BỘ BỘ CÂU TÂM

Thời gian bay nhanh, gió đêm ở Kinh Thành rất lạnh, Diêu Phỉ Vũ một thân quần áo ướt nhẹp bết dính trên người, gió thổi qua, cảm thấy một trận lãnh ý. Đứng hồi lâu, chân có chút tê rần.

Cô đem sự tình trước sau suy nghĩ một lần, trước khi trở về từ M quốc cũng đã nhờ người điều tra chuyện cha mẹ thân sinh tử vong, còn có người năm đó muốn mạng mình, hết thảy đều chỉ hướng một người: Lam Chí Bảo. Lúc quay về H thị, Diêu Thanh cũng kêu cô chú ý người này, có thể nói 80 % mọi chuyện đều do Lam Chí Bảo gây nên.

Cô không có khả năng vừa về tới H thị liền nổi giận đùng đùng chạy đến trước mặt Lam Chí Bảo, chất vấn tất cả chuyện này, thậm chí cô không thể nhìn thấy người. Chỉ có thể trở về tiếp tục điều tra, trong tay nắm giữ được Lam thị, đó mới là cách duy nhất để biết chân tướng sự tình.

Diêu Phỉ Vũ ngồi một hồi, lấy quần áo trong hành lý, lại tắm nước nóng một lần, tránh cho bị cảm mạo, cô vẫn rất chú ý thân thể của mình, vốn nghỉ ngơi không đủ, nếu không yêu quý bản thân, cô cũng không biết có thể sống đến hiện tại không, thân thể xem như không tồi, đã là vạn hạnh trong bất hạnh.

Cửa phòng bị gõ nhẹ, Diêu Phỉ Vũ mở cửa, là Đạm Đài Lượng, vào cửa xem Diêu Phỉ Vũ hồi lâu mới nói: "Thật sự là say máy bay a, sắc mặt em tốt hơn nhiều rồi đó."

"Ừ, chẳng lẽ em lừa anh sao?" Diêu Phỉ Vũ u oán nói, tuy mình nói dối, nhưng trước mặt biểu ca, cũng không thấy trong lòng có cảm giác áy náy.

"Thật không nên để em đến Kinh Thành, sớm biết vậy thì anh đã nói với lão Phật gia là em không đến được, anh thấy lão Phật gia rất tuỳ ý." Đạm Đài Lượng đi đến sofa, ngồi xuống.

"A? Là thế này phải không?" Diêu Phỉ Vũ cũng không biết vì sao lão Phật gia muốn gặp mình, thế nhưng đến đây mới biết được lão Phật gia rất tuỳ ý, vốn là vì mẹ nhỏ Đạm Đài Yên mới đến, Diêu Thanh cũng nói có lẽ là muốn nhìn xem nữ nhi của các nàng, bất quá cẩn thận ngẫm lại, tựa hồ sẽ không cùng mình có nhiều quan hệ, đối với một tình yêu không thể tiếp thu, một đứa trẻ không có máu mủ ruột thịt thì có thể có bao nhiêu nhớ nhung? Diêu Phỉ Vũ không tin tưởng lắm.

Bây giờ nghe Đạm Đài Lượng nói, thật sự cảm thấy có chút phiền phức, không đến thì tốt rồi. Đi đến trước tủ lạnh, khom người lấy bình nước ném qua cho Đạm Đài Lượng.

Bình nước theo một đường cong hoàn mỹ, rơi xuống trong tay Đạm Đài Lượng, sau đó bị đặt trên bàn. "Kỳ thật anh cũng không biết, anh nhìn không thấu lão Phật gia, bất quá người có địa vị như bà ấy muốn gặp em, cũng không phải tuỳ ý."

"Không sao cả, đến đều đến, ngày mai gặp sẽ biết, em chẳng muốn đoán mò." Nói thật, Diêu Phỉ Vũ có thể bỏ qua nếu muốn, căn cứ vào lý do và thái độ đối với lão Phật gia, cô cảm thấy quá sức.

"Ừ, em còn chưa ăn tối đi? Thức ăn trên máy bay em không thích ăn, chúng ta ra ngoài ăn chút gì? Thuận tiện dạo Kinh Thành cũng tốt, nói như thế nào chúng ta đều là người quốc nội, mặc dù anh đến đây không lâu, nhưng anh rất quen thuộc vùng này."

"Được, anh chờ em một chút." Diêu Phỉ Vũ tìm trong hành lý một cái áo khoác để phủ thêm.

Diêu Phỉ Vũ và Đạm Đài Lượng đi ra khách sạn, một trận gió lạnh thổi tới, Diêu Phỉ Vũ ho khan một tiếng, chắc là trước đó mặc quần áo ướt sũng đã bị cảm lạnh.

"Lạnh không?" Đạm Đài Lượng thấy Diêu Phỉ Vũ ho khan liền hỏi một câu, tiếp tục nói: "Nơi này không thề so với H thị luôn ấm áp, nơi nơi đều là gió lạnh, em cố gắng đừng để bị cảm."

"Không có việc gì, em có mặc áo khoác."

"Muốn ăn cái gì? Phong vị Kinh Thành? Thử xem nhân tình quê cha đất tổ cũng tốt a." Đạm Đải Lượng hỏi.

"Thịt bò đi, khu hàn." Thịt bò là thực phẩm tính nhiệt.

Đạm Đài Lượng không phản bác, luôn thuận theo yêu cầu của Diêu Phỉ Vũ, hắn biết Diêu Phỉ Vũ đối với thực vật rất hà khắc, hơn nữa sức ăn rất nhỏ, thịt bò nhiệt lượng cao, ngược lại sẽ ăn nhiều.

Ngồi trên xe Đạm Đài Lượng, nhìn thấy cảnh đêm ở Kinh Thành, Diêu Phỉ Vũ thật không thấy có gì mới lạ, địa phương phồn hoa của nước nhà cơ hồ đều giống nhau, đều xa hoa truỵ lạc, có cái gì khác đâu? "Xe này của anh là lão Phật gia đưa tới?"

"Ừ, sau khi anh đến, bà ấy muốn anh ở lại một thời gian ngắn, nói là vì thuận tiện cho anh nên đưa xe lại đây."

"Bà ta đối xử với con cháu bảo bối nhưng thật ra vô cùng tốt." Diêu Phỉ Vũ nói.

Đạm Đài Lượng nghĩ nghĩ, trong khoảng thời gian ở Kinh Thành này, tuy rằng hắn và lão Phật gia không trao đổi nhiều, nhưng đối đãi hắn xem như không tồi, không có gì hoài nghi. "Đúng."

"Lưu anh ở lại rồi không gọi nữa à?"

"Không có, Đạm Đài là gia tộc lớn, không thiếu những người như chúng ta, dù sao sinh sống như thế nào là chuyện của chúng ta, bà ấy chỉ là muốn ở phút cuối cùng, khiến mọi người trong gia tộc Đạm Đài có thế quen biết nhau đi."

Hai người tán gẫu thật sự tuỳ ý, không cần rất nhiều tâm tư, từ nhỏ sống cùng nhau, Diêu Phỉ Vũ xem Đạm Đài Lượng như anh ruột. Diêu Phỉ Vũ vừa muốn tiếp tục nói chuyện, di động vang lên. Trong lòng nghĩ hẳn là Lam Diệc Nhiên gọi tới, cầm lấy điện thoại, thật sự là nàng, cảm giác thật cao hứng.

"Lam tỷ, ăn cơm chưa?" Diêu Phỉ Vũ bắt máy, hỏi nàng ăn cơm chưa, tựa hồ là câu hỏi ở thời gian cố định của người Trung Quốc, bất quá Diêu Phỉ Vũ là thật sự quan tâm Lam Diệc Nhiên.

"Chị ăn rồi, nhưng không ngon bằng em nấu. Em thì sao?" Lam Diệc Nhiên lúc này đang ở trong phòng mình, ngồi trên ghế, hai tay ôm laptop, nàng không phải cuồng công việc, nhưng lúc có thời gian luôn rất cố gắng đàm sinh ý.

"Chuẩn bị đi ăn. Không có biện pháp, chờ em trở về nấu cơm cho chị, chị ăn ít lại đi, chừa bao tử, chờ mỹ thực của em." Diêu Phỉ Vũ vừa cười vừa nói.

"Hả, nói như vậy là chị cần ăn uống điều độ lần đầu tiên trong đời sao? Không được, chị cảm thấy, cái gì lần đầu tiên đều cho em, giờ ngay cả ăn uống điều độ lần đầu tiên cũng phải đưa ra ngoài?" Lam Diệc Nhiên cũng bắt đầu trêu chọc.

"Lam tỷ, chị không thể gian xảo như vậy, em đều nấu cơm cho chị, này tính ra..." Câu nói kế tiếp Diêu Phỉ Vũ cố ý không nói, thanh tuyến còn có âm mũi hơi uỷ khuất.

"Không giỡn với em nữa, bất quá nghe giọng em hiện tại, trạng thái không tệ, chị cũng yên tâm a. Em đang ở trên xe?" Lam Diệc Nhiên nghe bên kia có tiếng còi ô tô.

"Vâng, đang ở chung với biểu ca."

"Ừ, em nên mặc nhiều quần áo, Kinh Thành hẳn là đang lạnh."

"Được..., lúc em ra cửa có mặc thêm áo khoác." Diêu Phỉ Vũ kéo dài âm điệu.

"Ừ, vậy em hảo hảo chơi đi."

"Không chơi, em gặp trưởng bối xong liền trở về. Một mình có cái gì tốt, chị lại không ở gần em."

"Được rồi, chị cũng rất tịch mịch đây, em nhanh chóng trở về đi."

...

"Tới nhà hàng rồi, em cúp máy nha, tối nay tán gẫu sau." Diêu Phỉ Vũ chờ Đạm Đài Lượng dừng xe mới cúp điện thoại.

"Lão bản của em?" Đạm Đài Lượng nhìn Diêu Phỉ Vũ, hỏi.

"Ừ, Lam Diệc Nhiên, anh gặp qua."

"À, cảm tình giữa em và cô ấy không tồi?" Đạm Đài Lượng thật ra là nghĩ tới gì đó, từ nhỏ lớn lên ở bên cạnh Diêu Thanh và Đạm Đài Yên, phụ nữ yêu nhau hắn một chút cũng không ngạc nhiên, một đường nghe Diêu Phỉ Vũ nói chuyện điện thoại, hắn cũng chưa thấy Diêu Phỉ Vũ cùng những người khác tán gẫu vui vẻ như vậy, cho nên nghĩ theo chiều hướng người yêu kia.

Đạm Đài Lượng là ca ca của mình, Diêu Phỉ Vũ gọi điện thoại cũng không có kiêng dè gì, lúc này thấy Đạm Đài Lượng nghi hoặc nhìn mình, thông minh như cô liền biết biểu ca đã nhìn ra chút gì. Bất quá cô vẫn bình tĩnh nói: "Ừ, em và chị ấy đang yêu đương." Diêu Phỉ Vũ nói thẳng ra đáp án.

Đạm Đài Lượng dừng hồi lâu mới "nha..." một tiếng, hắn 12 tuổi liền gặp được một tiểu cô nương cột tóc đuôi ngựa, chậm rãi trổ mã, xinh đẹp như thuỷ phù dung, trong lòng hắn luôn yêu cô, cùng Diêu Phỉ Vũ là biểu huynh muội, căn cứ vào điều này, nên hắn chưa bao giờ dám biểu lộ cõi lòng, nhưng không có quan hệ huyết thống, khiến hắn vẫn thỉnh thoảng nhớ nhung, chính là không nghĩ tới tiểu cô nương kia thích phụ nữ a, hắn trưởng thành bên cạnh Diêu Thanh và Đạm Đài Yên, đối với tình yêu nữ nữ đã sớm quen thuộc, căn bản không có lý do phản bác, hiện tại tâm thất của hắn đang rỉ máu, nhưng hắn không thể biểu hiện ra ngoài, chuyện không có nhiều khả năng, hắn lý trí tình nguyện lựa chọn chôn sâu dưới đáy lòng.

"Như thế nào?" Diêu Phỉ Vũ truy hỏi một câu.

"Em quay về H thị, không phải có liên hệ với Lam gia sao? Như vậy... Như vậy không được tốt." Mặc dù Đạm Đài Lượng đối với mục đích Diêu Phỉ Vũ về nước biết không nhiều lắm, bất quá hắn thấy Diêu Phỉ Vũ vừa về nước liền vào Lam thị, hơn nữa là vì giải quyết hiện tượng bóng đè luôn luôn quấy nhiễu cô, theo góc nhìn của hắn tự nhiên có thể đoán được.

Diêu Phỉ Vũ có thể nào không biết, hư thán một tiếng thật dài: "Em biết, em có thể xử lý tốt." Nói xong câu này, trong lòng có chút rối ren, thật sự có thể xử lý tốt sao?

"Được rồi, xuống xe ăn cái gì đi, em đói bụng." Diêu Phỉ Vũ nói, cô không muốn cùng Đạm Đài Lượng tiếp tục thảo luận đề tài này, chuyện này Diêu Thanh và Đạm Đài Yên còn chưa biết, nếu biết, hai mẫu thân của cô sẽ có thái độ ra sao? Thật là khó xử.

Đạm Đài Lượng nâng hai tay, bất đắc dĩ nhún nhún vai, nói: "Anh chỉ sợ hãi cuối cùng em sẽ bị thương tổn. Nhà chúng ta không nói, nhưng Lam gia đâu? Hơn nữa em phải quay về M quốc đi?" Hắn ngừng lại xem biểu tình của Diêu Phỉ Vũ, cuối cùng bất đắc dĩ hít một hơi: "Quên đi, không nói nữa, đi ăn thôi."

...

Gặp lão Phật gia là Đạm Đài Lượng an bài, lão Phật gia lớn tuổi, không thích những nơi đông đúc, hơn nữa ở ngoài cũng không thanh tịnh bằng ở nhà, Đạm Đài Lượng hôm qua nói với lão Phật gia là Diêu Phỉ Vũ đến Kinh Thành, lão Phật gia rất bình thản, chỉ nói tuỳ thời có thể lại đây.

Trước khi Diêu Phỉ Vũ đến Kinh Thành đã chuẩn bị tốt lễ vật, vật không lớn, nhưng giá trị không thấp. Ngồi xe Đạm Đài Lượng đến chỗ lão Phật gia ở.

Chỗ lão Phật gia ở xung quanh khá im lặng, là một tứ hợp viện kiểu cũ, Diêu Phỉ Vũ đi theo Đạm Đài Lượng vào tứ hợp viện, cảm giác có chút sai biệt thời đại, đồ vật bài trí bên trong cũng có chút lâu đời, bình thường hiện ra quý khí, Diêu Phỉ Vũ không phải người trong nghề, kỳ thật phần lớn bài trí ở nơi này đều là đồ cổ giá trị rất cao.

Vào chính sảnh, Diêu Phỉ Vũ gặp được lão Phật gia, lão Phật gia không đáng sợ như trong tưởng tượng, ngược lại là có cảm giác hiền lành ôn hoà, chỉ là cỗ khí thế mơ hồ kia làm cho người ta khó có thể bỏ qua.

Bên cạnh lão Phật gia còn có một người, là một nam tử trung niên, Diêu Phỉ Vũ và Đạm Đài Lượng đi đến, nam tử này đứng dậy nghênh đón, lão Phật gia chỉ cười nhạt.

Đạm Đài Lượng và Diêu Phỉ Vũ cùng nhau kêu một câu "tổ nãi nãi", lão Phật gia mỉm cười gật đầu đáp ứng. Nam tử trung niên kia, Diêu Phỉ Vũ không biết là ai, chỉ cảm thấy cùng lão Phật gia thật thân cận, chắc hẳn là một nhân vật kiệt xuất trong gia tộc. Thẳng đến khi Đạm Đài Lượng kêu một tiếng "bá bá", Diêu Phỉ Vũ mới đi theo gọi một tiếng.

"Ngồi đi, không cần quá câu nệ." Lão Phật gia nói.

Diêu Phỉ Vũ lấy ra một túi nhỏ tinh mỹ, hai tay đưa tới, nói: "Đây là ý của vãn bối, tổ nãi nãi vạn phúc an khang." Mặc kệ trong lòng có ý tưởng gì, nhưng đối với thân nhân của mẹ nhỏ, Diêu Phỉ Vũ tất nhiên là cung kính.

"Có tâm, người đến cũng rất tốt, không cần thiết tiêu pha." Lão Phật gia tiếp nhận lễ vật, cười nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi