BỐ ƠI LẤY VỢ ĐI

Tác Giả Trường Lê.

#Chap14: Thiện Cảm…

— Ai thế này..? – Tôi hỏi một câu hỏi có phần khẳng định, bởi tất nhiên tôi biết đây là ai.

Anh Luân vội vã giới thiệu:

— À, đây là cô Trà….

— Nhà bán vật liệu xây dựng. – Tôi nói luôn khi mà anh Luân chưa nói hết.

Anh Luân gãi đầu gãi tai:

— Chú chỉ được cái trêu anh.

Bác Xoan đon đả tiếp khách:

— Vào nhà đi cháu, đến là được rồi còn mua quà làm gì..? Thông cảm cho bác, nhà cũ nên hơi ruội. Còi, lấy nước mời cô đi chứ.

Mẹ tôi cũng cười góp:

— Ơ thế Luân không dắt bạn vào nhà à..?

Công nhận là mẹ tôi cũng lầy, mà chắc có lẽ tôi bị nhiễm tính lầy của mẹ. Thấy anh Luân mặt đỏ ngại ngùng mẹ tôi lại càng trêu. Cũng bởi gần 7 năm qua, đây là lần đầu tiên có một người phụ nữ ngoài bác Xoan, ngoài mẹ tôi, ngoài bà trưởng hội phụ nữ bước chân vào ngôi nhà này. Anh Luân ấp úng:

— Trà….mời mời…Trà…Trà…vào nhà.

Úi giời ơi, đàn ông đàn ang mà gặp gái cứ như gà mắc tóc, nói mãi không thành câu. Tôi đế thêm:

— Anh Luân hôm…hôm…nay…nay….bị…bị….lắp lắp à…?

Trông thế mà tẩm ngẩm tầm ngầm đá chết con voi lúc nào không biết, hơn tháng qua tôi không thấy ai đả động gì đến chuyện cô Trà hay cô Chè gì nữa, tưởng rằng câu chuyện ngôn tình giữa đời thực đã khép lại trong sự mơ mộng hão huyền của tôi. Thế mà hôm nay, trong ngày giỗ bên mâm cơm cúng điều bất ngờ đã xảy ra. Cô Trà nhà bán vật liệu đang ở trong thắp hương thành tâm khấn vái như kiểu dâu con gia đình. Hơn nữa nhìn cô Trà hôm nay với cô Trà hôm ở tôi đứng bên nhà thằng Cụm nhìn thấy khác nhau lắm. Hôm đó cô Trà ăn mặc có phần “ mát mẻ “, hôm nay set đồ mà cô lựa chọn nhẹ nhàng, thùy mị, nữ tính ra dáng thục nữ hơn rất nhiều. Tận mắt mục sở thị cô Trà thì thấy đúng là trẻ hơn so với tuổi. Mũi chắc có nâng nên cao lắm, cô Trà khẽ khàng nói với bác Xoan:

— Dạ, con cảm ơn, bác cứ để con tự nhiên, con với anh Luân cũng gặp nhau suốt mà. À, cô có quà cho Ánh Dương nè, lại đây con.

Giọng vừa nhẹ lại còn lễ phép, mẹ tôi như sực nhớ ra điều gì, bà hỏi:

— Đây có phải cái cô mà mày hỏi lần trước không.? Hóa ra là quen anh Luân à..?

Tôi nói nhỏ:

— Vầng, thì đấy….Tháng trước có nghe qua nên con mới hỏi mẹ. Nhà giàu lắm, cũng một đời chồng rồi. Nhưng trẻ hơn tuổi mẹ nhỉ..? Hơn anh Luân 2 tuổi đấy…

Mẹ tôi ngạc nhiên:

— Sao mày biết rõ thế..?

Tôi chống chế:

— Thì bạn con nhà nó gần nhà chị này, biết anh Luân có quen nên con hỏi dò tí hề hề.

Anh Luân bắt đầu giới thiệu từng thành viên trong nhà, anh nói:

— Giới thiệu với Trà đây là mẹ tôi, đây là bác hàng xóm, còn đây là con trai bác ấy. Nhà tôi với nhà bác cũng như gia đình vậy, có chuyện gì cũng giúp đỡ nhau. Chú Dương đây với tôi như anh em ruột, gắn bó thân thiết từ ngày còn cởi chuồng tắm mưa. Còn đây là con gái tôi, Trà cũng biết rồi.

Chị Trà chào mọi người, chị bế cái Còi lên nựng vào má. Nhìn cái Còi xem chừng cũng ưng cô Trà lắm. Tiếp đó anh Luân trình bày lý do:

— Cô Trà đây là chủ chỗ hay thuê anh chở hàng, cô Trà cũng tạo điều kiện giúp đỡ anh rất nhiều. Cũng chẳng có gì để cảm ơn cô, nhân tiện hôm nay nhà có cúng, mọi người đầy đủ nên mời cô về nhà dùng bữa cơm chung với mọi người cho vui, mong Trà không ngại.

Nuột, mới ban nãy còn lúng túng, giờ anh Luân phát biểu hay quá trời quá đất. Cơ mà nhân tiện có cúng lại mời bạn gái ( chưa biết đã ấy chưa) về ăn cơm nghe nó cứ sai sai. Cơ mà tình yêu không có lỗi, cúng hay vái gì cứ gặp mặt giới thiệu là được. Mẹ tôi soi chị Trà dữ lắm, tôi thì thấy chị Trà có vẻ ngại ngại, chị chỉ cười bẽn lẽn rồi chơi với cái Còi, không thấy nói năng gì.

Dưới bếp, tôi đang chuẩn bị bê bát lên thì mẹ tôi nói:

— Cô này chắc cũng không phải dạng vừa, nhìn thế thôi nhưng đang cố tỏ ra e thẹn đấy.

Tôi chép miệng:

— Mẹ này, nói linh tinh người ta nghe thấy lại mất hay. Này mẹ nhé, người ta chắc phải có tình ý với anh Luân thì mới đồng ý đến đây hôm nay. Mẹ xem quý cái Còi thế kia còn gì, hay cho nó quà lắm. Mẹ bớt soi người ta đi, thế nên chẳng dám dắt ai về nhà bao giờ, nghe phán chắc con nào con đấy tụt si lít mà chạy.

Mẹ tôi chửi:

— Thằng bố mày, đấy là tao nhận xét thế. Chứ mày có con chó nào nó theo mà dắt với không dắt. Cho ế chết bà mày đi…

Tôi vằng lại:

— Vầng, ế càng tốt, đến lúc đấy mẹ đừng có giục.

Tôi định đi lên nhà trên thì mẹ tôi quát:

— Mày bê mỗi cái chồng bát thế thôi à..? Bê cả cái đĩa này lên, bà lại cho cái muôi vào đầu bây giờ.

Bị chọc tức là mẹ tôi hay chửi tôi lắm, kệ cũng quen rồi….Nhang cháy gần hết, cả nhà bắt đầu vào mâm, cái Còi hôm nay có đồng minh mới nên cứ bám rịt lấy, kể ra nhìn hai cô cháu cũng tình cảm, chị Trà cẩn thận xé thịt gà cho cái Còi, thi thoảng còn dùng giấy lau tay cho con bé. Bữa cơm có người lạ nên mọi người cũng bớt tếu táo hơn bình thường, bác Xoan hôm nay cũng ít nói nhưng đôi mắt bác ánh lên niềm vui rõ rệt. Anh Luân cũng vậy, hầu như mọi người đều chăm chú vào chị Trà với cái Còi.

Qua bữa cơm tôi thấy chị Trà khá ổn, dùng từ khá vì mới tiếp xúc một lần. Chứ còn thực ra là quá ân cần với con bé Còi, cũng như rất lễ phép với mọi người trong nhà luôn. Không thấy gì gọi là chảnh vì nhà anh Luân nghèo, cũng không thấy khó chịu với trẻ con. Dùng bữa xong chị Trà còn gọt hoa quả mời mọi người, nói chung nếu đây là một buổi ra mắt thì chị Trà đã tạo được thiện cảm với mọi người trừ mẹ tôi.

Tôi cũng không hiểu tại sao mẹ tôi lại không lấy làm thiện cảm với chị Trà cho lắm, từ lúc dưới bếp nói chuyện với tôi cho đến khi tàn cuộc về nhà, bà vẫn chép miệng tặc lưỡi khi tôi hỏi:

— Anh Luân mà lấy được bà này có khi lại sướng mẹ nhỉ..?

Mẹ tôi đáp:

— Ừ thì tất nhiên là sướng rồi, nếu đúng là con gái nhà Minh Tiến thì tiền nhà nó nhiều lắm. Thằng con trai lại chết nên sau này tài sản của đứa con gái cả. Mà chắc nó thích thằng Luân thật, mẹ thấy ăn cơm cứ gắp cho thằng Luân, cơ mà có một cái mẹ hơi lo lo…

Tôi đang định hỏi là cái gì thì mẹ tôi gạt đi:

— Mà thôi, chắc chẳng phải đâu….Bảo thằng Luân giàu có gì cho cam, đằng này cũng nghèo khó, lại còn có con riêng. Nghĩ thế cũng tội người ta, hai đứa cũng lỡ dở rồi nếu mà yêu thương được nhau thật lòng thì tốt.

Tôi cũng gật gù tâm đắc, đang làm hớp nước thì mẹ tôi chửi:

— Đấy, người ta ít ra cũng còn có con, giờ còn có cả người thích….Mày xem cái mặt mày….

Tôi bỏ cốc chạy luôn:

— Thôi, thôi…Con đi ngủ đây…..Mẹ khóa cửa nhé.

Tôi phải chạy ngay không lại chuẩn bị nghe bài ca quen thuộc, tối đó tôi thấy vui lạ thường. Ngày hôm nay nhìn cái Còi quấn quýt với chị Trà mà tôi vui quá. Con bé từ nhỏ đến giờ chưa biết gần gũi người phụ nữ khác ngoài bà nội, bà nội dẫu sao cũng không thể thấu hiểu tâm tư tình cảm của nó bằng một người phụ nữ trẻ trung hơn. Tôi biết nó rất muốn được mẹ ôm một lần, chú với bố có yêu quý nó dường nào cũng không thể ấm áp như tình thương của mẹ.

Gặp cô Trà con bé vui ra mặt, cả đời anh Luân cực khổ, nếu như chị Trà mà thật sự yêu thương hai bố con anh có bắt tôi ế thêm một vài năm nữa tôi cũng chịu. Chỉ cần nhìn thấy cái Còi có mẹ, nghe được nó gọi mẹ ơi với một người phụ nữ là tôi hạnh phúc lắm rồi.

Sáng hôm sau tôi thấy bác Xoan đưa Còi đi học, tôi chặn đầu rồi hỏi nó:

— Này Còi, thấy cô hôm qua thế nào..? Có thích không..?

Con bé nhìn sang bà nội rồi gật đầu lia lịa, tôi trêu nó:

— Thế thì học xong về cháu phải bảo: Bố ơi, lấy vợ đi….

Bác Xoan cười mừng rỡ, bác nói:

— Chú Dương này chỉ xui cháu nói linh tinh, bố nó làm gì mà dám thế……

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi