BỎ LỠ NHỮNG NĂM THÁNG TƯƠI ĐẸP NHẤT CỦA EM

Ngày hôm sau, Chung Ly, Hà Triệu Hiên cùng Phương Đại Đồng cùng ngồi một chỗ thương lượng đối sách giải oan cho Chung Mục Chi. Chu Tô bưng nước uống cùng trái cây đến, Hà Triệu Hiên nhìn cô với ánh mắt trêu chọc bảo: "Chu Tô, thật là không giống cậu chút nào, thế nào trong khoảng thời gian này lại đổi tính, chuyển thành hiền thê lương mẫu rồi hả?"

Chu Tô ném một quả cam lớn vào người anh ta mắng: "Miệng chó chẳng mọc được ngà voi, cậu đang ở nhà tôi đây, ngoan ngoãn một chút."

Hà Triệu Hiên nhanh tay đỡ được quả cam, liếc xéo Chung Ly nói: "Cậu xem đi, tớ đã bảo bao nhiêu lần rồi, phụ nữ như Chu Tô không thể dây vào, cậu phải nhìn Triệu Nịnh nhà tớ mà xem, lúc nào cũng ngoan ngoãn vâng lời tớ."

"Thôi đi. Làm như tớ không biết việc cậu theo đuổi cô ấy vất vả đến chết đi sống lại như thế nào. Chung Ly kể hết cho tớ nghe rồi, lúc cậu còn theo đuổi Triệu Nịnh cũng nhẫn nhịn khổ sở bao nhiêu, bây giờ may mắn lấy được cô ấy lại tỏ vẻ oai phong, thực ra cũng chỉ là con chó nhỏ theo sau cô ấy!"

"Chậc chậc." Hà Triệu Hiên toét miệng: "Quả nhiên vẫn là Chu Tô, trừ phi bầu trời bị thủng một lỗ lớn, nếu không cậu cũng sẽ vẫn là một người phụ nữ chua ngoa đanh đá như hiện giờ."

"Được rồi… Được rồi. Vào chuyện chính thôi ." Chung Ly phất tay, ổn định cuộc đấu khẩu không có hồi kết này.

Kế tiếp ba người đàn ông bắt đầu chính sự, Chu Tô ngồi bên cạnh Chung Ly nghệt mặt nghe ké.

"Ừ, cái miệng của tên họ Trần kia thực sự rất cứng, hiện tại càng thêm như đinh đóng cột, nửa chữ cũng không sửa lại nữa, mỗi ngày đều la hét muốn gặp luật sư minh oan, không chịu gánh tội danh cầm đầu tổ chức buôn lậu mà chỉ là cấp dưới bị ép buộc." Hà Triệu Hiên đốt một điếu thuốc, híp mắt nói xong, thuận tay đưa cho Phương Đại Đồng và Chung Ly mỗi người một điếu.

Chung Ly nhận lấy, hít một hơi sau đó gạt tàn thuốc, chậm rãi nói: "Tức chết tớ là hắn ta một mực chắc chắn lão Chung nhà tớ phải gánh tất cả tội lỗi. Buôn lậu không phải cần cả tổ chức sao? Bây giờ thành ra một mình ba tớ làm tất cả mọi việc ư?"

Phương Đại Đồng lắc đầu: "Cho nên tôi mới nói nghi ngờ có người cố tình đổ vấy cho ba anh, đầu tiên lão họ Trần kia ngậm miệng như hến, không ai cậy ra được chút manh mối nào về chủ mưu sau lưng lão. Còn sau khi bức ảnh kia của Chu Tô vô tình bị đào bới ra, nhiều kẻ mượn gió bẻ măng đồn thổi lên là quan hệ của ba anh và lão Trần kia rất thân thiết, còn có kẻ nói thời điểm họ Trần kia bị giam giữ còn lén lút từng gặp mặt lão ta, cái này đúng là lửa đổ thêm dầu."

"Lão ta là cấp dưới cũ của ba tôi." Chung Ly gẩy gẩy tàn thuốc, hít một hơi nói: "Lúc lão ta xảy ra chuyện, muốn gặp ba tôi, làm sao có thể từ chối? Có trách thì trách ba tôi quá tin tưởng lão ta."

Xem ra tình hình đang rất căng, Chu Tô ngồi nghe ké một lúc, mặc dù mơ hồ nhưng vẫn hiểu rõ về tình thế khó khăn hiện giờ, nhưng không tiện chen miệng vào nên chỉ im lặng rót trà, thay nước.

Phương Đại Đồng nhận lấy ly trà nói: "Hiện tại không phải là thời điểm tốt cho chúng ta ra tay ngay vào chỗ buôn lậu, ngược lại nên tìm lỗ hổng trong Ủy ban kiểm tra và kỉ luật Trung ương." Nói xong, mở nắp ly trà, hớp một ngụm, đang muốn nuốt xuống nhưng phải cho ra ngoài, trừng mắt đem cái ly giơ lên trước mặt Chu Tô: "Cái trà này là trà gì vậy? Đắng hơn cả thuốc ấy.”

Chu Tô bĩu môi, dùng vẻ mặt bất mãn nhận lấy trà ngửi một cái, bừng tỉnh hiểu ra lập tức nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, là lúc nãy mải để ý ba người nói chuyện nên đã lấy nhầm trà giảm béo. Tôi đi pha lại ngay."

"Được rồi được rồi." Phương Đại Đồng khoát khoát tay, đang muốn tiếp tục đề tài vừa rồi, chợt nhớ tới cái gì đó, ngay lập tức ngẩng mặt lên hỏi Chu Tô: "Bây giờ em còn uống trà giảm béo hả? Người như con mắm rồi còn trà giảm béo gì nữa. Mau dừng lại ngay cho anh!"

Câu nói này là Phương Đại Đồng bật ra trong vô thức nhưng không khí ngay lập tức giảm mấy độ ngay khi những lời nói này được phát ra. Chung Ly nắm chặt điếu thuốc trong tay không nói lời nào, Hà Triệu Hiên sửng sốt nhìn Phương Đại Đồng, lại ý vị sâu xa nhìn Chu Tô khó xử bên kia, trong lòng thầm nghĩ, mấy người có thể để cho tôi yên ổn một chút được không? Lời này của Phương Đại Đồng cũng quá mập mờ đi, có chồng người ta ngồi đây còn nói như vậy, thật đúng là không chút kiêng kỵ gì cả. Mà lạ ở chỗ là Chung Ly, một chút phản ứng cũng không có, cứ để một quả bom nổ chậm như vậy ngay cạnh vợ mình, nếu Hà Triệu Hiên mình thì đã sớm phát điên rồi.

Phương Đại Đồng cũng cảm thấy không khí có cái gì đó không đúng, đột nhiên liền ý thức được mình nói sai: "A…Tôi là bác sỹ, dạ dày của Chu Tô từ trước tới nay không tốt lắm, hai ngày trước còn tới tìm tôi lấy thuốc nên những thứ như thuốc giảm béo hay trà giảm béo gì đó tuyệt đối không thể đụng vào."

"Đúng, đúng…" Chu Tô trợn mắt nhìn Phương Đại Đồng một cái, bắt đầu tiếp lời: "Bệnh dạ dày của em vẫn là do anh ta khám, cũng thường dặn dò như vậy, đúng là, tôi lúc nào cũng mau quên như vậy."

Nói đến đây liền liếc mắt về phía Chung Ly.

Chung Ly cúi đầu rít thuốc mới ngẩng đầu nhìn Chu Tô và Phương Đại Đồng, trong mắt lóe lên chút không thoải mái nhưng không để ai nhìn thấy, nhanh chóng phụ họa: "Lời của bác sỹ nói thì nên chú ý."

"Tôi vừa mới nói… " Phương Đại Đồng lập tức đổi đề tài: "Chính là đang nói về Ủy ban kiểm tra và kỉ luật Trung ương."

Chung Ly đáp: "Tôi cũng nghĩ nên tìm hiểu một chút bên chỗ này, vụ việc lần này của ba tôi đang rất được chú ý, Bí thư đảng ủy Lâm Tĩnh Viễn tự mình thẩm tra."

"Hả? Lão Lâm kia nghe nói là một người rất khó chịu, không ai có thể điều khiển. Rất cố chấp." Hà Triệu Hiên phụ họa.

"Đây chính là có tiền không có chỗ bỏ vào trong truyền thuyết?" Phương Đại Đồng lắc đầu: "Chỉ là, hiện tại ông ta chính là nhân vật mấu chốt, nói thế nào cũng phải gặp mặt một lần."

"Nói thì dễ." Hà Triệu Hiên nói: "Nghe nói mấy năm trước có người dám đem đồ đến tận nhà ông ta, kết quả là cả người cả đồ đều bị ném ra ngoài."

Mấy người chỉ ngồi hàn huyên mấy câu bất tri bất giác đã hết một buổi sáng. Thời điểm đứng dậy muốn rời đi, Hà Triệu Hiên vỗ vỗ vai Chung Ly: "Trước tiên đừng nghĩ ngợi quá nhiều, tớ và ba tớ đã vận dụng hết mọi quan hệ, hôm nay có người đã hứa là sẽ xem xét tình huống hiện tại sau đó cố gắng kéo dài thời gian thẩm vấn, chờ ba cậu tỉnh lại mới tính nên hai ba ngày nay sẽ không có sóng gió gì nữa, cậu phải giữ gì thân thể, nhìn mắt cậu đi, hai mí sắp dính vào nhau rồi."

Chung Ly cũng vỗ vai Hà Triệu Hiên, miễn cưỡng nở nụ cười đáp: "Được, trước tiên các cậu cứ về nhà nghỉ ngơi, có chuyện gì nói sau."

Buổi trưa, Chu Tô bắt đầu suy nghĩ về cái tên Lâm Tĩnh Viễn… Lâm Tĩnh Viễn.

Lên mạng tìm kiếm thông tin một chút, thì biết người này luôn được ca ngợi là một vị lãnh đạo thanh liêm, nào là có chí khí, kiên quyết ngăn ngừa đẩy lùi thói xấu trong cán bộ quan chức…

Chu Tô cảm thấy bất lực.

Chiều hôm đấy, Phương Đại Đồng đã chạy tới bấm chuông liên tục với vẻ mặt nghiêm trọng, vừa được vào cửa liền chạy thẳng tới thư phòng của Chung Ly hét lớn: "Chung Ly…Mau ra đây, cái người này trở về có tác dụng lớn rồi."

Chu Tô nhanh chóng theo chân Phương Đại Đồng: "Cái gì? Có tin tức gì à? Anh nói xem nào."

Phương Đại Đồng cũng không còn thèm để ý đến Chu Tô, nhìn thấy Chung Ly liền cười ha ha: "Đúng là số trời, mọi chuyện tại sao lại có thể trùng hợp đến như thế cơ chứ?"

Chung Ly từ trên ghế đứng lên nghi ngờ nhìn Phương Đại Đồng, sải bước tới gần hỏi: "Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?"

"Đúng vậy, nói mau!" Trái tim Chu Tô giống như muốn nhảy ra ngoài.

"Ha ha, thật là đi mòn giảy sắt cũng không tìm được, vô tình nhặt được chẳng mất công. Tôi đã sử dụng mọi thủ đoạn, vận dụng tất cả các mối quan hệ mới nghe được một tin tức cực kì hữu ích."

"Ai nha… Nói chung là anh mau đi vào chủ đề chính đi…" Chu Tô đã tức giận tới mức muốn đánh anh ta.

"Cái lão Lâm Tĩnh Viễn tưởng chừng như không hề có chút nhược điểm nào kia thực ra lại có một điểm yếu chết người đấy. Ông ta cả ngày đều chai mặt rào trước đón sau, cúi đầu cầu xin tình thương của người kia cơ."

Chu Tô hầm hừ: "Cái người này…Nói cái gì đó, nói nhảm nữa tôi sẽ đánh gãy chân anh."

"Đừng nóng vội, hãy nghe anh nói, nhược điểm của ông ta luôn chỉ có một." Sau đó ánh mắt chậm rãi dời về phía Chung Ly, mập mờ cười một tiếng: "Chính là Tần Nhiễm Phong, thời gian này ngày ngày chặn trước cửa trường Đại học sân khấu điện ảnh muốn gặp cô ta đấy."

Ùng ùng…Chu Tô cảm thấy giống như mình bị sét đánh cho choáng váng đầu óc, một người đàn ông đã già như vậy còn lẽo đẽo theo đuổi một cô gái chỉ mới hơn hai mươi tuổi. Thật sự là không còn lời nào để nói.

Chu Tô đang choáng váng bỗng nhớ tới một việc khiến cô rùng mình, chả phải Tần Nhiễm Phong bây giờ chỉ muốn có được Chung Ly hay sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi