BỐ TỔNG TÀI CỦA BÉ DỄ THƯƠNG



Mộ Vãn Vãn ngồi trên sô pha nhìn vào mười bộ váy cưới trước mặt.

Thế nhưng ánh mắt của cô ta chỉ lướt qua sau đó không thèm nhìn chúng nữa, cô ta chỉ khoát khoát tay với mấy người stylist: “Được rồi, đặt sang một bên đi, tôi không muốn nhìn.”
Mấy stylist nghe thấy thế thì vội vàng đặt chúng sang một bên.
Sau khi người làm nail đã làm xong hết cả móng tay và móng chân cho Mộ Vãn Vãn thì cô ta mới xỏ déo rồi chậm rãi đi tới bên cửa sổ.
Cửa sổ rất sạch, bên ngoài nhân viên đang bận rộn dán chữ hỷ.
Thông qua cửa kính có thể nhìn thấy khoảng sân rộng lớn kéo dài ra tới tận cổng.

Lúc này người làm đang trèo trên chiếc thang, cẩn thận treo từng chiếc đèn lồng lên.
Vừa nhìn thấy những chiếc đèn lồng màu đỏ Mộ Vãn Vãn liền cảm thấy mất hứng.

Cô ta nhanh chóng ra ngoài rồi đi tới cửa lớn hét lên với mấy người làm: “Ai kêu mọi người treo đèn lồng đỏ đấy? Đúng là xấu chết đi được! Tháo xuống, tháo xuống cho tôi, tôi không thích đèn lồng đỏ.”
Người làm vô cùng khó xử.
Chỉ sợ sệt đáp lại một câu: “Cô Mộ, hôn lễ của cô là việc đáng mừng mà.”
“Đáng mừng cái gì mà đáng mừng!”
“Đổi hết thành những bóng đèn nhiều màu cho tôi, phải giăng đèn màu khắp sân, khắp phòng.

Tốt nhất là dũng những loại đèn đẹp nhất sáng nhất cho tôi.”
Người làm đều rất khó xử, bọn họ chỉ đứng đó không dám nhúc nhích.
Đúng lúc này thì xe của Phó Vân Tiêu từ xa đi tới sau đó dừng ở trước cửa lớn.
Phó Vân Tiêu xuống xe sau đó lạnh lùng hỏi một câu: “Sao thế?”
Mộ Vãn Vãn nhìn thấy Phó Vân Tiêu, trên gương mặt cô ta lập tức hiện lên vẻ nũng nịu, nói với hắn: “Người ta không thích đèn lồng đỏ, chỉ thích những loại đèn màu nho nhỏ thôi, trông như thế càng hiện đại hơn.”

Dường như Phó Vân Tiêu cũng chẳng quan tâm tới loại đèn mà Mộ Vãn Vãn nói là đèn gì mà nói luôn với người làm: “Cứ làm theo là được rồi.”
Phó Vân Tiêu vừa nói xong, trên gương mặt của Mộ Vãn Vãn nở một nụ cười rất hài lòng.
Sau đó Mộ Vãn Vãn khoác tay Phó Vân Tiêu rồi vui vẻ đi vào nhà.
Sau khi Phó Vân Tiêu vào nhà, hắn không thay giày cũng không cởi áo khoác mà xoay người ý muốn rời đi.
Mộ Vãn Vãn lại ân cần hỏi một câu: “Vân Tiêu, em đã kêu dì Trương chuẩn bị bữa tối rồi, anh có muốn ăn một chút không?”
Phó Vân Tiêu lẳng lặng nhìn Mộ Vãn Vãn: “Công ty vẫn còn chút việc phải làm, anh không ăn đâu.

Anh chỉ nghe nói em lại nổi giận nên mới về xem xem thế nào.

Em không có chuyện gì rồi thì anh đi đây.”
“Vân Tiêu…”
Mộ Vãn Vãn nũng nịu nắm chặt tay Phó Vân Tiêu: “Anh… anh không hề quan tâm chút gì tới hôn lễ của chúng mình sao?”
Khóe miệng Phó Vân Tiêu hơi cong lên nở một nụ cười, hắn nói với Mộ Vãn Vãn: “Hôn lễ của em, cứ cử hành theo cách mà em muốn là được.

Anh tin em mà.

Vất vả cho em rồi.”
Nói xong câu đó Phó Vân Tiêu liền xoay người trở lại xe sau đó lái xe rời đi.
Hai tay Mộ Vãn Vãn nắm chặt.
Nụ cười miễn cưỡng của Phó Vân Tiêu, dáng vẻ giả vờ ân cần của hắn và cả câu nói “vất vả cho em rồi” khiến Mộ Vãn Vãn muốn phát điên!
Mộ Vãn Vãn tức giận đi đi lại lại trong phòng thế nhưng cô ta không muốn nổi giận nữa.


Nổi giận cái gì? Có nổi giận cũng vô ích!
Tất cả mọi thứ đều do cô ta cố gắng lắm mới có được.
Cho dù có không vui thì cô ta cũng sắp trở thành cô dâu của Phó Vân Tiêu rồi.
Vốn dĩ cô ta cho rằng trò chơi này đã kết thúc rồi thế nhưng ông trời có mắt giúp đỡ cô ta.

Vì thế bây giờ… cô ta nên cảm ơn, nên trân trọng cơ hội đó.
Vừa nhớ lại chuyện Phó Vân Tiêu lên tiếng nói với cô ta giữa hai người họ đã hết rồi thì cảm giác đau đớn vẫn còn ở trước mặt.
Hôm đó…
Sau khi Mộ Vãn Vãn nghe tin Phó Vân Tiêu và Thẩm Mạc Bá đánh nhau thì cô ta vội vàng chạy tới quán bar nhà Từ Sắt.
Thế nhưng Phó Vân Tiêu không tới bệnh viện, hắn cũng không thèm nhìn cô ta lấy một cái mà lái xe về một căn biệt thự khác của hắn.
Mộ Vãn Vãn không biết đã xảy ra chuyện gì mà dẫn đến vụ ẩu đả giữa Phó Vân Tiêu và Thẩm Mạc Bá.

Sau khi xác nhận Thẩm Mạc Bá vẫn chưa nói ra chuyện giữa hai người họ thig Mộ Vãn Vãn mới giả bộ như chưa có việc gì xảy ra mà đi tìm Phó Vân Tiêu.
Hôm đó, sau khi Phó Vân Tiêu để Mộ Vãn Vãn vào nhà thì hắn viết cho cô một tờ chi phiếu.
Bên trên là năm nghìn vạn.
Sau đó Phó Vân Tiêu lại đưa cho Mộ Vãn Vãn mấy căn nhà, hắn nói với cô ta: “Đây là anh bù đắp cho em, hai căn biệt thự, hai căn chung cư ở trung tâm thành phố, một căn nhà hướng ra biển ở thành phố S.”
Lúc đó Mộ Vãn Vãn nhìn dáng vẻ của Phó Vân Tiêu mà ngẩn người.
Cô ta chớp chớp mắt nhìn Phó Vân Tiêu, giả bộ mình không hiểu gì cả sau đó hỏi hắn: “Vân Tiêu, anh có ý gì?”
Ánh mắt của Phó Vân Tiêu rất kiên định, không có chút dịu dàng nào trong đó cả.


Hắn nói khẽ với Mộ Vãn Vãn: “Xin lỗi.”
Hai tiếng “xin lỗi” này khiến cơ thể Mộ Vãn Vãn mềm nhũn.

Cô ta ngồi phịch xuống ghế sô pha sau đó nhìn chằm chằm Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu tiếp tục nói: “Anh không thể kết hôn với em, số tiền và những căn nhà nhà có thể giúp em sống một cuộc sống rất tốt.

Nếu như em không muốn sinh đứa bé ra thì em có thể đi bỏ cái thai, bây giờ cái thai vẫn còn nhỏ, sẽ không ảnh hưởng nhiều tới sức khỏe của em.

Nếu như em bỏ đứa bé thì anh sẽ tìm bác sỹ tốt nhất cho em, nếu em quyết định sinh đứa bé ra…”
Phó Vân Tiêu dừng lại suy nghĩ một lát sau đó tiếp tục nói với Mộ Vãn Vãn: “Nếu như em quyết định sinh đứa bé ra thì anh sẽ bù đắp cho em một tỷ, đứa bé sẽ do nhà họ Phó nuôi nấng.

Còn nếu em muốn nuôi đứa bé thì hàng tháng anh sẽ gửi tiền chu cấp, bao gồn sinh hoạt phí và tiền tiêu vặt.

Anh nhất định sẽ có trách nhiệm cho đến khi em được gả cho người đàn ông mà em thích.”
Khi nghe xong những lời này Mộ Vãn Vãn mới ngước đôi mắt ầng ậc nước lên nhìn Phó Vân Tiêu.
Cô ta do dự rất lâu thế nhưng khi lên tiếng thì lại hỏi Phó Vân Tiêu một câu: “Vân Tiêu, anh có ý gì? Em nghe không hiểu.”
“Anh xem xem, em đã mang thai rồi.

Em yêu anh, anh cũng yêu em.

Vậy là chúng ta có thể ở bên nhau rồi!”
“Vãn Vãn, em hiểu mà? Đừng có giả bộ mình không hiểu nữa.

Anh đã không còn yêu em nữa.”
Thực ra Mộ Vãn Vãn vẫn muốn tiếp tục giả bộ không hiểu thế nhưng khi Phó Vân Tiêu nói hắn không còn yêu cô ta nữa thì Mộ Vãn Vãn không thể bình tĩnh được nữa.
Cô ta hoảng sợ đứng dậy sau đó run rẩy sờ lên vết thương ở trên miệng Phó Vân Tiêu, nói với hắn: “Vân Tiêu, có phải em đã mang lạo cho anh quá nhiều áp lực không? Thực ra anh không muốn lấy em sao? Không sao, em không cần anh phải lấy em ngay bây giờ, muộn một chút cũng không sao cả.”

“Em có thể rút khỏi giới giải trí, dù sao bây giờ em cũng không thể tiếp xúc với những người ở trong giới được nữa rồi.

Như thế cánh nhà báo chắc chắn sẽ không biết chuyện em chưa kết hôn mà đã mang thai đâu.

Hoặc là em sẽ không ra khỏi nhà nữa.”
Mộ Vãn Vãn hoảng loạn nói.

Cô ta không biết làm gì để có thể níu kéo Phó Vân Tiêu ở lại.
Thế nhưng Phó Vân Tiêu chỉ lạnh lùng nhìn cô ta.
Ánh mắt Phó Vân Tiêu vô cùng kiên định, hắn nói với Mộ Vãn Vãn: “Vãn Vãn, thực ra em đã biết là anh đã không còn yêu em nữa rồi.

Em cũng không cần phải níu kéo tình cảm giữa chúng ta làm gì nữa.

Tình cảm giữa chúng ta đã kết thúc từ 5 năm trước rồi.”
“Không phải!”
Mộ Vãn Vãn hét lên với Phó Vân Tiêu: “Vẫn chưa kết thúc! Tại sao lại kết thúc chứ! Em đã hối hận lắm rồi, là do 5 năm trước em mù quáng theo đuổi sự nghiệp, bây giờ em đã biết em sai rồi.

Lần này em về nước là để giữ anh lại, anh cũng biết mà…”
“Em làm không tốt chỗ nào, hay em vẫn chưa đủ chân thành sao?”
Nước mắt Mộ Vãn Vãn rơi lã chã.
Thế nhưng Phó Vân Tiêu không tiếp tục giải thích cho Mộ Vãn Vãn nữa, sau khi hắn để lại những tài sản đó liền bỏ đi.
Mộ Vãn Vãn vội vàng đuổi theo.

Thế nhưng… do vội vàng quá nên không cẩn thận đã bị té ngã..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi