Mộ Vãn Vãn đứng từ phía xa nhìn thấy Phó Vân Tiêu gương mặt đầy bao dung bế Bạch Tiểu Bạch lên xe thì tức giận đến nắm chặt tay lại, móng tay găm cả vào thịt.
Cô ta nhìn Phó Vân Tiêu ở phía xa xa!
Mặc dù lúc này cô ta đã lừa Phó Vân Tiêu rằng mình đang mang thai thế nhưng Phó Vân Tiêu lại không biết.
Càng như thế lại càng tức giận!
Ví dụ như cô ta mang thai thật mà lúc này Phó Vân Tiêu lại đi chơi với con gái nhà người ta mà ném cô ta đang “mang thai” sang một bên.
Mộ Vãn Vãn càng nghĩ càng tức giận.
Sau khi nhìn thấy Phó Vân Tiêu lái xe ra cô ta liền vội vàng núp sau xe của mình.
Phó Vân Tiêu không hề chú ý tới sự tồn tại của cô ta mà trực tiếp lái xe rời đi.
Sau đó Mộ Vãn Vãn mới đi ra, cô ta trừng mắt nhìn theo chiếc xe của Phó Vân Tiêu, đúng là sắp tức chết!
Cô ta chỉ cảm thấy máu trong người mình đang dồn lên, càng tức giận càng thấy cả người lạnh lẽo sau đó bắt đầu choáng vàng.
Lúc cô ta nhận ra cơ thể mình không ổn mới vội vàng kéo cửa lên xe.
Nhưng mà cô ta lái chưa được bao xa thì đã mất lái đụng vào bồn hoa bên vệ đường.
Cô ta cảm thấy mình sắp ngất xỉu tới nơi liền vội vàng gọi điện cho Thẩm Mạc Bá.
Nhưng mà sau khi điện thoại được kết nối, cô ta chưa có cơ hội lên tiếng mà trước mắt đã tối sầm lại sau đó ngất đi!
May mắn là có người qua đường phát hiện ra nên đã mở cửa xe của Mộ Vãn Vãn nhưng cô ta đã ngất xỉu nên đã gọi điện thoại đưa cô ta tới bệnh viện số 1.
Người đầu tiên tới đó là Thẩm Mạc Bá.
Sau khi hắn tới nơi, phải gần một tiếng sau Mộ Vãn Vãn mới tỉnh lại.
Sau khi bác sỹ nhìn thấy Thẩm Mạc Bá thì tức giận mắng cho hắn một trận: “Cậu làm bố cái kiểu gì đấy, đúng là không có trách nhiệm!”
Bác sỹ nói xong, Thẩm Mạc Bá còn chưa kịp lên tiếng thì Phó Vân Tiêu đã chậm rãi từ cửa bước vào, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Mộ Vãn Vãn đang nằm trên giường, hỏi: “Bác sỹ, Vãn Vãn bị sao thế?”
Bác sỹ sửng sốt một hồi, ông ta vừa mới phê bình người đàn ông lúc nãy xong sao đã lại xuất hiện thêm một người đàn ông nữa rồi?
Mộ Vãn Vãn thấy bác sỹ như thế liền vội vàng giải thích với ông ta: “Bác sỹ, người mặc vest màu trắng là bạn tôi, còn người vừa tới mới là… chồng tôi!”
Ở trong bệnh viện, dường như Mộ Vãn Vãn do dự một lát sau đó mới nói Phó Vân Tiêu là chồng cô ta.
Lúc này Phó Vân Tiêu cũng chẳng quan tâm tới cô ta gọi mình là gì nữa, chỉ nhíu mày chờ đợi câu trả lời của bác sỹ.
Mà bác sỹ… lúc nhìn về phía Phó Vân Tiêu thì bị uy lực tỏa ra từ người hắn dọa cho sợ hãi.
Ông ta nuốt nước bọt, không biết nên lên tiếng như thế nào, rất lâu sau mới thở dài một hơi sau đó nói: “Haiz, những người trẻ tuổi các cô các cậu đúng là không biết quý trọng sức khỏe của mình.”
Sau đó ông ta xoay người lại nhìn Mộ Vãn Vãn, hỏi: “Có phải gần đây thường xuyên mất ngủ vào buổi tối không? Có phải cảm thấy trong lòng rất buồn bực, cảm xúc dễ kích động, dễ tức giận, không ăn được bất kỳ đồ ăn nào không?”
Mộ Vãn Vãn chẳng hiểu gì cả, ngay cả nguyên nhân cô ta bị ngất cô ta còn không biết nữa vì thế nên gật gật đầu.
Cô ta cũng sợ… chuyện mình không mang thai bị bác sỹ biết.
Vì thế sau khi gật đầu xong, cô ta vội vàng ngăn bác sỹ lại, làm ra vẻ mình rất yêu Phó Vân Tiêu, nói: “Bác sỹ, có chuyện gì bác sỹ cứ nói với tôi đi.
Chồng tôi bận lắm, cứ để cho anh ấy đi về làm việc tiếp đi.”
Nói xong cô ta liền nhìn về phía Thẩm Mạc Bá, tìm kiếm sự giúp đỡ từ hắn.
Thế nhưng bác sỹ lại hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không quan tâm đến Mộ Vãn Vãn mà khinh thường nhìn sang Phó Vân Tiêu.
“Bận bận bận, nếu đã không có thời gian căm sóc con cái vậy cũng đừng có làm chuyện đó nữa!”
“Bây giờ đứa bé ở trong bụng mẹ.
Tối nào mẹ cũng không ngủ được, ban ngày thì sầu não không ăn cơm.
Các cô các cậu muốn để cho đứa bé trong bụng chết đói à?”
“Mặc dù bây giờ nó vẫn chưa thành mình, thế nhưng tâm trạng của mẹ vẫn sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe của thai nhi!”
“Nếu đã quyết định có con rồi thì cũng nên có trách nhiệm của một người ba chứ.”
Bác sỹ nói câu cuối cùng xong sau đó nhìn Phó Vân Tiêu bằng một ánh mắt rất sâu xa rồi mới chậm rãi đi ra ngoài.
Mộ Vãn Vãn không ngờ bác sỹ lại nói nhiều như thế, hơn nữa sau khi bác sỹ nói xong những lời đó cô ta hoàn toàn sửng sốt.
Bở vì những lời mà bác sỹ nói chính là Phó Vân Tiêu vì mải mê làm việc không có thời gian chăm sóc con cái, mà tâm trạng của cô không tốt sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe của đứa bé!
Cũng chính là trong bụng cô ta thật sự đã có em bé rồi!
Mộ Vãn Vãn không còn đau lòng nữa, tất cả lo lắng từ trước tới nay đều đã bị đảo lộn.
Cô ta mang thai rồi!
Sau khi Phó Vân Tiêu nghe bác sỹ nói xong, hắn chậm rãi đi tới bên cạnh Mộ Vãn Vãn, trách cứ một cách quan tâm: “Dạo gần đây em không nghỉ ngơi tốt à?”
Mộ Vãn Vãn ngước mắt lên nhìn, có chút tủi thân gật gật đầu.
“Anh không ở bên cạnh em không ngủ sâu được.”
“Tại sao không chịu khó ăn cơm?”
“Em… em ăn không vô.”
Phó Vân Tiêu cụp mắt xuống, hắn suy nghĩ một lát sau đó mới nói với Mộ Vãn Vãn: “Là lỗi của anh.
Bắt đầu từ hôm nay anh sẽ cố gắng xử lý sớm việc ở công ty sau đó sớm về nhà với em.
Ăn cơm cũng sẽ ăn cùng em.”
“Vâng.”
Mộ Vãn Vãn vô cùng mừng rỡ nên vội vàng đồng ý.
Phó Vân Tiêu ngẩng đầu xem đồng hồ, sau đó lại nhìn sang Thẩm Mạc Bá rồi mới giải thích với Mộ Vãn Vãn: “Anh có một cuộc họp cần phải mau chóng về công ty.”
Cuộc họp này đúng là có thật.
Mộ Vãn Vãn biết vì thế đã không giữ Phó Vân Tiêu lại mà dịu dàng gật đầu với hắn: “Vâng, anh mau đi đi.”
Ánh mắt của Mộ Vãn Vãn nhìn theo Phó Vân Tiêu tận đến lúc hắn đi khuất.
Thẩm Mạc Bá vẫn luôn đứng ở đó nhìn Mộ Vãn Vãn chằm chằm.
Hắn có thể nhìn thấu trong đôi mắt của Mộ Vãn Vãn lúc này đều tràn ngập sự quan tâm và không nỡ vì thế hắn vô cùng đau khổ.
Đợi đến lúc Phó Vân Tiêu đã hoàn toàn rời đi, Thẩm Mạc Bá mới đi về phía cửa phòng bệnh sau đó khóa lại.
Lúc này hắn mới xoay người lại, nghiêm túc nhìn Mộ Vãn Vãn, hỏi: “Đứa bé trong bụng em là con của ai?”
Tận đến lúc Thẩm Mạc Bá lên tiếng kéo cảm xúc của Mộ Vãn Vãn đang vô cùng vui mừng lại.
Câu nói đó đã làm tâm trạng vui mừng vì có em bé kia bị sụp đổ trong chốc lát.
Đứa bé là con của ai?!
Phó Vân Tiêu chưa từng đụng vào cô ta!
Đứa bé còn có thể là của ai?!
Cô ta giấu hết cảm xúc trong đôi mắt đi, cúi thấp đầu nghịch nghịch đuôi tóc, nói: “Đứa bé còn có thể là của ai nữa.
Đương nhiên là của Phó Vân Tiêu rồi.”
Thẩm Mạc Bá thấy Mộ Vãn Vãn như thế, hắn ức chế đi về phía Mộ Vãn Vãn sau đó túm chặt lấy tay cô ta, gập người nhìn thẳng vào đôi mắt của Mộ Vãn Vãn.
Sau đó lại hỏi: “Sao em có thể chắc chắn đứa bé đó là con của Phó Vân Tiêu mà không phải là của tôi?”.