Lúc Phó Lôi Minh nhận được điện thoại của ông Phó, giọng nói nghe có vẻ rất bình thường.
Hơn nữa ông ta còn cung kính chào ông Phó một tiếng: “Ba.”
Ông Phó lập tức nổi giận!
“Anh đừng có gọi tôi là ba nữa.
Chuyện của Lôi Đình là như thế nào? Anh ở bên ngoài đã làm ra bao nhiêu chuyện mà tôi không biết rồi?!”
Ông Phó lớn tiếng chất vấn.
Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói không nhanh không chậm của Phó Lôi Minh, hắn ta nhẩn nha trả lời: “Không nhiều, bây giờ chưa phải lúc công khai nên ba cũng không cần biết.”
“Khốn nạn!”
“Vâng.
Con khốn nạn!”
Ông Phó mắng Phó Lôi Minh một câu, Phó Lôi Minh cũn phụ họa theo.
Sau đó ông Phó lại tiếp tục nói với Phó Lôi Minh chuyện gì đó thế nhưng vẫn kết thúc không hề vui vẻ gì.
Sau khi Phó Vân Tiêu và Phó Vân Tỷ nhận được thông báo thì tức tốc quay về nhà họ Phó.
Kết quả, bọn họ vừa về tới cửa thì quản gia đã vội vàng chạy ra, ông ấy cũng không còn tâm trí nào để quan tâm tới Phó Vân Tiêu và Phó Vân Tỷ nữa mà chỉ mau mau chóng chóng kêu người khiêng cáng lên xe cứu thương.
Cuối cùng buổi họp gia đình không được tổ chức thành công.
Phó Vân Tiêu và Phó Vân Tỷ lại vội vàng chạy tới bệnh viện.
Bởi vì đây là thời gian nhạy cảm nên phải phong tỏa tin tức ông Phó phải nhập viện.
Chỉ có những bác sỹ thân quen với nhà họ Phó mới biết chuyện này.
Cổ phiếu của nhà họ Phó vì những tin tức tiêu cực giữa Phó Vân Tiêu, Bạch Tô, Mộ Vãn Vãn và Cảnh Hoài mà cũng bị ảnh hưởng ít nhiều.
Cũng may mà nó chỉ biến động sụt giảm trong qui mô nhỏ nên cũng không có ảnh hưởng gì lớn.
Thế nhưng lần này do Lôi Đình tác động vào, hơn nữa người đứng sau lại là Phó Lôi Minh nên đã có rất nhiều người bới móc lại chuyện khi xưa của ông Phó khiến cho hình tượng của ông Phó xuống dốc không phanh, đương nhiên cũng ảnh hưởng tới tất cả các công ty của nhà họ Phó.
Mà lúc này Mộ Vãn Vãn lại công bố tin tức mang thai và chia tay Phó Vân Tiêu.
Chỉ trong một thời gian ngắn đã khiến cho số vốn lưu động của nhà họ Phó suýt nữa bị đứt đoạn.
Mặc dù Phó Vân Tiêu rất giỏi thế nhưng mấy năm gần đây hắn chỉ tập trung phát triển cho sự nghiệp của mình.
Từ trước tới nay hắn đã không thích phải dựa dẫm quá nhiều vào ông Phó.
Vì thế rất nhiều doanh nghiệp dưới tên ông Phó bị giám đốc đánh úp.
Đối với tấn công bất thình lình như vậy cộng thêm việc ông Phó đột ngột nằm viện nhưng không có ai đáng tin cậy để đứng lên xử lý đã khiến cho nhà họ Phó loạn hết cả lên.
Phó Vân Tiêu phải gánh tất cả nhiệm vụ vào lúc nguy cấp thế này.
Ông Phó nằm trong bệnh viện 18 tiếng đồng hồ mới tỉnh lại.
Việc đầu tiên ông ấy làm khi tỉnh dậy đó là gọi Phó Vân Tiêu vào phòng bệnh.
Từ trước tới nay Phó Vân Tiêu chưa bao giờ nhìn thấy ông Phó yếu ớt như bây giờ.
Mặc dù đổ bệnh nhưng ông ấy vẫn giữ được thần thái rất kiên định thế nhưng nhìn vào vẫn có thể nhận ra ông vừa trải qua một đả kích rất lớn.
Dường như giọng nói của ông còn mang theo chút khẩn cầu, nói với Phó Vân Tiêu nhất định phảo nghĩ cách để bảo vệ các doanh nghiệp gốc của nhà họ Phó.
Bởi vì đây là tâm huyết cả đời của ông.
Cho dù các ngành công nghiệp khác của nhà họ Phó có phát triển tốt như thế nào thì đó cũng không phải là nền móng của ông Phó.
Nói xong, ông Phó lại mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Phó Vân Tiêu không thể không quan tâm được.
Phó Vân Tỷ cũng chỉ biết lo lắng chứ không biết làm gì.
Còn mẹ anh ta đứng bên cạnh thì khóc nức nở.
Sau khi Phó Vân Tiêu ra khỏi bệnh viện, việc đầu tiên mà hắn làm chính là điều động phòng quan hệ xã hội phong tỏa tất cả những tin tức liên quan tới nhà họ Phó, bao gồm cà dòng trạng thái mà Mộ Vãn Vãn đã đăng lên.
Thế nhưng bởi vì ông Phó phải nhập viện, cũng không thể làm chậm trễ thời cơ tốt nhất của phòng quan hệ công chúng nên Phó Vân Tiêu chỉ có thể tự mình đi tìm Mộ Vãn Vãn nói chuyện xem có cách nào cứu vớt được tình hình không.
Mộ Vãn Vãn cho rằng sau khi cô ta đăng dòng trạng thái đó lên mạng xã hội thì Phó Vân Tiêu sẽ lập tức tới tìm cô ta.
Thế nhưng cô ta đợi suốt 24 tiếng đồng hồ nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Phó Vân Tiêu đâu.
Mộ Vãn Vãn cảm thấy sốt ruột, cô ta không kiềm chế được mà muốn gọi điện cho Phó Vân Tiêu.
Đúng lúc cô ta đang cảm thấy lo lắng thì Phó Vân Tiêu xuất hiện.
Lúc Phó Vân Tiêu bước vào biệt thự của Mộ Vãn Vãn, ngoài việc trông hắn có chút mệt mỏi ra thì tất cả đều bình thường.
Mộ Vãn Vãn thấy Phó Vân Tiêu tới thì cô ta vội vàng bật dậy sau đó chậm rãi đi tới bên cạnh Phó Vân Tiêu, lấy lòng hỏi hắn một câu: “Vân Tiêu, sao anh lại tới đây?”
Phó Vân Tiêu lẳng lặng nhìn Mộ Vãn Vãn sau đó ngồi xuống ghế sô pha, nói với Mộ Vãn Vãn: “Em là người của công chúng, vốn dĩ em đăng cái gì lên mạng xã hội anh cũng không có quyền can thiệp thế nhưng bây giờ đang là quãng thời gian rất nhạy cảm của nhà họ Phó.”
“Vân Tiêu, anh cần giúp gì sao? Anh cứ nói đi, em sẽ làm tất cả theo lời anh nói.”
Mộ Vãn Vãn yểu điệu đáp lại Phó Vân Tiêu sau đó từ từ tới gần hắn, cơ thể từng chút từng chút dính sát vào người hắn.
Cô ta nói với Phó Vân Tiêu: “Vân Tiêu, em biết rồi.
Thực ra hôm đó anh nói chia tay với em chỉ là nhất thời tức giận mà thôi, chứ thực ra trong lòng anh vẫn còn yêu em.”
Phó Vân Tiêu nắm chặt tay thế nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh như thường.
Hắn lạnh lùng nhìn về phía Mộ Vãn Vãn, nói với cô ta: “Anh mong em sẽ đăng một dòng trạng thái khác nói rằng tình cảm của chúng ta vẫn đang rất tốt đẹp.
Đợi đến khi khó khăn này qua đi em muốn đăng gì anh cũng không cản nữa.”
Mộ Vãn Vãn không hề để tâm tới những lời nói của Phó Vân Tiêu, cô ta chỉ nắm lấy tay hắn sau đó chủ động ôm hắn, khẽ nói: “Nhưng mà… thứ mà em muốn chỉ có anh thôi.
Em muốn lấy anh.”
Phó Vân Tiêu bình tĩnh nhìn Mộ Vãn Vãn.
“Trừ việc lấy anh ra thì em muốn bất cứ thứ gì cũng được.”
Mộ Vãn Vãn nghe xong liền tức giận nắm chặt tay.
Mộ Vãn Vãn rất hiểu Phó Vân Tiêu, vì thế cô ta có thể nhìn ra trong ánh mắt của hắn khi nhìn về phía mình không hề có chút tình yêu và lưu luyến nào cả.
Thế nhưng Mộ Vãn Vãn vẫn bật cười sau đó nói với hắn: “Trừ anh ra em không cần gì cả.”
Phó Vân Tiêu chăm chú nhìn Mộ Vãn Vãn.
Hắn nhìn cô ta một hồi lâu sau đó quyết định không tiếp tục nói chuyện nữa mà bật dậy toan bỏ đi.
Lúc này Mộ Vãn Vãn lại ôm lấy hắn từ phía sau.
Thế nhưng khi Mộ Vãn Vãn lên tiếng trong giọng nói lại có ý thương lượng với hắn.
“Em có ba yêu cầu.
Nếu như anh có thể đáp ứng thì em sẽ đồng ý.”
“Thứ nhất: Cho em một hôn lễ thật long trọng làm cho tất cả mọi người đều biết đến.
Em là người của công chúng, hơn nữa mấy năm nay em luôn tích cực đi làm từ thiện, trừ việc mấy scandal xảy ra gần đây thì em vẫn luôn giữ được hình tượng tích cực nên có thể cứu vãn được tình trạng ngã giá cổ phiếu của nhà họ Phó.
Thứ hai: Hôn lễ này phải thông báo cho Bạch Tô tới tham gia.
Thứ ba: Trước mặt mọi người anh phải giả bộ rằng anh yêu em, không được dây dưa với Bạch Tô nữa.”
“Trong bao lâu?”
Sau khi Mộ Vãn Vãn đưa ra yêu cầu, Phó Vân Tiêu hỏi lại Mộ Vãn Vãn.
Mộ Vãn Vãn bật cười, cô ta hít một hơi thật sâu sau đó mới trả lời: “Một năm.”
“Nửa năm.”
Phó Vân Tiêu nhìn Mộ Vãn Vãn, hắn nghiêm túc nói.
Trong lòng Mộ Vãn Vãn vô cùng thất vọng.
Phó Vân Tiêu thực sự muốn rời xa cô ta như thế ư?
Cho dù thời gian một năm thôi cũng cảm thấy dài, muốn rút ngắn lại nửa năm.
Thế nhưng lúc Phó Vân Tiêu chuẩn bị rời đi, Mộ Vãn Vãn vẫn đồng ý với hắn…
Cô ta có thể không được yêu, thế nhưng không thể để người khác có được hắn!.