc Nhiên sẽ đưa cô, hơn nữa Diêu Phỉ Vũ cũng sẽ không tiếp nhận hảo ý của mình, cho nên hay là thôi đi, làm gì tự gây mất mặt.

Lam Diệc Nhiên kêu tài xế của mình đi về trước, lưu lại xe. "Phỉ Vũ, chị đưa em về nhà trước."

"Vâng." Diêu Phỉ Vũ đem hành lý bỏ vào cốp xe, ngồi vào ghế phó. "Lam tỷ, mệt không?"

"Còn tốt, kỳ thật cũng không mệt mỏi lắm. Nhưng thật ra em, chị thấy em không thích ứng a." Lam Diệc Nhiên quay đầu lại nhìn Diêu Phỉ Vũ, khởi động xe.

"Cũng không phải, chuyến bay dài và nhàm chán khiến em mệt chết đi, ở công ty có việc làm thì sẽ không, ừm..., kỳ thật ngẩn người đều là chuyện làm mình mỏi mệt." Diêu Phỉ Vũ thoáng điều chỉnh tư thế ngồi, tận lực làm cho mình thoải mái.

"Haha, lần đầu tiên chị nghe được cách nói này đó, ngẩn người có cái gì mệt mỏi đây?"

Diêu Phỉ Vũ nhún nhún vai: "Không biết, dù sao em là như thế này, ngẩn người lâu, cuối cùng sẽ mệt chết đi."

Lam Diệc Nhiên nhăn mặt nhíu mày, nàng nhớ tới lúc ở trên phi cơ bay đến Ai Cập, Diêu Phỉ Vũ luôn thất thần, hơn nữa vẻ mặt kia hình như là thật sự mệt mỏi, Diêu Phỉ Vũ lại thường xuyên gõ tay theo bản năng. "Vậy thời điểm ngẩn người thì em suy nghĩ gì trong đầu?"

"Không có. Chỉ ngẩn người thôi." Diêu Phỉ Vũ ngồi xong, quay đầu lại nói: "Được rồi, đi thôi."

Lam Diệc Nhiên lúc này mới lái xe ra ngoài, vấn đề vì sao Diêu Phỉ Vũ luôn thất thần cùng hành động theo bản năng, Lam Diệc Nhiên nghĩ đại khái chỉ là thói quen mà thôi.

Xe bình thản chạy trên đường nhựa, trên phi cơ ngẩn người một ngày Diêu Phỉ Vũ quay đầu nhìn Lam Diệc Nhiên đang nghiêm túc lái xe, Lam Diệc Nhiên tổng như làm chuyện gì đều dụng tâm, có lẽ đây là mị lực chân chính của nàng, cũng chỉ có cô thân là thư ký của Lam Diệc Nhiên mới có thể tinh tế thưởng thức, đối với điểm này, có trời mới biết cô cảm thấy có bao nhiêu may mắn, có lẽ họa vô đơn chí, gặp được Lam Diệc Nhiên lại mang theo một đống phiền toái, thương tổn, hơn nữa nhất định phải làm, nhìn Lam Diệc Nhiên, Diêu Phỉ Vũ dần dần nhíu mày.

Lam Diệc Nhiên là một người mẫn cảm, cảm giác được Diêu Phỉ Vũ nhìn chăm chú, không tự chủ được mỉm cười, cũng không nói, bị người mình thích nhìn chăm chú là chuyện hạnh phúc, vẫn như cũ nhìn về phía trước nghiêm túc lái xe.

Lam Diệc Nhiên mỉm cười chiếu vào trong mắt Diêu Phỉ Vũ, trong lòng cô có cảm giác nở hoa khác thường, cũng như lần đầu tiên nhìn thấy Diêu Thanh y như nữ thần đột nhiên buông xuống trong bóng đêm, ấm áp mà tốt đẹp. Vĩnh viễn ai cũng không biết, nhưng phần kinh diễm này đủ để trở thành một trong những kinh diễm không nhiều mà Diêu Phỉ Vũ có thể nhớ kỹ.

"Lam tỷ." Diêu Phỉ Vũ đưa tay phóng tới trước điều hòa, khí lạnh tản ra trong lòng bàn tay thẳng đến trong lòng cấp Diêu Phỉ Vũ một phần sảng khoái.

"Hở?" Lam Diệc Nhiên mắt nhìn phía trước, đáp lại.

"Chị đến nhà em nghỉ ngơi một chút đi, quá mệt mỏi lái xe không tốt, ở trên phi cơ chúng ta đều không có ăn cái gì, hay em xuống bếp làm chút gì ăn?"

"Ôi, em biết làm cơm? Em nói làm chị cảm thấy hơi đói bụng. Quyết định nếm thử thủ nghệ của em." Lam Diệc Nhiên nhớ rõ lần đầu tiên đến nhà Diêu Phỉ Vũ, phòng bếp sạch sẽ mới tinh, vừa nhìn chính là không nấu qua này nọ, vốn nghĩ đến Diêu Phỉ Vũ giống nàng, không biết nấu cơm.

"Món em biết nấu không nhiều lắm, Lam tỷ không nhất định có thể ăn no." Diêu Phỉ Vũ nhún nhún vai trả lời. Kỳ thật trù nghệ của Diêu Phỉ Vũ không tồi, trù nghệ của Diêu Thanh là số một, Đạm Đài Yên cùng Diêu Thanh ở M quốc, công tư mặc kệ vội vã, Đạm Đài Yên đều phải kêu Diêu Thanh về nhà nấu cơm, ăn nhiều năm như vậy chẳng những không ngán, ngược lại là càng ngày càng mê luyến; Diêu Phỉ Vũ tự nhiên cũng được chân truyền.

Diêu Phỉ Vũ vừa nói như thế, Lam Diệc Nhiên lặng thinh, trong lòng có điểm không tin Diêu Phỉ Vũ biết làm cơm, gì mà không khó ăn, riêng cơm tẻ đều có thể no rồi, lý do Diêu Phỉ Vũ dùng để thoái thác rõ ràng chính là không có lòng tin thôi.

"Ai da, em quên trong nhà không có chuẩn bị nguyên liệu, tủ lạnh chỉ có đồ uống, không có thức ăn. Nếu không... Hay chúng ta ăn ở bên ngoài luôn đi."

"Không không không, không có thì có thể đi mua. Chị muốn ăn đồ em nấu cơ." Lam Diệc Nhiên vội vàng trả lời.

Diêu Phỉ Vũ nâng trán, được rồi, nếu mình gợi ý trước, vậy thì đành phải xuống bếp. "Nhưng em không đi chợ qua, em cũng không biết gần đây có nơi nào không, nếu chị biết chị dẫn đường đi."

Lam Diệc Nhiên bất đắc dĩ nói: "Em nói em biết làm cơm, nhưng em ngay cả chợ cũng chưa đi qua, hơn nữa phòng bếp nhà em cũng chưa dùng qua, này..."

"Em một người ở nhà, tự mình nấu ăn cũng không có ý nghĩa, làm gì phiền toái như vậy. Phòng bếp là trang hoàng cho đẹp, cũng chỉ có thể để đó."

Lam Diệc Nhiên ngẫm lại cũng đúng, chính mình ăn cơm là có chút cô độc nhàm chán. "Ừm... Vậy đi siêu thị mua đồ đi." Lam Diệc Nhiên nào biết chợ a, cũng chỉ có siêu thị.

Vì thế, sắp đến nhà Diêu Phỉ Vũ, Lam Diệc Nhiên chuyển hướng, tới siêu thị lớn nhất ở phụ cận.

Hai người tới siêu thị, Diêu Phỉ Vũ nói cần nguyên liệu, sau đó đi tìm, vốn việc này rất đơn giản, bất quá hai người cũng có yêu cầu rất cao với thực vật, không mua nguyên liệu cũ nên chọn khá lâu, chờ hai người đi ra, đã muốn hơn 8h tối.

"Kỳ thật cảm giác mua thức ăn rất tốt." Lam Diệc Nhiên xách một túi đồ, đi tới bãi đỗ xe.

"Ừ, cũng không tệ lắm. Đều đã trễ thế này, chờ em quay về, thu thập, nấu xong, chắc Lam tỷ đói bụng lắm ha." Diêu Phỉ Vũ trong tay cũng dẫn theo một gói to.

"Không có việc gì, không có việc gì. Chị bình thường ăn không nhiều lắm, ngồi phi cơ qua, cũng không phải rất đói."

"Vậy được rồi, đi, mau trở về."

Về tới chỗ Diêu Phỉ Vũ ở, đem đồ vật phóng tới phòng bếp, Diêu Phỉ Vũ liền chuẩn bị động thủ, Lam Diệc Nhiên tựa hồ không giúp đỡ được cái gì. Lần trước đến nhà Diêu Phỉ Vũ nhưng không nhìn kỹ, thừa dịp lúc này hảo hảo đi dạo. Nhìn thấy trong phòng khách treo bức hoạ thật lớn của mình, nghĩ nghĩ hỏi: "Phỉ Vũ, cái này lấy từ chỗ nào? Chụp rất đẹp."

"Hở? À..., là trong một tờ tạp chí cũ, em lấy xuống." Kỳ thật là Hàn Quốc Đống nhờ thám tử tư.

"Ừ..." Lam Diệc Nhiên rất ít xem tạp chí, cũng không truy cứu là ở đâu, đối với lời Diêu Phỉ Vũ nói cũng không còn hoài nghi.

Hai người yêu nhau, đối phương nói gì đều mù quáng tin, người chìm trong tình yêu cuồng nhiệt cơ bản đều như vậy, thế nhưng bên trong nếu có nói dối, có phải có điểm bi ai? Có lẽ gieo xuống hạt giống bi kịch?

Diêu Phỉ Vũ cũng không phải có tâm cần lừa gạt Lam Diệc Nhiên, nhưng nếu không như vậy, sự tình sao có thể nói?

Trong phòng bếp có đầy đủ mọi thứ, chỉ là cho tới bây giờ chưa từng dùng qua, Diêu Phỉ Vũ tìm ra công cụ muốn dùng, hảo hảo rửa sạch một phen, mới bắt đầu chuẩn bị nấu cơm.

Lam Diệc Nhiên ở cạnh bên nhìn, cảm giác khá tốt, tựa như vợ chồng, đối phương tỉ mỉ vì mình chuẩn bị thực vật.

"Có cái gì cần chị giúp không?" Đối với Lam Diệc Nhiên chưa từng vào bếp mà nói, muốn giúp lại vô tòng hạ thủ.

"Lam tỷ, em làm là đến nơi, chị ra phòng khách ngồi đi, trong tủ lạnh có đồ uống."

"Vậy chị nhìn em nấu, chị thích nhìn bộ dạng em bận rộn vì chị." Lam Diệc Nhiên nói nhẹ, nâng tay đứng ở một bên.

Trong phòng bếp bay ra mùi thịt bò, Diêu Phỉ Vũ bắt đầu chiên. Cô quen ăn bảy phần chín, thịt bò quá chín làm cô cảm thấy không tốt. Trước tiên chiên cho chính mình, rồi quay đầu hỏi Lam Diệc Nhiên đứng ở một bên: "Chị thích thịt bò chín mấy phần?"

"Bảy phần. Thật thơm, Phỉ Vũ... Em đúng là đại trù a." Lam Diệc Nhiên ngửi Diêu Phỉ Vũ chiên thịt bò, thật sự đói bụng.

"Vừa vặn, em cũng quen ăn bảy phần chín, chúng ta hảo hợp nha. Bất quá chờ ăn hết rồi tiếp tục thổi phồng cũng không muộn, đừng để ăn vào miệng mới cảm thấy không thể ăn, xấu hổ lắm a." Diêu Phỉ Vũ tiếp tục đảo chảo, cười trêu chọc.

Rốt cuộc đã làm xong, Diêu Phỉ Vũ đem thịt bò phóng lên bàn cơm. "Đáng tiếc nhà em không có rượu, Lam tỷ, dùng tạm đi."

"Rất tốt. Rượu không nhất định phải có, thịt bò em làm so với cái gì cũng tốt."

"Ăn hết rồi tiếp tục thổi phồng, chị như vậy làm em ngại quá." Diêu Phỉ Vũ sẵng giọng.

Bữa tiệc này ăn không mau, hai người đều hữu thuyết hữu tiếu, vui mừng thật sự.

Cơm nước xong, Diêu Phỉ Vũ rót hai ly cà phê, hai người tọa ở trong phòng khách.

"Ôi chao, chị nói Phỉ Vũ, tay nghề em thật là giỏi, về sau em nên làm cho chị ăn. Thật không sai, ăn hết mỹ vị, còn có cà phê nồng nàn." Lam Diệc Nhiên nắm lấy ly cà phê ấm áp.

"Được thôi. Vậy tối nay chị có về không? Không bằng ở lại đi, ngày mai cũng không đi làm."

"Bản thân chị là muốn, bất quá mới từ Ai Cập trở về, không về nhà thì không được tốt."

"Ngày mai không đi làm, Lam tỷ định làm gì? Bình thường nghỉ phép Lam tỷ trôi qua thế nào?"

Lam Diệc Nhiên nghĩ nghĩ, ngày mai nàng phải cùng Gia Cát Vi Vũ thương nghị về phòng điền sản, phỏng chừng không rảnh. "Ngày mai có chút chuyện khác phải xử lý. Bình thường không có việc gì thì ở nhà nghỉ ngơi, ít đi lại."

"Ừ." Diêu Phỉ Vũ ngày mai cũng phải đi gặp Nạp Lan Nhược Thấm.

Lam Diệc Nhiên nhìn thời gian, có điểm không muốn nói: "Chị cần phải trở về."

"Vâng, tốt." Diêu Phỉ Vũ đến gần phía trước, nhẹ nhàng hôn Lam Diệc Nhiên xong mới trả lời.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi