BỘ THIÊN CA

Tố Doanh trở lại cung Đan Xuyến, Thâm Hoằng không hỏi nàng đã thấy gì, nghe được gì hoặc là cảm nhận được cái gì. Hắn đã ngủ mất rồi. Tố Doanh lặng lẽ quỳ gối đầu giường. Chân của nàng vẫn còn tê dại nên không cảm thấy quỳ lâu khổ cực gì nhiều.

Hắn có thể yên lòng ngủ sao? Nàng âm thầm nghĩ. Có lẽ rất yên lòng. Hắn ném đứa con trai duy nhất của mình ra khỏi thị phi. Có lẽ hắn cho rằng Duệ Tuân có thể giống như hắn lúc còn trẻ, tránh né sóng gió, sớm muộn gì cũng trở về.

Tố Doanh vẫn nhìn khuôn mặt hắn một cách chăm chú. Hắn nhăn đầu lông mày ở trong mơ, càng nhíu càng sâu, dường như rơi vào ác mộng. Đột nhiên hắn thoát khỏi cảnh trong mơ rồi mở mắt ra, trợn mắt nhìn kẻ trước mặt. Khi hắn phát hiện là nàng thì thần sắc lại hòa hoãn đi.

Ánh mắt của nàng rất mê hoặc. Hắn đưa tay nâng mặt của nàng, giọng nói hơi khàn: “Nhất định là nó đã nói gì đó.”

Tố Doanh gật đầu, nói không nên lời.

“Nàng là người phụ nữ sẽ không lạnh lòng.” Thâm Hoằng xoay người, ngửa mặt nằm thẳng không có dự định dậy, “Dù có phản bội lớn hơn nữa, nàng cũng muốn tìm một chút manh mối chứng minh nó không giống kẻ thoạt nhìn thì xấu xa như vậy. Cho dù nàng suýt chút nữa mất mạng.”

Tố Doanh vốn có lời muốn nói, lúc này lại nói không nên lời. Nàng si ngốc hỏi: “Bệ hạ, người sẽ ngủ thêm một lúc nữa sao?” Thâm Hoằng nhắm mắt lại, “ừ” một tiếng nói: “Nàng cũng nghỉ một chút đi. Rất nhanh, chúng ta đều phải bận rộn đấy.”

Tố Doanh nằm ở mép giường, chậm rãi nhắm mắt lại.

Hai mươi năm trước, lúc bốn người cùng nhau thành lập lên vương triều này thì có mấy người trong đó nghĩ tới ngày hôm nay? Hắn nói, Tuân đã vượt qua giới hạn rồi. Sự rời đi của những người đó có phải cũng bởi vì một bước vượt khỏi ranh giới hay không?

Còn có một người cũng vượt qua ranh giới cuối cùng của mình. Tố Doanh hiếu kỳ giữa hắn và hoàng đế sẽ như thế nào.

Nàng nghĩ quá nhiều rồi. Hai mươi năm sau, nếu như nàng còn sống, liệu có cười nhạo bản thân mình của hôm nay chăng?

Thâm Hoằng không đoán được duyên cớ khiến nàng trầm mặc, nhẹ nhàng nói: “Nếu như tin tưởng lời Tuân nói sẽ làm nàng dễ chịu… thì nàng có thể lựa chọn để lòng mình thoải mái hơn, sẽ không có ai cười nàng đâu. Nhưng nàng phải biết rằng, sẽ không có ai thẳng thắn mà thừa nhận ‘Đúng, tất cả chính là do ta làm’.” Hắn nói rồi nghiêng đầu nhìn Tố Doanh, lại phát hiện nàng gối lên tay ngủ mất.

“Hoàng hậu?” Thâm Hoằng nhẹ nhàng gọi nàng. Tố Doanh mơ màng đáp một tiếng”dạ”, không hề tỉnh lại. Hô hấp của nàng đan xen với tiếng tim đập của hắn, hắn càng ngày càng tỉnh táo, dần dần nghe được xa hơn: Lò lửa trong cung lốp bốp, ngoài cửa sổ gió Bắc quét qua chẽ cây… Bỗng nhiên có một một đoạn chuyện cũ tuôn tới bên miệng hắn.

Hắn dùng giọng nói nhỏ như muỗi kêu ở gần nàng trong gang tấc kể lại, không quan tâm nàng có nghe thấy không: “Lúc ở thành Tuyên, có một người Hồ xung phong nhận việc xem tướng cho ta. Mẹ ta dùng tiếng Hồ hỏi gã rằng: ‘Trong cuộc đời con ta thì chuyện khẩn yếu nhất là gì?’” Hắn nói hai câu rồi dừng. Rõ ràng Tố Doanh không hề tỉnh lại.

Thâm Hoằng nói tiếp: “Đương nhiên, điều bà muốn hỏi là ta có thể leo lên ngôi vị hoàng đế hay không. Nhưng người Hồ rõ ràng đã hiểu sai ý, trả lời rằng: Bé trai này sẽ vì một đóa hoa mà thích một người phụ nữ. Mẹ ta cảm thấy bị lừa gạt, đánh gã năm mươi bản.”

Hắn cười, biểu cảm kia dường như là cảm thấy chuyện này rất khôi hài từ tận đáy lòng.

“Lúc Tuân sinh ra đời, người Hồ lại tìm đến ta. Ta sợ gã hiểu sai ý, dùng tất cả lời nói chúng ta có thể khai thông để hỏi gã, trong cuộc đời chuyện trọng đại nhất là cái gì. Gã nhìn đứa bé trong tã, nói: Chắc tôi vẫn phải chịu đòn. Nhưng mà bé trai này sẽ vì một đóa hoa mà thích một người phụ nữ. Thật tức cười làm sao, vớ vẩn làm sao! Cùng là lời tiên đoán ấy, ở trên người ta chỉ là lời nói vô căn cứ.”

Thâm Hoằng ngừng thật lâu không nói gì, dường như quên sạch chuyện phía sau.

“Sau đó thì sao?” Không biết Tố Doanh tỉnh lại từ lúc nào, dịu dàng hỏi. Thế là Thâm Hoằng tiếp tục nói: “Sau khi Hâm nhi chào đời, ta chợt nhớ tới gã, phái người đi tìm khắp nơi, cuối cùng cũng tìm được gã. Ta hiếu kỳ gã còn có thể nói cái gì nữa. Nàng có biết, gã nói như thế nào không?”

“Bé trai này sẽ vì một đóa hoa mà thích một người phụ nữ?” Tố Doanh chỉ đùa nhưng Thâm Hoằng lại gật đầu.

“Gã còn chưa mở lời đã phục trên mặt đất, nói: ‘Thì ra tìm tôi tới là muốn đánh tôi. Vậy thì xin mời! Bởi vì… bé trai này vẫn sẽ vì một đóa hoa mà thích một người phụ nữ.’”

Tố Doanh và Thâm Hoằng cùng mỉm cười.

“Ta không đánh gã bởi vì gã là một kẻ điên không đáng đánh. Nhưng ta đã dạy dỗ gã: Tên ngốc nhà ngươi cho rằng kẻ làm chủ thiên hạ là cô bé con miệng toàn những chàng tình tôi ái hay sao?” Người Hồ đứng lên, quật cường trả lời: “Thông minh như bệ hạ, sao lại không phát hiện ra chứ? Ái tình không phải là bộ phận nổi bật nhất trong cung đình. Nhưng khi người mệt mỏi không chịu nổi thì sẽ phát hiện, nó không phải thứ nguy hiểm vô dụng mà là thứ duy nhất có thể khiến người cảm thấy ấm áp trong cung điện lạnh như băng, khiến cho người mỉm cười. Đây không phải là chuyện quan trọng nhất sao?”

Tố Doanh chợt xúc động, lòng mềm đi, nhẹ nhàng kêu một tiếng “Ôi chao!” trong nháy mắt, sợ hãi và chua xót bí bách trong lòng suốt hai ngày nay được phóng thích, một giọt lệ hoa lại càn rỡ nở rộ ở trong mắt. Có lẽ Thâm Hoằng không để ý, vẫn đắm chìm trong chuyện xưa của mình, hắn cười nói: “Ta không muốn tính toán với gã nữa. Gã chỉ là một người Hồ lãng mạn, cung đình mà gã nhìn thấy và cung đình chúng ta thấy hoàn toàn khác nhau. Gã sẽ không hiểu… người phụ nữ dựa dẫm vào ta để đạt được quá nhiều đã định trước không có cách nào chết yên lành. Cho dù có sự ấm áp đó thì ta đã quyết ý bỏ qua rồi.”

Hắn trông Tố Doanh, hỏi, “Nàng hiểu không?”

Tố Doanh rũ con mắt xuống, chợt nhớ tới: Không phải hắn giao hai mươi năm yêu và được yêu cho thần linh mà là chính bản thân hắn không thực hiện. Không cần nàng khéo léo che giấu ánh lệ, trong giây phút ấy, lệ hoa nho nhỏ đã lặng lẽ tàn lụi. Tố Doanh lãnh đạm hé miệng mỉm cười: “Thiếp luôn hiểu rõ.” Đã biết hắn làm tất cả những điều vì nàng và nhà nàng nhất định có dụng ý khác từ lâu rồi. Hắn sẽ không bỏ tình cảm ra.

Hắn không để bụng liệu đóa hoa kia đã nở hay chưa, người phụ nữ ấy đã tới hay chưa.

Thâm Hoằng vui mừng thanh thản thở phào, như trút được gánh nặng.

Tố Doanh rất muốn hỏi hắn: Thiếp đã hiểu. Nhưng mà chàng chưa bao giờ hiếu kỳ sao? Chưa bao giờ muốn biết khi đóa hoa ấy nở ra, lòng của chàng sẽ thế nào sao? Chàng đang sợ cái gì thế?

Vào lúc này, hắn nói: “Yên tâm ngủ đi.”

Duệ Tuân rời đi mang đến một trận chấn động. Quan sở của Đông cung chịu liên lụy rộng rãi, có người mượn cơ hội đề xuất vị trí trữ quân tạm để trống thì có thể cắt quan phụ thuộc vào Đông cung. Quan thuộc Đông cung luôn tự vây thành một đám, giống như một triều đình thu nhỏ quả thực không có lợi cho sự dài lâu của hoàng quyền. Lời đề nghị này vừa đưa ra thì được rất nhiều người ủng hộ, ba phủ mười suất của Đông cung hợp làm một rồi bỏ cũ thay mới sau đó còn sót lại một phủ sáu suất, hết thảy quan thuộc không xưng “thần” với thái tử nữa mà đổi thành “hạ quan”.

Trong nội cung cũng đổi cũ thay mới. Đội con ông cháu cha thủ vệ trước phòng ngủ của vua có hơn ngàn người mà không có ai đứng ra lúc nghịch tặc đi vào. Mặt rồng tức giận, gần như toàn bộ cấm vệ trong cung bị thay đổi. Cư tướng đề nghị kiểm tra quan hệ giữa đội họ hàng và phản tặc, hoàng đế lại cho rằng trách nặng đội con ông cháu cha tất sẽ làm tổn thương lòng của các cựu thần nhiều công lao. Mặc dù như thế, cả lớp thị vệ trực khi ấy vẫn bị lưu đày đến tận biên giới.

Tất cả tiến hành đến đây, không ai nghĩ đến chuyện khó giải quyết nhất chính là lựa chọn và bổ nhiệm vệ úy cung Đan Xuyến. Khi người được Lại bộ chọn đi tới cung Đan Xuyến bái kiến hoàng hậu, Tố Doanh không hề nói lời khách sáo. Nàng yên lặng nhìn vị vệ úy mới tới này, không tìm thấy chút thân thiết nào trên mặt.

“Ta không quen anh.” Nàng trang nghiêm nói với người này, “Ta không ghét anh, cũng không có thù hận cá nhân. Cho nên lời nói của ta không phải nhằm vào anh.”

Vệ úy mới ngỡ ngàng không biết làm sao.

“Vệ úy cung Đan Xuyến là người phải đảm bảo tính mạng của ta. Nhưng ta không tín nhiệm anh, càng không thể giao tính mệnh cho anh.” Tố Doanh thẳng thắn vô tư nói, “Ta không thể đồng ý cho anh trở thành vệ úy của cung Đan Xuyến!”

Trong lịch sử của hoàng triều có rất nhiều hoàng hậu diễu võ dương oai, hung hăng hơn nàng, nhưng nàng vẫn là người đầu tiên từ chối vệ úy cung Đan Xuyến do Lại bộ chọn lựa trước mặt mọi người.

Hơn nữa còn liên tiếp ba lần.

Lại bộ không thể nhịn được việc hoàng hậu cố tình gây rối nữa, một quyển tấu đến trước mặt hoàng đế, rằng hậu cung can thiệp đến việc chọn lựa quan lại. Thâm Hoằng khép tấu chương lại, bình thản nói với Tố Doanh: “Nàng quá phận rồi đấy.”

Tố Doanh quyết tâm nói: “Lúc Tố Giang nhậm chức, thiếp chưa từng quá phận. Kết quả thì sao?”

Thâm Hoằng vỗ vai của nàng, liệt kê từng cái một: “Lựa chọn vệ úy cung Đan Xuyến: lớn tuổi không cần, còn trẻ không cần, không có công không cần, đằng ngoại không cần, họ Thôi ở Trí Thông không cần…” Tất cả người có khả năng làm cho cung Đan Xuyến biến thành thành trì riêng của hoàng hậu đều bị tổ tiên loại ra ngoài. Đây là ranh giới mà các hoàng đế đặt ra cho cung Đan Xuyến. Hắn còn chưa nói hết, Tố Doanh đã cười nói: “Thiếp đã biết ‘tám không cần’ này từ lâu rồi. Có một người nhất định có thể dùng.”

Thâm Hoằng đưa ngón tay ra lắc lắc, nói: “Họ Tạ ở Trì Dương không cần.”

Tố Doanh ngẩn ngơ, không biết từ bao giờ đã biến thành “chín không cần”. Nếu họ Tạ ở Trì Dương chỉ còn một người thì ý của hắn tất nhiên đã quá rõ ràng. Tố Doanh chăm chú nhìn vào trong mắt hắn, tìm kiếm suy nghĩ thật sự của hắn, miệng thì thào: “Nhưng người thiếp nói là Bạch Tín Tắc.”

Trước nay hoạn quan bị loại khỏi chức võ quan, ngay cả “chín không cần” cũng chưa từng muốn làm điều thừa, nhét họ vào điều cấm. “Y?” Thâm Hoằng vẫn lắc đầu, “Khi y vẫn còn là thằng nhóc vắt mũi chưa sạch đã ở phất cờ hò reo phía sau Tú vương đấy.”

“Còn nhỏ thì biết gì đâu ạ? Chẳng qua là bị người ta mê hoặc mà thôi.” Tố Doanh yên lòng nói, “Nếu như người liều mạng để bảo vệ thiếp không thể làm vệ úy cung Đan Xuyến thì còn ai có tư cách?” Lần đầu tiên nàng kiên định như vậy, không giống với sự thỏa hiệp của hắn.

“Mọi người đều biết trước nay hoạn quan được quyền không phải là chuyện tốt.”

Tố Doanh cầm tay hắn lên, mở to đôi mắt tràn đầy thê lương: “Vậy khi thiếp đột nhiên chết đi trong một sớm một chiều, hoặc là vài ba năm sau đó thì người hãy thêm y vào ‘mười không cần’.”

Tín Tắc vẫn không thể rời giường mà quà chúc mừng đã chất ngang với giường.

Y không để lộ sự hoan hỉ của mình vì y đã liệu từ lâu rằng sớm muộn gì Tố Doanh cũng có thể làm được. Nhưng lúc này chính là thời điểm hoàng đế thu gom quyền hạn của nội cung, thế mà nàng có thể moi ra được một đội cảnh vệ cung Đan Xuyến từ trong tay của hoàng đế, ngay cả Tín Tắc cũng phải nói tiếng “cao tay”.

Sau khi Tín Tắc có thể miễn cưỡng rời giường thì nhanh chóng nhận được thư nhà mà cha sai người đưa tới. Chức vị của Tín Đoan ở Đông cung bị cắt, chuyển thành quan nhàn tản, trong nhà muốn y nói ngọt trước mặt hoàng hậu. Tín Tắc xem thư xong thì khẽ khàng ném vào trong lửa đốt đi.

Mặc dù y đang dưỡng thương nhưng cũng biết chuyện của Đông cung dính dáng quá nhiều. Nghe đồn rằng thành viên đội con ông cháu cha không một ai mở miệng nhận tội. Bởi vì quả thật hôm cung biến, Đông cung đã hẹn họ án binh bất động. Bọn họ thà rằng nói năng thận trọng, lấy tội không làm tròn bổn phận và bị lưu vong cũng không dám chụp lên trên đỉnh đầu một tội danh mưu đồ phế lập.

Tín Tắc không tin lời đồn vô căn cứ này. Đồng thời y cũng biết có khối người không tin.

Vừa có thể di chuyển, y liền đến trước mặt Tố Doanh tạ ơn ngay trước ngày sinh nhật của nàng, làm như vô ý nhắc tới chuyện này, nói với Tố Doanh: “Thần không biết những thứ nương nương chuẩn bị trước ngày mồng tám tháng chạp có hoàn thành hết không. Trước mắt gió thổi lạ thường, coi trọng hướng ngọn vẫn có thể xem là thượng sách.”

Mấy ngày nữa chính là chiếu kinh và pháp hội mồng một Tết, Tố Doanh đang mở sách đọc kinh, nghe xong lời của y thì không nói gì thêm. Người nâng cuốn kinh cho nàng chính là Tống lệnh nhân, Tố Doanh cười với cô ấy: “Chi Huệ, cô khổ cực lâu như vậy rồi, đi nghỉ một lát đi.”

Chi Huệ gộp lời của bọn họ lại suy ngẫm rồi hiểu ra, ở thời điểm này hoàng hậu muốn ở lại bên trong giới hạn của hoàng hậu, thời gian này nàng sẽ không hành động. Nếu như nàng không có động tĩnh thì người mới ở bên nàng sẽ mất đi rất nhiều cơ hội thể hiện.

Chi Huệ khá thất vọng: “Lúc nương nương cần dùng tới nô tỳ xin hãy dặn dò. Nô tỳ nhất định sẽ làm thật tốt.”

Tố Doanh lại cười: “Để sau hẵng nói. Gần đây ta lại cảm thấy mọi việc làm đến mức tận cùng là một loại không thú vị khác.”

Mặt trăng trắng xanh chỉ vẻn vẹn thoáng qua trên bầu trời một lát, chớp mắt đã lặn không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Đêm không trăng đều khiến người ta thấy bất an hơn gấp bội. Mất đi ánh trăng chiếu phủ, phòng sách lớn như vậy chợt không thấy năm ngón tay. Người trong phòng sách châm lửa đốt đèn, trong ánh sáng nhạt, mọi người ngồi vây quanh đèn, mỗi người hắt lên vách tường một cái bóng. Mâm đèn bị bọn họ vây quanh dày đặc, cả gian phòng sách chỉ có trên đỉnh là sáng sủa, chỗ trống đều bị bọn họ trùm vào u ám.

Họ cố ý làm thành vòng tròn, ngồi trên chiếu, dùng đó để xóa tan thứ tự chỗ ngồi giữa khách và chủ, nhưng vừa nói ra thì lại phân người cao tôi thấp.

“Nên làm thế nào cho phải đây?” Người lên tiếng đầu tiên chính là Tố Chinh – anh cả Tố Ly. Gã cẩn thận biểu đạt lời mà cha không tiện nói ra miệng, “Người trước kia hết lòng hết sức trung thành chỉ mong đợi về triều đại mới gần như nằm chắc trong lòng bàn tay của thái tử. Mắt thấy thời cơ bỏ cũ lập mới gần ngay trước mắt rồi mà mọi chuyện lại diễn biến đến nước này… Cái gọi là phế ấy đã từng có kết quả tốt bao giờ đâu? Huống chi là ở trước Cư Hàm Huyền nhìn chằm chằm như hổ đói.”

Không có ai mở miệng tiếp lời gã.

Một vòng bảy tám người dường như đã thương lượng xong, toàn bộ nhìn chằm chằm vào bấc đèn ở trung tâm. Có vẻ họ không phải là trưởng bối trong họ Tố ở Thái An mà là một đám thầy đồng nghiêm túc đang dự kiến tương lai qua bấc đèn lay động.

“Ôi.” Tố Nhược Loan thở dài một hơi, hô hấp nặng nề gần như khiến ngọn đèn yếu đuối tắt lụi. “Quả nhiên giống như cha tôi nói… Lúc họ Tố ở Thái An không đứng ra ủng hộ Lương vương trong trận chiến Lương – Tú thì vận rủi của nhà ta đã bắt đầu. Thánh thượng không phải là một kẻ dễ quên. Hỏng bét hơn chính là hắn cũng không phải một người khắc ghi công lao của người khác cả đời. Chị nhà tôi giúp hắn gột rửa bốn bể nhưng hắn không có ý cùng người làm chúa thiên hạ. Hết lần này tới lần khác hoàng tử luôn không nuôi lớn được, mấy bận chị nhà tôi bị phỉ báng, khó khăn lắm mới đợi được thái tử lớn lên, lại gặp ngay lời lẽ sai trái dự mưu phế lập… Chính theo như lời của cha tôi thì tất cả đều là bởi vì thánh thượng đã sinh ra lòng xa lánh đối với họ Tố Thái An mà thôi!” Ông ta càng nói càng ủ rũ, “Lần này cần phải nghe kiến giải của đại sư Pháp Thiện…”

Tố Chinh nhướng mày, cắt đứt lời của cha: “Đại sư Pháp Thiện quả thật có thể thấy trước mọi chuyện. Nhưng mà chuyện đến nước này chẳng phải là vì người càng nói đến lời xúi quẩy càng chùn bước đó sao? Nếu như trước đây không nghe người can thì hôm nay nhà ta đã không phải mất đi một thái tử phi mà là có một vị hoàng thái hậu quyền khuynh thiên hạ và một vị hoàng hậu ngồi vững trong cung Đan Xuyến rồi!”

“Câm miệng!” Kẻ hô ra tiếng ấy không chỉ mình Tố Nhược Loan mà còn có mấy người trưởng bối nữa.

Chỉ có Nhược Hoa – em trai Nhược Loan cười ha hả: “Vì sao không thử xem thế nào? Lúc này chẳng phải đại sư Pháp Thiện vừa hay ở trong cung sao? Đến khi mất đi tất cả cơ hội, chúng ta mới bắt đầu khăng khăng một mực oán giận và hối hận à? Trước đây nhà ta bọc cung Đan Xuyến vào trong túi không phải là dựa vào bốn chữ ‘bo bo giữ mình’ đâu.”

“Cậu đang nói cái gì đấy?” Âm thanh bác bỏ cũng khá yếu ớt.

Tố Chinh được chú tán thành thì lập tức có sức mạnh, lớn tiếng nói với đám họ hàng thân thích: “Còn chờ gì nữa chứ? Lẽ nào mọi người muốn đợi đến khi Tuân thứ dân cũng chết đi, sau đó ngơ ngác thở dài đến chết sao?”

“Người trẻ tuổi cần gì nóng lòng thành công?” Một người nói, “Nếu như chuyện bị bại lộ thì họ Tố Thái An sẽ bước lên vết xe đổ của họ Tố ở Thanh Hà, mãi mãi mất đi duyên với cung đình.”

Tố Chinh nhìn ông ta cười lạnh, nói: “Người trẻ tuổi thì đã làm sao? Hoàng hậu Nhân Cung còn trẻ hơn cả Tinh hậu và A Ly. Nếu mọi người có lòng tin thắng được người trẻ tuổi thì vì sao không phân cao thấp với ả? Mở to hai mắt nhìn quỷ kế của ả từng bước được thực hiện là tài năng của mấy người sao?”

Ánh mắt của gã lấp lánh nhìn phía cha: “Nhường đường đến mức nào mới là giới hạn của họ Tố Thái An đây? Lẽ nào chúng ta phải lưu lạc từ quý tộc đứng đầu hoàng triều thành một đám vô dụng khiếp đảm mới có thể cảm thấy yên lòng, thoải mái hơn sao?”

“Được rồi.” Tố Nhược Loan thổi “phù” tắt đèn, đưa tay ra phía trên luồng khói nhẹ.

“Đến thề đi.” Ông ta nói.

Ánh trăng hiếu kỳ nghi thức này ra sao, len lén vẩy ra một mảnh ánh sáng.

Khói nhẹ biến mất, một, hai, ba… Tất cả nắm tay nhau, mọi khuôn mặt đều âm trầm.

Mặt đất kết thành một tầng sương dày.

Thị vệ há to mồm, không khí lạnh như băng tràn ngập trong miệng, hầu, ngực, dường như đã đông gã thành tượng đá. Nhưng mà hai mắt vẫn chưa mờ. Một chiếc đèn sa màu đỏ thoáng qua ở phía xa, giống như đang bay, nhẹ nhàng biến mất ở nơi tận cùng của thành cung.

Lúc này, gã thấy rõ: Kẻ đốt đèn mà đến không phải hồn ma của hoàng hậu Hoài Mẫn mà là hai người.

Rốt cuộc là kẻ nào? Lúc thị vệ ngờ vực nên di chuyển, cuối cùng thấy hai hàng dấu chân nhàn nhạt trên mặt đất phủ sương. Gã đánh bạo đi theo về phía trước, lại nghe có người sau lưng nặng nề hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”

Một tiếng trong đêm rét như vậy cũng đủ dọa người. Thị vệ gần như là nhảy dựng lên và xoay người lại, thấy rõ người nói chuyện ở trước mắt là tể tướng. Hoàng đế cho phép tể tướng nghỉ ngơi trong cung cấm, gần đây hai người trao đổi xong ở cung Ngọc Tiết thì tể tướng liền đi đến các Chương Hóa đối diện với các Chiêu Văn để ngủ lại. Đã nhiều ngày nhìn thấy tể tướng trong cung không phải ngẫu nhiên nhưng trễ như hôm nay thì lại là lần đầu tiên.

Thị vệ lập tức quỳ một chân trên đất: “Tiểu nhân…”

“Bên kia không có đường.” Cư Hàm Huyền khoác áo lông cừu, ôm lấy lò sưởi, thái độ cũng hoà nhã vui vẻ.

Không sai, bên kia là một ngõ cụt. “Nhưng…” Thị vệ nhìn lướt qua trên đất dấu chân.

“Nếu không có đường, vì sao còn không quay đầu lại?” Cư Hàm Huyền nhàn nhã hỏi.

Thị vệ đã nghe ra hàm ý trong lời nói, cuống quýt dập đầu, hốt hoảng rời đi.

“Nơi đây sương quá nặng, không dễ đi.” Tể tướng nhẹ nhàng nói với đám quan hoạn sau lưng. Bọn họ lập tức cởi áo khoác xuống đập lên mặt đất, làm sạch sương trắng con đường trước mặt cho tể tướng, đồng thời cũng đánh tan dấu chân đi thông vào trong ngõ hẻm. “Mời tướng gia!”

Cư Hàm Huyền nhìn bóng tối xa xa, nói: “Ta muốn biết tên thị vệ kia là gì.”

Đám hoạn quan cũng không nhận ra. Nhưng khi tể tướng đến ngồi ở các Chương Hóa thì rất nhanh đã có người nói cho hắn biết.

“Mau chóng phái người này rời đi, nhất là không được để cho gã bàn tán chuyện trong cung.” Hắn nói.

Thâm Hoằng bỗng nhiên thấy hơi lạnh, khép chặt áo lông cừu trên người.

“Vừa mới ban cho Tướng gia một cái áo khoác như vậy.” Hắn vừa xoa da lông, vừa nói: “Dù sao chúng ta đều già rồi, trời lạnh lẽo thì chẳng thể rời khỏi vật này.”

“Bệ hạ không già.” Phương Loan trịnh trọng nói.

“Không phải trong lòng người đang nói ta ‘đã lẫn rồi’ sao?” Thâm Hoằng khẽ cười.

Phương Loan ngửa đầu nhìn hắn một cái, nghiêm mặt trả lời: “Tất cả chủ trương của bệ hạ, thiếp đều vâng theo, tuyệt không hai lòng. Nhưng mà… lấy sự ngu độn của thiếp thực sự khó hiểu vì sao bệ hạ lại vội vã rời cung Đan Xuyến và vì sao lại để tể tướng ở lâu dài trong cung cấm.”

“Nếu như ta thả tướng gia về nhà thì còn có thể thấy hắn còn sống sao?” Thâm Hoằng vuốt cằm, như cười như không: “Phương Loan, thái hậu Khang Dự từng dặn dò người, không phải sao?” Hắn không nghe thấy nhưng có thể mạnh dạn đoán được.

“Một ngày nào đó, Cư Hàm Huyền mơ ước đến ngôi vị hoàng đế thì giết.” Phương Loan bình tĩnh nói: “Thái hậu đã nói như thế. Chỉ cần thiếp còn sống sẽ không cho hắn bước qua giới hạn ấy.”

Thâm Hoằng mang theo ý thăm dò nhìn bà chằm chằm: “Nếu như ta thả tể tướng về nhà thì còn có thể thấy hắn còn sống không?” Lại hỏi một lần nữa.

Phương Loan hít một hơi, vững vàng trả lời: “Không ạ.” Bà ngước mắt nhìn Thâm Hoằng, nói: “Cũng sẽ không nhìn thấy thiếp còn sống nữa.”

“Người ấy à, thật đúng là quá coi trọng lời nói của thái hậu.” Thâm Hoằng nâng má, giọng điệu dường như hơi cảm khái: “Hắn là chồng của người. Hai mươi năm vợ chồng…”

Phương Loan lặng lẽ cười: “Không phải thái hậu gả thiếp cho hắn. Thứ thiếp gả là một đoạn căm hận. Hắn chán ghét mà vứt bỏ thiếp, còn thiếp oán hận hắn, những điều ấy mới là thứ bầu bạn với thiếp suốt hai mươi năm.”

Thật tàn nhẫn! Bà đã biết tạo ra một cuộc hôn nhân hận thù lẫn nhau mới có thể tạo ra một người hầu không bao giờ thay lòng đổi dạ từ lâu. Phương Loan hận vì bản thân là sự tận trung với bà, lại dùng sự tận trung ấy để mượn cớ an ủi mình, tiếp tục căm hận… “Thực là tàn nhẫn!” Thâm Hoằng không nhịn được mà than ra tiếng.

“Đúng vậy. Hắn vốn có thể thử chấp nhận thiếp. Nhưng hắn không hề.” Phương Loan nghe được hai chữ tàn nhẫn dường như lại có một suy nghĩ khác. “Kiêu ngạo còn sót lại trong cuộc đời này của thiếp chính là lời dặn dò của thái hậu và sự tin cậy của bệ hạ.” Bà bái phục từ đáy lòng.

Thâm Hoằng nom bà và chậm chạp nhắc tới chuyện chính: “Người cảm thấy Tạ Chấn là nhân vật ra sao?”

“Hắn ư?”

“Không phải là hắn làm quan thông qua tể tướng sao? Nghe nói lúc đó còn tặng một cô gái có thể gọi là mỹ miều.”

Phương Loan nở nụ cười không rõ, hỏi: “Người này có công cứu giá, bệ hạ vẫn cảm thấy đáng nghi?”

“Bởi vì hắn nói mình nhân ngày mồng tám tháng chạp đến thăm bạn cũ.” Thâm Hoằng lãnh đạm nói: “Nhưng mà lúc hắn vọt vào cung Ngọc Tiết, trong tay xách theo giáo dài. Ai có thể thăm bạn bè như thế chứ? Hắn không nói thật với ta. Ta nào có thể phớt lờ hắn được.” Hắn gãi đầu rồi mỉm cười nói: “Luôn cảm thấy nếu như hoàng hậu muốn hắn giết chết ta, hắn cũng sẽ xách giáo, không chút do dự xông vào đâu.”

Thì ra là vì nguyên nhân này nên mới mở rộng tám không cần. Có lẽ cũng là vì nguyên nhân này nên không muốn ở lại lâu trong cung Đan Xuyến mà hoàng hậu nắm giữ nhỉ? Phương Loan đã hiểu, gật đầu một cái bảo: “Nói đến Tạ Chấn, tướng gia cất nhắc hắn không phải vì người đẹp kia mà là vì một câu nói của hắn.”

“Ồ?”

Phương Loan vừa nhớ lại vừa nói: “Tể tướng nhìn người đẹp kia, cười nhạo hắn rằng, không ngờ anh được người ta khen ngay thẳng mà cũng có ý nghĩ thế này. Hắn không hề ngượng ngùng mà trả lời ‘Thói đời như vậy, giữ mình trong sạch, phong cách thanh cao thì có thể kéo gần khoảng cách giữa tôi và ước mơ sao?"”

Câu trả lời này làm cho Thâm Hoằng rơi vào trầm tư.

Ngón tay của hắn liên tục gõ mấy cái ở trên đầu gối, nhịp điệu hơi lộ ra chậm chạp.

“Một thủ lĩnh cầm binh cấm quân có nhiều ước mơ quá cũng không tốt.” Hắn nhíu mày.

“Vậy thì cho hắn một ít niềm vui bất ngờ, đánh vỡ loại ước mơ này, không phải là được rồi sao ạ?” Phương Loan thấp giọng đề nghị.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi