“Cút đi.”
Phó Vân Tiêu lặp lại một lần nữa.
Lúc này Milan đã có chút luống cuống, cô ta vội vàng đi tới bên cạnh Phó Vân Tiêu, muốn khoác tay hắn thế nhưng lại bị Phó Vân Tiêu hất ra.
“Tôi sẽ kêu thư ký đưa cho cô một khoản tiền, cầm lấy và cút khỏi công ty của tôi.
Đừng bao giờ tới nữa!”
“Tiêu, em đã làm gì sai sao?”
Milan cuống cuồng hỏi, đôi mắt của cô ta bắt đầu ngân ngấn lệ.
Thế nhưng mặt Phó Vân Tiêu vẫn lạnh tanh.
Gương mặt không chút biểu cảm, thậm chí còn không thèm liếc nhìn cô ta lấy một cái.
Lúc này Milan mới đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Mộ Vãn Vãn đang đứng bên cạnh.
Vừa rồi là do cô ta nói mấy lời với người người phụ nữ này nên Phó Vân Tiêu mới thấy phản cảm, chắc chắn là bởi vì cô ta khiến người phụ nữ này không vui…
Cô ta vội vàng đi tới bên cạnh Mộ Vãn Vãn, cúi gập người: “Thật ngại quá, vừa rồi em không có ý đó đâu chị ơi.
Em không để tâm chuyện chị em mình cùng có được Tiêu đâu.
Vừa rồi là do em không biết nói chuyện, mong chị đừng để ý, đừng để Tiêu đá em đi.”
Mộ Vãn Vãn không thèm nhìn Milan lấy một cái mà đi thẳng tới chỗ Phó Vân Tiêu, nói với hắn: “Em thấy dưới lầu mới mở một tiệm hoa, chúng ta đi chọn hai bó nhé.”
Mộ Vãn Vãn hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của Milan.
Phó Vân Tiêu cũng khoác lấy tay Mộ Vãn Vãn một cách rất tự nhiên, hắn cũng không thèm để ý tới Milan đang khóc nức nở bên cạnh mà đi ra ngoài với Mộ Vãn Vãn.
Milan muốn đuổi theo thế nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng của Phó Vân Tiêu làm cho sợ hãi.
Một lúc lâu sau cô ta mới tối sầm mặt đi vào thang máy rồi xuống lầu.
Lâm Đạt cùng với thư ký thực tập đang bưng cà phê từ phòng trà đi ra, khi thấy tình hình thay đổi đột ngột thế này thì co rúm lại.
Thư ký thực tập nhìn Lâm Đạt, tò mò hỏi một câu: “Tổng giám đốc Phó vì Milan mà đuổi Bạch Tô ra khỏi nhà, bây giờ lại vì cô Mộ Vãn Vãn mà đá Milan đi… Vì thế suy ra trong lòng của tổng giám đốc Phó thì địa vị của cô Mộ Vãn Vãn lớn hơn Milan, địa vị của Milan lớn hơn chị Bạch nhỉ?”
Lâm Đạt nhìn chằm chằm cánh cửa thang máy đã đóng sau đó thở dài một hơi.
Cô ấy cũng không rõ.
Lâm Đạt chỉ khẽ lắc đầu, nói: “Ai biết được tổng giám đốc đang nghĩ gì chứ.
Haiz.”
Suốt đường đi Mộ Vãn Vãn đều khoác tay Phó Vân Tiêu.
Ngay cả lúc ra khỏi tòa nhà Vân Thượng cô ta cũng không buông tay ra.
Ngay cả Mộ Vãn Vãn cũng cảm thấy mình và Phó Vân Tiêu đúng là một đôi tình nhân đích thực.
Thế nhưng trong lòng cô ta không hề thấy vui vẻ.
Lúc tới đây thăm Phó Vân Tiêu cô ta sớm đã nghe tin đêm qua Phó Vân Tiêu tới quán bar uống rượu, cũng biết chuyện Phó Vân Tiêu kêu người phụ nữ khác đuổi Bạch Tô đi.
Khi nghe xong những chuyện đó, Mộ Vãn Vãn cảm thấy rất mừng.
Dù sao Bạch Tô cũng không còn địa vị gì trong lòng Phó Vân Tiêu nữa, vì thế cô ta rất vui vẻ.
Thế nhưng khi Mộ Vãn Vãn tới công ty, khi nhìn thấy “anh hùng” đuổi Bạch Tô đi thì đột nhiên Mộ Vãn Vãn cảm thấy vô cùng thất vọng.
Người phụ nữ này không đủ tư cách…
Người phụ nữ này còn không thể lọt được vào mắt của Mộ Vãn Vãn thì chắc chắn cô ta không thể thay thế vị trí của Bạch Tô được.
Nghĩ tới đây, Mộ Vãn Vãn không khỏi ngẩng đầu lên nhìn Phó Vân Tiêu.
Lúc này Phó Vân Tiêu đang nhìn chằm chằm vào bó hoa bách hợp.
Mộ Vãn Vãn xua tan suy nghĩ lúc nãy.
Cô ta phối hợp cầm bó hoa bách hợp lên nói với Phó Vân Tiêu: “Vân Tiêu, bó hoa này đẹp quá.”
“Nếu em thích thì lấy hết cả cửa hàng hoa này đi.”
“…”
Mộ Vãn Vãn kinh ngạc nhìn Phó Vân Tiêu, trong tay vẫn cầm bó bách hợp mà quên chưa bỏ xuống.
Thế nhưng vẻ mặt của Phó Vân Tiêu lúc này không giống như đang nói giỡn.
Hơn nữa hắn đã cầm điện thoại lên gọi cho Lâm Đạt, kêu cô ấy xuống lầu xử lý chuyện tiệm bán hoa.
Lâm Đạt đặt cốc cà phê xuống sau đó vội vàng đi xuống lầu.
Sau đó Phó Vân Tiêu hủy hết những lịch trình làm việc, chỉ chuyên tâm ở bên cạnh bầu bạn với Mộ Vãn Vãn.
Bởi vì Mộ Vãn Vãn là nghệ sĩ, mặc dù cô ta đang mang thai thế nhưng vẫn có một số vai diễn không cần tốn nhiều sức.
Phó Vân Tiêu giống như tài xế của cô ta, đưa cô ta đi ghi hình, đưa cô ta đi dự tiệc, đưa cô ta tới công ty họp.
Vốn dĩ… Bởi vì chuyện li hôn của Phó Vân Tiêu và Bạch Tô lúc trước mà tiếng tăm của Mộ Vãn Vãn đã truyền xa, luôn được truyền thông săn đón.
Kết quả hôm nay bên cạnh cô ta còn dẫn theo Phó Vân Tiêu, hai người kết hợp lại đã thu hút mạnh mẽ đám truyền thông.
Mộ Vãn Vãn cảm thấy bình thường, cô ta còn rất vui vẻ hưởng thụ cảm giác hàng trăm ánh đèn flash hướng về mình, để mặc đám truyền thông chụp ảnh cô ta và Phó Vân Tiêu.
Trước kia Phó Vân Tiêu tuyệt đối sẽ không phối hợp để làm những chuyện này.
Thế nhưng lần này thì khác.
…
Sau khi Bạch Tô đã dọn dẹp xong thì nhận được thông báo từ Lương Vân Trạm.
Bạch Tiểu Bạch sẽ ở lại ăn cơm tối sau đó mới về.
Thấy thế Bạch Tô liền xuống lầu mua ít đồ ăn sau đó quay lại khách sạn.
Căn phòng trống trải tới nỗi có thể nghe thấy cả tiếng hít thở của cô.
Đây là lần đầu tiên Bạch Tô cảm thấy chán ghét cảm giác trống trải như thế này vì thế cô liền bật TV lên.
Thế nhưng giờ này đang là giờ chiếu tin tức, có rất nhiều tin giải trí được đưa lên.
Bạch Tô đổi đến kênh nào cũng thấy xuất hiện hình ảnh Mộ Vãn Vãn và Phó Vân Tiêu đang kè kè cạnh nhau.
Cô không có tâm tư để xem xem rốt cuộc là tin tức gì liên quan tới Phó Vân Tiêu, cô hề quan tâm tới những tin tức đó.
Vì thế cô điên cuồng chuyển kênh.
Lúc này, bỗng nhiên một ánh sáng lóe lên trên không trung.
Là pháo hoa.
Bạch Tô di chuyển sự chú ý ra bên ngoài.
Cô buông điều khiển xuống thế nhưng cũng không tắt TV đi mà chạy tới cửa sổ ngắm pháo hoa đang nở rộ trên bầu trời.
Không biết đã mua bao nhiêu pháo hoa mà chỉ trong phút chốc cả thành phố A đều sáng bừng lên.
Pháo hoa được đốt từ tứ phương tám hướng.
Đốt pháo hoa thế nhưng lại còn có dụng ý, nhìn những hình ảnh pháo hoa tỏa ra rõ ràng giống như đang tỏ tình.
Lúc đó Bạch Tô cũng không nghĩ tới ai là người tỏ tình, chỉ nghĩ có lẽ là một đại gia nào đó đốt chơi thôi.
Thế nhưng lúc cô ngẩng đầu lên xem thì đột nhiên có một chiếc máy bay bay trên không trung, dùng đèn máy bay để chiếu sáng thành mấy chữ: Vân Tiêu yêu Vãn Vãn.
Lúc này, trái tim của Bạch Tô chưa kịp phòng bị nên cảm giác như bị bóp nghẹt lại.
Phó Vân Tiêu bày tỏ tình cảm với Mộ Vãn Vãn.
Có lẽ pháo hoa cũng là Phó Vân Tiêu đốt cho Mộ Vãn Vãn xem…
Vừa nghĩ tới đây Bạch Tô liền cảm thấy không còn hứng thú ngắm pháo hoa nữa.
Cô vội vàng quay lại ngồi trước TV, muốn tìm một bộ phim để di chuyển sự chú ý của mình.
Thế nhưng lúc Bạch Tô ngồi ở trước TV, trên màn hình lại là cảnh bắn pháo hoa lúc nãy.
Sau đó phóng viên bắt gặp được Phó Vân Tiêu và Mộ Vãn Vãn.
Phóng viên hỏi Phó Vân Tiêu: Lúc nào sẽ cầu hôn Mộ Vãn Vãn, lúc nào cưới Mộ Vãn Vãn?
Phó Vân Tiêu nói lúc này chưa thể tiết lộ nếu không sẽ không còn gì gọi là bất ngờ nữa.
Đoạn phỏng vấn này mới phỏng vấn lúc ban sáng, hóa ra ban ngày vừa mới tiếp nhận phỏng vấn, buổi tối Phó Vân Tiêu đã bắt đầu bố trí cầu hôn rồi.
Thời gian gấp như thế quả nhiên khiến người ta phải bất ngờ.
Mặc dù Bạch Tô luôn cố gắng tự an ủi bản thân rằng cô đã sớm biết sẽ có những chuyện này, thế nhưng… cô vẫn vô cùng đau lòng.
Thậm chí đồ ăn mua về cũng không có tâm trạng động đũa.
Cô phát hiện ra có lẽ mình không hề hiểu Phó Vân Tiêu, không ngờ Phó Vân Tiêu có thể quên đi chuyện hôm trước chỉ trong một ngày.
Thậm chí hắn còn không để tâm một chút nào cả.
Hoặc là, có thể nói Phó Vân Tiêu không hề yêu cô.
Nếu không tại sao hắn có thể thay đổi chỉ trong một ngày như thế…
Mặc dù Bạch Tô vẫn nghĩ có lẽ mình không hề có chút địa vị nào trong lòng Phó Vân Tiêu thế nhưng sau khi xảy ra mọi chuyện cô vẫn rất buồn bã.
Cô không thể đè nén nỗi buồn này lại.
Trong TV, nụ cười của Mộ Vãn Vãn làm cho Bạch Tô cảm thấy chói mắt.
Mà nụ cười của Phó Vân Tiêu lại càng khiến cô thấy chói mắt hơn.
Thế nhưng Bạch Tô vẫn cố chấp, cô không hề đổi kênh mà nhìn chằm chằm vào TV.
Tận đến lúc tin tức này kết thúc đến lúc TV bắt đầu phát quảng cáo Bạch Tô vẫn chưa đổi kênh.
Pháo hoa bên ngoài được đốt hơn một tiếng đồng hồ.
Sau một tiếng đồng hồ đó, trên internet hay các trang truyền thông đều tràn ngập tin tức Phó Vân Tiêu cầu hôn Mộ Vãn Vãn.
Bạch Tô xem hết những tin tức đó, cô xem từ đầu cho đến tận cuối cùng.
Tốt rồi… giải thoát thôi.
Bạch Tô buông điện thoại xuống, cô cảm thấy đôi mắt mình đau nhức vì thế liền vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Sau khi rửa mặt xong thì điện thoại đổ chuông, cô xuống lầu đón Bạch Tiểu Bạch.
Bạch Tiểu Bạch nghi hoặc nhìn Bạch Tô, hỏi Bạch Tô tại sao lại đổi nhà.
Bạch Tô giải thích: “Bởi vì bà ngoại phải đi chữa bệnh, vì thế chúng ta cần phải thu dọn đồ đạc để đi với bà.”
Bạch Tiểu Bạch nô đùa cả ngày nên bây giờ rất mệt, con bé không nói nhiều với Bạch Tô nữa.
Trước đây Bạch Tô phải dỗ dành rất lâu con bé mới chịu đi ngủ thế nhưng lần này Bạch Tiểu Bạch chỉ chơi một lát sau đó đã lăn ra ngủ.
Bạch Tô bế Bạch Tiểu Bạch lên giường sau đó cô lại ngồi một mình trên chiếc ghế bên cạnh, ngẩn người.
Bây giờ Phó Vân Tiêu đang làm gì? Có lẽ hắn đang rất vui vẻ…
Lúc này di động của Bạch Tô lại đổ chuông.
Lần này cô quên chưa xem tên mà đã bắt máy, đầu dây bên kia truyền tới giọng nói của Phó Cảnh Hoài.
Hắn chỉ nói ba chữ: “Đang ở đâu?”
Bạch Tô đứng dậy, cô đi về phía cửa sổ sau đó nhìn xuống dưới.
Trong đầu cô trống rỗng, cô quên rồi… bây giờ cô đang ở đâu.
Qua một hồi lâu cô mới nói: “Khách sạn.”
“Có muốn ra ngoài uống rượu không?”
“Tiểu Bạch ngủ rồi, không thể đi uống rượu được.”
Phó Cảnh Hoài trầm mặc một lúc sau đó mới nói: “Vậy em gửi địa chỉ qua cho tôi đi.”
Bạch Tô cũng không hiểu thế nhưng cô vẫn gửi địa chỉ của mình cho Phó Cảnh Hoài.
Không lâu sau tiếng gõ cửa lại vang lên.
Thế nhưng không phải Phó Cảnh Hoài tới mà là nhân viên giao đồ ăn.
Nhân viên giao đồ ăn mang tôm hùm và thịt xiên tới, ngoài ra còn có thêm ba chai rượu.
Sau khi Bạch Tô ký nhận xong thì phát hiện một tờ giấy mà cửa tiệm dán bên ngoài chiếc túi: Nếu như tửu lượng của em vẫn chưa thay đổ thì chỉ cần ba chai cũng có thể ngủ một giấc ngon rồi, đừng có ham rượu quá.
Bạch Tô nhìn hàng chữ.
Nét chữ của cửa tiệm này không được đẹp cho lắm, nghuệch ngoạc giống như chữ của học sinh tiểu học.
Thế nhưng giọng điệu thì là giọng điệu của Phó Cảnh Hoài…
Chỉ có hắn mới biết rõ tửu lượng của cô.
Bạch Tô mỉm cười bất lực sau đó lại cảm thấy thật thú vị… Tình cảnh này thật nực cười.
Chồng trước ngỏ lời cầu hôn tình mới.
Còn cô phải để bạn trai cũ tới an ủi..