BỒ TÁT SẼ PHÙ HỘ ANH


 
Tịch thu cái gương?
Lâm Bạch Du trừng to mắt: “Đó là của tôi.”
 
Tuỳ Khâm hừ cười một tiếng, hai ngón tay xoay gương lại, nhìn thấy phía sau là tấm hình của một chàng trai nhuộm tóc màu cam.
Hình như anh từng nhìn thấy ở quầy tạp chí của tiệm sách trước cổng trường, có không ít nữ sinh cũng dán hình của anh chàng này lên thẻ trường.
Lâm Bạch Du nhìn ra được anh đang quan sát.
“Tôi còn phải dùng.” Cô sợ anh lấy đi thật.
Lâm Bạch Du có vẻ ngoài rất ngoan ngoãn, người và giọng nói đều như nhau, giọng điệu nhẹ nhàng, nghe rất thoải mái, là người thì đều có thể nghe ra cảm giác chưa từng trải qua vấp ngã.
Tần Bắc Bắc cũng quay đầu qua, chỉ cho rằng đó là thần tượng mà bạn cùng bạn mới của mình thích: “Cậu lấy gương của con gái làm gì, đây là vật cất giữ thần tượng đó.”
Mặc dù cô ấy hiểu lầm, nhưng Lâm Bạch Du cảm thấy cái cớ này có thể dùng được, nên gật đầu: “Đúng vậy.”
 
“Vậy thì đừng có nhìn lung tung.”
Tuỳ Khâm nhấc mí mắt, đưa ngón tay lên, ném ra, giống như đang ném lá bài vậy.
Lâm Bạch Du cầm lấy gương nhỏ, ai biết được lúc nãy chỉ nhìn một cái mà cũng bị bắt được chứ, ai ngờ anh còn không cho người ta nhìn.
“Không nhìn lung tung.” Cô đảm bảo.
Xoay người lại, Tần Bắc Bắc dựa qua: “Cậu cũng theo đuổi thần tượng à?”
Lâm Bạch Du còn chưa trả lời, cô ấy lại nói: “Cậu đừng sợ, mặc dù Tuỳ Khâm trông hung dữ, không thấu tình đạt lý như vậy, đánh nhau cũng rất dữ dội, nhưng cậu ấy khá là dễ nói chuyện.”
Lâm Bạch Du do dự: “…Vậy sao?”
Tổng hợp lại hai lần nói chuyện, cô cảm thấy Tùy Khâm chẳng dễ nói chuyện chút nào.
Nhưng mà khi hỏi chắc chắn sẽ trả lời thì là thật.
Phía sau truyền đến một tiếng cười lạnh.
Hàng sau vốn dĩ là những học sinh kém tụ tập, mặc dù cũng có lẫn vài học sinh giỏi trong đó, nhưng cơ bản là đều như nhau.
“Nhìn trộm bị bắt được.”
“Học sinh mới chuyển tới vừa vào đã nhìn trúng A Khâm, thật chẳng thú vị chút nào, thật là không đúng mà, nhìn chúng ta thêm một chút cũng được mà.”
“Phiền cậu có chút tự hiểu lấy mình đi.”
“Còn nói tôi, chẳng lẽ cậu không muốn chắc?”
Nhờ phúc của Tuỳ Khâm, những nữ sinh đi ngang qua lớp 12/1 đều nhiều hơn mấy lớp khác gấp mấy lần, nhưng các cậu lại không hề vui vẻ chút nào.
Bởi vì ai cũng biết mục tiêu của các cô nàng đó không phải là mình.
Phương Vân Kỳ nhìn một lúc lâu, kết luận lại lần nữa: Lâm Bạch Du nhất định là vừa gặp đã thích Tuỳ Khâm, nếu không nhìn sao lại nhìn trộm như vậy!
Hai tiết đầu của buổi sáng là tiết Anh văn.
Hình như giáo viên môn Anh của trường nào cũng đều rất thời thượng và không thiếu tiền, cô giáo môn Anh của trường THPT Số 8 cũng vậy, cô ấy mặc váy, tóc uốn xoăn màu nâu.

Cô giáo vừa bước vào lớp học thì đột nhiên mở miệng: “Quên mất, Phương Vân Kỳ, đến văn phòng đem con ong nhỏ của cô đến đây.”
Phương Vân Kỳ không tình nguyện: “Vâng…”
Tần Bắc Bắc lấy điện thoại đang không ngừng rung trong hộc bàn ra, cô ấy trực tiếp ngắt máy, trả lời lại hai chữ: [Tạm biệt.]
Trường THPT Số 8 của Phong Nam lại có thêm một nam sinh bị đá.
Trước đây Lâm Bạch Du học ở trường quốc tế, nên môn tiếng Anh là môn cô giỏi nhất, đối với tiến độ của THPT Số 8, khả năng của cô có thừa.
Nhưng mà cô đã quen nghiêm túc nghe giảng.
Từ góc độ của Tuỳ Khâm, Lâm Bạch Du đang nghiêm túc lắng nghe giáo viên giảng bài, tóc cột lên thành đuôi ngựa, để lộ cần cổ thon dài trắng nõn, có một ít tóc con rũ ở phía trước.
Anh xoay bút, cúi đầu xuống.
Lấy một quyển sách khác ra.
Phương Vân Kỳ đang lén lút nhắn tin với người khác, ném giấy qua: [A Khâm, cuối tháng tham gia trận đấu bóng rổ với THPT Số 7 không?]
Sau khi tờ giấy ném về, chỉ có hai chữ.
[Không đi.]
So với nét chữ vô cùng xấu của cậu ấy, chữ của anh có thể xem là chữ Phạn.
May mà Phương Vân Kỳ đã quen với sự tương phản dữ dội này, cậu ấy gãi gãi đầu, viết xong rồi lại ném qua: [Này, cậu thật sự mặc kệ không chơi nữa à? Lần trước đã thua một lần rồi.]
Trường THPT Số 7 và Số 8 là hai trường cấp ba gần nhau nhất ở Phong Nam, cái gì cũng liền kề nhau, cơ bản có thể xem như là đối thủ cạnh tranh.
Ví dụ như lần thi này THPT Số 8 đứng thứ nhất, lần sau có thể là THPT Số 7.
Hai năm nước, đội bóng rổ trường của THPT Số 8 vẫn luôn giành giải nhất, nhưng vào buổi đấu cuối cùng của học kỳ trước, Tuỳ Khâm không có tham gia.
Không có lý do gì cả.
Lần thi đấu đó, THPT Số 8 đã thua.
Trong phút chốc, THPT Số 7 đã rửa sạch nỗi nhục trước đó, không chỉ khoe khoang, mà còn lên Tieba của THPT Số 8 khoác lác, lần này cũng đến với khí thế hùng hổ.
Lần này Phương Vân Kỳ không còn nhận được câu trả lời của Tuỳ Khâm nữa.
Ngày đầu tiên Lâm Bạch Du ở THPT Số 8 rất thoải mái, bạn học đều rất tốt, Tần Bắc Bắc thuộc kiểu bạn học nhiệt tình.
Hết tiết, cô ấy còn khen: “Da cậu thật đẹp, bình thường cậu bôi cái gì vậy?”
Lâm Bạch Du nói: “Là loại bình thường nhất đó.”
Cô đè thấp giọng: “Có lúc tớ còn lén dùng của mẹ tớ.”
Lâm Bạch Du hơi ngại ngùng, trong mắt lại lộ ra chút gian xảo.
Ánh mắt của Tuỳ Khâm rơi lên người cô.
“Trước kia tớ cũng thế!” Tần Bắc Bắc dường như tìm thấy tri kỷ: “Thật là ngưỡng mộ cậu, sờ lên thật là dễ chịu, cậu có biết trang điểm không?”
“Nếu không phải THPT Số 8 không cho nhuộm tóc, tớ đã đi nhuộm rồi.

Tháng trước lớp khác có một bạn nam cắt mái tóc rất ngầu, kết quả là bị giáo viên chủ nhiệm dùng tông đơ cắt đi, bây giờ để mái tóc như tội phạm đang cải tạo, còn chưa mọc dài ra.”
Lâm Bạch Du tưởng tượng xem đó là kiểu tóc như thế nào.

Tần Bắc Bắc chia sẻ kinh nghiệm trang điểm của mình: “Người mà đẹp thì để kiểu tóc gì cũng đẹp, ví dụ như người ngồi sau cậu.”
Nam sinh ngồi sau cô đã không còn ở trong lớp nữa.
Mỗi khi kết thúc một tiết học, đám Tuỳ Khâm và Phương Vân Kỳ đều biến mất.
Nhưng Lâm Bạch Du đồng ý với câu nói của Tần Bắc Bắc: “Khuôn mặt của cậu hợp với tóc ngắn, cũng thích hợp màu nhạt, màu tóc như trong truyện tranh ấy.”
Tần Bắc Bắc: “Sao cậu lại chắc chắn như vậy?”
Lâm Bạch Du cong môi: “Tớ có học vẽ, nên khá nhạy bén với phương diện màu sắc.”
“Thật là giỏi, tớ còn không có thời gian học thứ mà tớ yêu thích.”
“Vào THPT Số 8 học rồi, tớ chỉ có thể học vẽ vào cuối tuần thôi.”
Từ nhỏ Lâm Bạch Du đã bắt đầu học vẽ, ban đầu chỉ là phác hoạ, sau đó là màu nước, sau khi lên cấp ba thì bắt đầu chuyển sang tranh sơn dầu.
Giáo viên nào cũng đều khen cô rất có thiên phú, cô cũng từng tham gia không ít cuộc thi, không đứng nhất thì cũng đứng nhì.
Nói ra cũng rất trùng hợp, giáo viên dạy vẽ tranh sơn dầu trước kia của Lâm Bạch Du cũng được mời đến dạy ở một học viện nghệ thuật của Phong Nam.
Tháng trước anh ta đã mở lại phòng tranh, tháng này cô có thể đi học rồi.
Vừa nghĩ đến không có người mà mình ghét ở đây, Lâm Bạch Du lại rất vui mừng.
Trong câu chuyện cực khổ trong mơ, sau khi bố mẹ qua đời, “Lâm Bạch Du” không còn được tiếp xúc với hội hoạ nữa, bởi vì nhà bác cả không thể nào chi trả được học phí cao ngất ngưởng.
Càng đừng nói sau này mắt cô không tốt, rồi trở thành người mù.
Thực ra mấy ngày nay Lâm Bạch Du không còn nằm mơ thấy giấc mơ kỳ lạ đó nữa, nhưng có làm thế nào cô cũng không quên được đoạn hình ảnh đó.
Giống như bản thân cô đã thật sự trải qua vậy.
Bởi vì nhà ở gần trường, nên Lâm Bạch Du học ngoại trú.
Lúc cô về đến nhà, Liễu Phương hỏi: “Thế nào, làm quen với bạn học mới sao rồi?”
Lâm Bạch Du múc một muỗng bún thịt: “Rất tốt ạ.”
Liễu Phương nói: “Hôm nay thầy Trương đã liên lạc với mẹ, mẹ đã nói với thầy là cuối tuần con sẽ qua đó học, vốn dĩ mẹ không đồng ý cho con tiếp tục học vẽ khi lên lớp 12, vì sẽ ảnh hưởng đến việc học.”
Nhưng thầy Trương nói con gái bà có thiên phú rất tốt.
Trước đây, người mẹ đơn thân như Liễu Phương vẫn luôn bị chỉ trích trách móc vì chuyện ly hôn, mặc dù là chia tay trong hòa bình, nhưng người ngoài sẽ luôn nói thêm vào.
Con gái bà vẫn luôn là “con nhà người ta”, bà cảm thấy rất tự hào.
“Không được làm ảnh hưởng đến việc học, có biết không?” Liễu Phương nói.
“Con biết rồi, mẹ yên tâm đi.” Lâm Bạch Du gật đầu.
Liễu Phương đưa số điện thoại của thầy Trương cho cô, sau khi ăn cơm xong, cô gọi điện thoại qua, là vợ của thầy Trương nghe: “Ở ngay cửa bắc của Minh Nghệ, em qua đây là sẽ thấy ngay.”
Minh Nghệ là học viện nghệ thuật mà thầy Trương nhậm chức.
Trong lúc tìm học viện Minh Nghệ, Lâm Bạch Du vô tình phát hiện ra, ngôi trường đó và phố Nam Hoè chỉ cách nhau hai con phố.
Cô cất điện thoại, đến trường sớm hơn.
Bây giờ THPT Số 8 đang thực hiện lịch làm việc và nghỉ ngơi của mùa hè, buổi chiều bắt đầu học từ hai giờ bốn mươi, nhưng cô chủ nhiệm yêu cầu học sinh đến sớm hơn hai mươi phút để tự học.

Người nghỉ ngơi buổi trưa rất nhiều, chỉ có vài người là đến sớm, đều đang im lặng làm bài, cho đến khoảng hai giờ mười phút, mới được nửa lớp đến.
Lâm Bạch Du đang làm đề, cửa sổ sau bị đẩy ra từ bên ngoài.
“Cậu ấy vẫn chưa tới à.” Một nữ sinh thất vọng nói.
“Cậu cứ để đồ lên bàn cậu ấy đi, dù sao cũng có ghi tên trên đó, lúc cậu ấy nhìn thấy biết ngay là cậu tặng rồi.” Bạn học bên cạnh xúi giục.
Nữ sinh thò đầu vào, nhìn thấy Lâm Bạch Du.
Có lẽ là vì chỗ ngồi của cô đặc biệt, có một giây giây nào đó, Lâm Bạch Du cảm thấy ánh mắt của cô ta mang theo sự dò xét.
“Này, Tùy Khâm đến rồi.” Bạn học đụng vào cô ta một cái.
Nhưng đáng tiếc là Tùy Khâm đi cửa trước.
Lúc anh đi ngang qua, Lâm Bạch Du cũng trong phút chốc phát hiện ra anh thật là cao, tối hôm đó cô chẳng để ý việc này.
Cô nữ sinh ngoài cửa sổ đỏ mặt, giọng nói cũng yếu đi một chút, gọi cũng chẳng nghe thấy.
Ánh mắt của cô ta dời lên người Lâm Bạch Du, đặt cái bánh kem nhỏ lên bệ cửa sổ: “Bạn học, có thể giúp tôi đặt cái này lên bàn của Tuỳ Khâm không?”
Hai tay nữ sinh chắp thành hình chữ thập: “Làm ơn làm ơn.”
Bánh kem nhỏ được gói bằng giấy trong suốt trông rất tinh xảo, phía dưới là phô mai, bên trên có khảm mấy quả hạt dẻ, trông rất hấp dẫn.
Bên ngoài có dán một tờ giấy note màu hồng, bên trên ghi một dòng chữ cùng một hàng gồm số và chữ cái, có vẻ là số wechat.
Phản ứng đầu tiên của Lâm Bạch Du khi nhìn thấy là, anh không ăn phô mai.
“Tuỳ Khâm” mà cô gặp trong mơ bị dị ứng với phô mai.
Cô nhớ rất kỹ đoạn hình ảnh đó, bởi vì cô không biết chuyện này, muốn uống trà sữa, mà khi đó trà sữa thường kèm theo một đống phô mai ở trên.
Cô không biết anh bị dị ứng, nên bảo anh uống cùng.
Cô hỏi: “Thế nào? Có thích mùi vị này không?”
“Tuỳ Khâm” thử một ngụm, nói với cô: “Thích.”
Sau đó vào buổi tối hôm đó, khi bác sĩ qua cô mới biết, chỉ một ngụm đó, anh đã bị dị ứng, mà anh lại không hề nói với cô.
Tuỳ Khâm nói với cô: “Thứ em thích, anh cũng thích.”
Trong đời thực, một tuần trước, Lâm Bạch Du mười bảy tuổi có một tuổi thanh xuân rất tươi đẹp, điều phiền não duy nhất có lẽ là quá nhiều người theo đuổi cô, mà cô đều không thích họ.

Nếu bạn có đọc truyện ở trang xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch tụi mình nữa nhé.

Kết quả cô lại ở trong mơ làm trò mờ ám với người khác như vậy.
Lâm Bạch Du thở dài một hơi, hoàn hồn lại.
Hai người họ đâu phải là một.
Đám nam sinh ngồi hàng sau huýt sáo, liếc mắt đưa tình, hai nữ sinh bên ngoài đều ngại ngùng, nhỏ giọng thúc giục.
Lâm Bạch Du cũng không cảm thấy gì, đưa tay ra lấy.
“Cậu thử xem.” Phía sau vang lên giọng nói lười nhác.
Mặc dù chỉ có ba chữ ngắn gọn đơn giản, Lâm Bạch Du vẫn nghe ra cảm giác uy hiếp, nên vô thức rụt tay lại.
Cô quay đầu, Tùy Khâm đang dựa lên ghế, một cuốn sách mở ra che mất mặt anh.
Từ góc độ của Lâm Bạch Du, cô có thể nhìn thấy đường quai hàm đẹp xuất sắc của anh, và cả hầu kết nhô ra ở cần cổ đang ngẩng lên.
Rất bắt mắt.
Lúc này cô mới phát hiện, bên cạnh hầu kết của Tuỳ Khâm có một nốt ruồi.
Rất gợi cảm.

Phương Vân Kỳ và một nam sinh khác khoác vai nhau, cười hi hi: “Theo như cách xử lý của A Khâm, cậu lấy rồi thì cậu sẽ phải tự mình ăn.”
“Đúng vậy đúng vậy.”
“Nhưng mà bỏ vào miệng chúng tôi cũng được.”
“Cái bánh kem việt quất lần trước rất ngon.”
Trong lúc bọn họ nói, nữ sinh đã cầm bánh kem chạy mất rồi.
Tần Bắc Bắc xen vào một câu: “Các cậu chỉ biết ăn không uống không, người ta tặng cho các cậu sao, còn bình luận nữa?”
Đám nam sinh tỏ vẻ ấm ức: “Nhưng là do A Khâm không ăn, không thể trách bọn tôi được, dù sao cũng không thể vứt đi, lãng phí lương thực là việc không nên.”
“Đúng vậy đúng vậy.”
Phương Vân Kỳ và Tề Thống một ca một xướng.
Từ đoạn nói chuyện của bọn họ, Lâm Bạch Du cũng nghe được không ít thông tin, ví dụ như có không ít người thích Tuỳ Khâm, bên ngoài trường cũng có.

Nếu bạn có đọc truyện ở trang xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch tụi mình nữa nhé.

Được tặng không ít quà, có khi Tuỳ Khâm đúng lúc ở đây thì sẽ bị từ chối ngay.
Có lúc họ nhân lúc anh không ở đây mà ráng tặng, thì sẽ bị đám nam sinh hàng sau giải quyết.
Lâm Bạch Du nghĩ đến tối hôm nghỉ lễ Quốc khánh, cảnh tượng nhà họ Tuỳ còn không cho Tùy Khâm ăn tối, cô rất bất ngờ.
Anh làm sao sống được đến bây giờ vậy?
Một cậu thiếu niên còn chưa đầy mười tám tuổi, Lâm Bạch Du rất khó tưởng tượng được anh bữa đói bữa no.
Cho dù là trong mơ, cô của thời kỳ đó cũng ăn uống không tệ, dù sao cũng phải lên tivi phỏng vấn, sắc mặt lên ống kính không tốt chắc chắn sẽ bị phát hiện, trong những năm cô có thể kiếm tiền quyên góp, bác cả vẫn chịu bỏ chút tiền để nuôi cô.
Phương Vân Kỳ vẫn đang nói với Tề Thống về chủ đề lúc nãy.
“Bọn họ tặng cũng không nghe ngóng cho rõ về sở thích của A Khâm, theo đuổi người ta cũng chẳng có lòng, còn có người tặng bánh kem phô mai nữa.”
“Có phải lần trước bên THPT Số 9 có người tặng hoa không?”
Lâm Bạch Du hỏi: “Phô mai thì sao?”
Tề Thống thuận miệng đáp: “A Khâm không ăn phô mai.”
Lâm Bạch Du thăm dò đoán: “Dị ứng?”
Phương Vân Kỳ kinh ngạc kêu lên: “Mẹ nó! Chuyện này mà cậu cũng biết sao?”
Vào giây phút được chứng thực đó, não của Lâm Bạch Du ngưng lại.
Còn Phương Vân Kỳ đã quay đầu đi từ lâu, đập vào Tùy Khâm đang ngủ: “Nghe xem, có phải rất có lòng không?”
Tuỳ Khâm mặc kệ cậu ấy, thuận tay lấy cuốn sách che mặt xuống, ném qua.
Tề Thống gạt Phương Vân Kỳ cản đường đi, không dám tin: “Cái gì, cái gì, đừng nói với tôi cô bạn mới chuyển tới cũng là…”
Cậu ta muốn nói lại thôi.
Tuỳ Khâm không để tâm mà cúi cằm xuống, nghiêm mặt, quét mắt qua gương mặt của Lâm Bạch Du.
“Chắc vậy.”
Bọn họ không biết là anh đang trả lời câu hỏi nào.
 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi