BỐ TỔNG TÀI CỦA BÉ DỄ THƯƠNG



Lúc Phó Vân Tiêu về tới biệt thự thì nhìn thấy có rất nhiều người đang tập trung ở phòng khách.

Ai ai cũng bận rộn, trong đó còn có thư ký của Phó Vân Tiêu, Lâm Đạt.
Phó Vân Tiêu chậm rãi đi vào.

Lâm Đạt vừa nhìn thấy Phó Vân Tiêu thì cô ấy chào hỏi hắn một tiếng.

Dường như lúc đó Mộ Vãn Vãn mới nhận ra Phó Vân Tiêu đã tới, gương mặt cô ta rạng rỡ hẳn lên.
“Vân Tiêu, anh về rồi à? Anh xem này, chiếc váy cưới này có đẹp không?”
Mộ Vãn Vãn nâng hai cánh tay lên sau đó xoay một vòng để Phó Vân Tiêu có thể xem được toàn bộ.
Phó Vân Tiêu chỉ thản nhiên nhìn lướt qua người Mộ Vãn Vãn.

Sau đó quay sang nhìn Lâm Đạt: “Bây giờ đã là 8 giờ tối rồi, cô có thể tan làm được rồi đó.”
Phó Vân Tiêu nhớ rằng sáng sớm hắn đã kêu Lâm Đạt đi cùng với Mộ Vãn Vãn, thế mà muộn thế này rồi Lâm Đạt vẫn còn đang ở đây.

Rõ ràng chuyện này không hề xứng đáng với yêu cầu của hắn về thư ký cao cấp của mình.
Nói cách khác chính là lãng phí nhân tài.
Sau khi Lâm Đạt nghe thấy Phó Vân Tiêu nói vậy, cô ấy cảm động đến rơi nước mắt.

Từ trước tới nay cô ấy chưa bao giờ thấy tổng giám đốc lại phát ra vầng hào quang sáng rực như thế này.
Lâm Đạt vội vàng gật đầu với Phó Vân Tiêu, hơi cúi đầu nói: “Vậy tôi về trước nhé tổng giám đốc.”
Nói xong câu đó cô ấy liền lấy túi xách rồi nhanh chóng rời đi.

Mộ Vãn Vãn nhìn theo Lâm Đạt.

Thế nhưng đang ở trước mặt Phó Vân Tiêu vì thế cô ta cũng không dám tỏ thái độ không hài lòng mà chỉ tiếp tục thử váy cưới sau đó mới chậm rãi nói với Phó Vân Tiêu một câu: “Hôm nay người ta dẫn thư ký Lâm Đạt đi thử váy cưới cả ngày, hoa hết cả mắt rồi mà không biết anh thích cái nào thế nên em mới mang về nhà thử.”
Phó Vân Tiêu nhìn nhà thiết kế đang bận rộn chọn đồ cho Mộ Vãn Vãn.

Hắn chậm rãi đi tới bên cạnh hỏi nhà thiết kế một câu: “Cô ấy đã chọn được mấy chiếc rồi?”
“Cô Mộ đã chọn mười chiếc váy cưới.” Nhà thiết kế thành thật nói: “Hy vọng tổng giám đốc Phó chọn được một chiếc.”
“Được rồi, mọi người cũng đi về đi, váy cưới cứ để lại đây.

Cho tôi gửi lời hỏi thăm tới Miranda Kerr.”
Nghe xong câu nói này, những nhà thiết kế kia như vừa nhận được ân xá.

Bọn họ vui vẻ thu dọn đồ đạc sau đó nhanh chóng rời đi.
Cái này… Mộ Vãn Vãn nhận ra đây là Phó Vân Tiêu cố tình kêu mọi người đi hết.

Cô ta hờn dỗi nói với Phó Vân Tiêu: “Vân Tiêu, tại sao anh lại kêu bọn họ đi về thế, vậy em thì phải làm sao?”
Phó Vân Tiêu lẳng lặng nhìn mấy chiếc váy cưới sau lưng sau đó mới nhìn Mộ Vãn Vãn: “Thử cả ngày rồi em không thấy mệt sao?”
“Nói thế nào thì nhà thiết kế cấp cao Miranda Kerr là nhà thiết kế không phải ai cũng mời được.

Mặc dù những người này đều là trợ lý của cô ấy thế nhưng trình độ vẫn cao hơn các nhà thiết kế khác rất nhiều, không thể để mọi người vất vả như vậy được.”
“Em…” Cổ họng Mộ Vãn Vãn nhất thời nghẹn ứ lại.

Phó Vân Tiêu đang nói cô ta khó hầu hạ sao?
Mặc dù đúng là Mộ Vãn Vãn cố ý làm khó Lâm Đạt.

Ai kêu trước kia Lâm Đạt đứng về phe Bạch Tô chứ.
Nhưng mà cho dù làm khó Lâm Đạt thì cũng không thể làm khó một cách quá lộ liễu được.

Vì thế cô ta mới giữ mấy nhà thiết kế kia ở lại cùng.
Cho dù như thế nhưng trong lòng Mộ Vãn Vãn vẫn cảm thấy không vui.

Thế nhưng cô ta lại sợ Phó Vân Tiêu hiểu lầm vì thế chỉ có thể cắn cắn môi, giả bộ làm nũng: “Người ta thấy chuyện hôn lễ là chuyện quan trọng nhất trong đời người, huống chi là em được lấy người đàn ông mà em yêu nhất.

Vì thế em mong rằng mình sẽ xuất hiện trước mặt anh bằng dáng vẻ xinh đẹp nhất, khiến anh không bao giờ quên khoảnh khắc đó.”
“Em đã rất đẹp rồi.”
Câu nói này là thật.
Mộ Vãn Vãn thực sự là một người có vẻ đẹp ít ai có được.
Trông thế nào cũng không giống với người xuất thân từ gia đình nghèo khó.
Mộ Vãn Vãn thấy Phó Vân Tiêu khen mình như vậy thì mới vui vẻ hơn một chút.


Cô ta lại xoay người thêm một vòng nữa cho Phó Vân Tiêu xem: “Vậy có đẹp không?”
Phó Vân Tiêu nhìn chiếc váy cưới Mộ Vãn Vãn đang mặc trên người, tà váy cưới dài giúp cô ta trông giống như tiên nữ giáng trần, từng đường may của chiếc váy cưới cũng làm tôn lên dáng người quyến rũ của cô ta.
Lúc này Mộ Vãn Vãn vẫn chưa làm tóc, cô ta chỉ tùy ý thả xõa tóc thôi thế nhưng lại vô cùng mị hoặc.
Thực sự rất xinh đẹp.
Nhưng mà không biết tại sao khi Phó Vân Tiêu nhìn Mộ Vãn Vãn mặc váy cưới thì trong đầu hắn luôn hiện lên hình ảnh Bạch Tô mặc váy cưới.

Năm đó hắn và Bạch Tô kết hôn rất gấp gáp, lại chỉ để đối phó thôi vì thế Bạch Tô tới thẳng tiệm váy cưới để chọn cho mình một chiếc.

Đó là năm đầu tiên Miranda Kerr về thành phố A, cô ấy là nhân vật vô cùng nổi tiếng, hơn nữa lúc đó còn là mùa cưới vì thế nửa đêm Bạch Tô tới phòng làm việc của Miranda Kerr thì chỉ còn lại duy nhất một chiếc váy cưới màu củ đậu.
Ngay cả cơ hội chọn váy cưới cũng không có nên Bạch Tô chỉ có thể thử chiếc váy ấy.

Chiếc váy cưới nhàn nhạt dưới ánh đèn vàng ấm áp khiến Bạch Tô trở nên xinh đẹp không nhiễm chút bụi trần.

Bởi vì lúc đó Bạch Tô bị suy dinh dưỡng nên sắc mặt tái nhợt, chỉ có thể nhìn vào đôi má hồng hồng mới cảm nhận được sức sống của cô.
Thế nhưng vẫn khiến Phó Vân Tiêu cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Có lẽ tại vì đây là lần đầu tiên hắn kết hôn sao?
Lúc đó Phó Vân Tiêu nghĩ.
Dù sao hắn cũng không yêu Bạch Tô.
Đúng lúc Phó Vân Tiêu đang hồi tưởng lại thì điện thoại trong túi áo đột nhiên reo lên.
Vì thế Phó Vân Tiêu chưa trả lời câu hỏi của Mộ Vãn Vãn mà đã vội vã nghe điện thoại.

Hắn nghe thấy đầu dây bên kia truyền tới tiếng khóc nức nở của Bạch Tô.
“Chồng ơi, em phải làm sao đây? Không tìm thấy Tiểu Bạch, Tiểu Bạch đi mất rồi.”
Hai tiếng “chồng ơi” cộng thêm tiếng khóc của Bạch Tô đã khiến trái tim của Phó Vân Tiêu như bị bóp nghẹt.
Lúc tỉnh táo, Bạch Tô luôn có đủ lý trí để không xưng hô như vậy.
Thế nhưng mỗi lần cô lo lắng hay sốt ruột, cô không thể khống chế nổi bản thân mà buột miệng gọi hai tiếng “chồng ơi”.
“Bây giờ em đang ở đâu.


Đừng khóc nữa, tôi sẽ đến đó ngay lập tức.”
Lúc Phó Vân Tiêu nói câu này, hắn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bên ngoài trời đã tối đen như mực, bỗng dưng còn xuất hiện thêm một tia chớp giống như muốn xé rách bầu trời ra vậy.
Trời đột nhiên đổ mưa rất lớn.
Mộ Vãn Vãn ngồi ở bên cạnh, cô ta đang mặc chiếc váy cưới đẹp nhất trên thế giới thế nhưng bàn tay lại nắm chặt.
Ngữ khí của hắn, chỉ cần ai ở bên cạnh hắn một thời gian dài đều có thể cảm nhận được lúc này hắn đang lo lắng và sốt ruột thế nào.

Huống hồ Mộ Vãn Vãn ở bên cạnh Phó Vân Tiêu lâu như vậy!
Mộ Vãn Vãn cảm nhận được, vì tức giận mà đến hàm răng của mình cũng đang run rẩy.
Mà Phó Vân Tiêu ngay cả tạm biệt cũng không nói với Mộ Vãn Vãn.

Hắn chỉ vội vã bỏ ra ngoài.
Bởi vì lo lắng, thậm chí tới lúc ra ngoài cửa hắn mới phát hiện trời đã đổ mưa thế nhưng Phó Vân Tiêu cũng không quay trở lại lấy ô.
Trước kia, Mộ Vãn Vãn chắc chắn sẽ lấy lý do trời mưa ra để giữ Phó Vân Tiêu lại.

Thế nhưng hôm nay cô ta không muốn nói ra những lời như thế nữa!
Giữ hắn lại thì có thể thế nào?!
Cố gắng hết sức dùng đứa bé để giữ hắn ở bên cạnh thì còn có thể thế nào?!
Cuối cùng vẫn thất bại trước một người phụ nữ hợp đồng?!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi