BỐ TỔNG TÀI CỦA BÉ DỄ THƯƠNG



Lúc đầu Bạch Tô còn cho rằng mình nhìn nhầm, cô chỉ đành chăm chú xem lại thêm lần nữa.
Mặc dù cô không làm ở khoa đó thế nhưng trong vài mục chứng minh trên tờ giấy xét nghiệm có một mục bị sai, ngay cả trình tự cũng bị thiếu một bước!
Lỗi sai này thật sự không rõ ràng lắm, nếu như không phải người trong ngành thì sẽ không phát hiện ra.
Sau khi Bạch Tô xác nhận lại tờ giấy xét nghiệm này là giả tạo thì đột nhiên cô không biết phải đối mặt với Phó Vân Tiêu như thế nào nữa.
Hình như Phó Vân Tiêu vẫn còn đang mải mê suy nghĩ, hắn không trả lời câu hỏi liệu mình có vì Bạch Tiểu Bạch mà lấy Bạch Tô không.

Lúc này Bạch Tô giơ tờ giấy xét nghiệm lên sau đó nghiêm túc nhìn Phó Vân Tiêu.
Bạch Tô không muốn nói thẳng.
Bởi vì cô muốn biết liệu Phó Vân Tiêu có vì Bạch Tiểu Bạch mà lấy mình không.
Thế nhưng lúc này Pgó Vân Tiêu lại im lặng lâu như thế, Bạch Tô có cảm giác là hắn đã từ chối rồi.
Đúng lúc Phó Vân Tiêu chuẩn bị lên tiếng thì Bạch Tô đã nở nụ cười chế giễu: “Không cần trả lời đâu, không cần thiết phải trả lời câu hỏi này nữa.

Bởi vì… tời giấy xét nghiệm này là giả, anh và Bạch Tiểu Bạch không có quan hệ huyết thống.”
Phó Vân Tiêu nghe Bạch Tô nói xong thì vô cùng kinh ngạc, khó tin nhìn Bạch Tô.
Bạch Tô giơ tờ xét nghiệm lên sau đó chỉ vào mục bị sai cho Phó Vân Tiêu xem.
Sau khi liên tưởng tới những lời nói mà Từ Sắt nói lúc nãy, hắn đột nhiên nhận ra Từ Sắt không muốn hắn và Mộ Vãn Vãn kết hôn nên mới làm ra vở kịch hề hước này.
Phá đám.
Đây đích thị là phá đám!
Lúc Phó Vân Tiêu chuẩn bị khởi động xe, hắn quay sang nói với Bạch Tô: “Nếu đã là giả vậy thì bây giờ tôi phải quay về.”

“Được, để tôi xuống xe.”
Đến cả níu kéo Bạch Tô cũng không níu kéo hắn lại, cô không hề nhiều lời mà châun bị mở cửa xe bước xuống.
Không cần Phó Vân Tiêu phải giải thích.
Bạch Tô cảm thấy mình quá hiểu chuyện, hiểu chuyện đến đau lòng.
Quả nhiên Phó Vân Tiêu chỉ vì Bạch Tiểu Bạch nên mới nói với Mộ Vãn Vãn là hủy bỏ hôn lễ.

Bây giờ đã biết tất cả mọi chuyện là giả thì đương nhiên việc đầu tiên mà hắn làm là mau chóng quay lại tìm Mộ Vãn Vãn rồi.
Thấy Bạch Tô dứt khoát xuống xe, Phó Vân Tiêu vẫn đưa tay ra ngăn cô lại.
Lúc này, điện thoại của hắn lại đột ngột đổ chuông.
Là Mộ Vãn Vãn gọi tới.
Lúc Bạch Tô chuẩn bị xuống xe, cô cũng nghe thấy Phó Vân Tiêu đang nghe điện thoại.
Chắc chắn là mộ Vãn Vãn gọi tới.
Cô không muốn lại đây làm vướng tay vướng chân thêm bất kỳ một giây phút nào nữa vì thế dứt khoát xuống xe.
Lúc Phó Vân Tiêu nghe điện thoại của Mộ Vãn Vãn, đầu dây bên kia truyền tới tiếng khóc vô cùng thương tâm của cô ta.

Mộ Vãn Vãn khẽ hỏi: “Vân Tiêu, anh vẫn quay về chứ?”
Phó Vân Tiêu đột nhiên không biết đáp lại như thế nào.
Thực ra… vừa rồi khi biết Bạch Tiểu Bạch không phải là con của hắn, hắn lập tức muốn quay về để cử hành hôn lễ.

Thế nhưng khi Mộ Vãn Vãn gọi điện tới đột nhiên hắn lại không rõ mình đang nghĩ gì nữa.
“Bên ngoài đều là phóng viên, cho dù anh thật sự không muốn cử hành hôn lễ nữa thì cũng phải cùng em đối mặt, cho cánh phóng viên một câu trả lời được chứ? Đừng để em lại một mình.”
Mộ Vãn Vãn thấp giọng nói: “Xem như… là vì tình yêu trước kia của chúng ta đi.”
Phó Vân Tiêu trầm mặc một lúc, hắn không cho Mộ Vãn Vãn một câu trả lời rõ ràng thế nhưng lại khởi động xe rồi lái về hướng lúc nãy.
Hắn chỉ đáp lại với Mộ Vãn Vãn một câu: “Tất cả chuyện này anh sẽ tự mình kết thúc một cách ổn thỏa.”
Mộ Vãn Vãn ngoan ngoãn đáp lại một câu: “Được, em đợi anh.”
Cô ta nghĩ rằng mình đã giữ được Phó Vân Tiêu lại.

Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu dứt khoát lái xe rời đi.
Cái cảm giác bị bỏ rơi như thế này thật là kinh khủng.

Rõ ràng cô đã biết trước kết quả sẽ như thế này nhưng khi nó xảy ra cô vẫn không khỏi tự chế giễu bản thân đã tự mình đa tình.
Cô tiện tay vẫy một chiếc taxi sau đó nhanh chóng đọc địa chỉ nhà Từ Sắt rồi bảo bác tài mau đi đến đó.
Thế nhưng khi vừa tới cổng lớn nhà Từ Sắt cô đã nhìn thấy có gì đó không ổn.


Cổng lớn mở toang ra, các bảo vệ đang rất vội vã.

Trong đó có một người lớn tuổi hơn cả, chắc là quản gia.

Ông ấy đang đứng trước nhìn về tứ phía giống như đang mong ngóng ai tới vậy.
Thỉnh thoảng lại sốt ruột cầm điện thoại lên gọi đi.
Lúc nhìn thấy xe của Bạch Tô tới, ông ấy còn vội vàng tiến lên đón thế nhưng khi nhìn thấy người xuống xe là Bạch Tô thì lại thất vọng quay lại.
Bạch Tô nhìn thấy quản gia liền vội vã đi qua đó, cô nhẹ nhàng hỏi: “Quản gia… tôi là mẹ của Bạch Tiểu Bạch, xin hỏi bây giờ con bé đang ở đâu?”
“Cô tới rồi! Cô có biết khi nào cậu Từ về không? Thật xin lỗi, chúng tôi vẫn chưa tìm thấy Bạch Tiểu Bạch.”
Quản gia khó xử nói.
Bạch Tô nghe xong liền sững người.
Cái gì mà chưa tìm thấy Bạch Tiểu Bạch?
Bạch Tô kinh ngạc nhìn quản gia: “Quản gia, ý của ông là?”
“Là như thế này, cậu Từ để Bạch Tiểu Bạch ở đây, chúng tôi dùng đồ ăn ngon để dỗ dành cô bé.

Thế nhưng cậu Từ và cô Vương vừa đi khỏi thì cô bé không muốn chơi nữa, mà cô bé này rất thông minh, sau khi đã lừa người làm đi ra chỗ khác cô bé liền mượn cớ đi toilet rồi biến mất luôn!”
Bạch Tô khó tin trừng lớn mắt.
“Con của tôi không được thông minh cho lắm mà!”
Bạch Tô nhấn mạnh, thế nhưng lúc này cô mới giật mình tại sao giờ phút này rồi mình còn quan tâm đến những thứ này chứ Bây giờ điều quan trọng nhất đó chính là đi tìm Bạch Tiểu Bạch.
“Rốt cuộc con bé ở đâu mà không nhìn thấy vậy?”
“Không có CCTV sao?”
Lúc Bạch Tô nói câu thứ hai cô đã trở nên hoảng loạn.
Quản gia nghe Bạch Tô hỏi xong thì lại càng khó xử hơn: “Kiểm tra rồi, việc đầu tiên mà chúng tôi làm chính là kiểm tra CCTV.


Thế nhưng cô bé cố ý tránh né camera nên chúng tôi không biết cô bé đã đi đâu, cũng đã lật tung cả biệt thự lên tìm rồi nhưng vẫn không tìm được!”
Câu nói đó khiến Bạch Tô hoàn toàn đờ đẫn.
Cô chỉ cảm thấy hơi thở của mình trở nên lạnh băng.
Bây giờ cô cũng không biết phải làm thế nào cả.
Điều duy nhất cô có thể nghĩ bây giờ chính là cầu cứu!
Với IQ của Bạch Tiểu Bạch thì con bé không thể né camera được.
Vậy thì chắc chắn là bị người khác bắt đi rồi!
Có thể tìm ai đây?!
Lần trước Bạch Tiểu Bạch đã bị bắt cóc một lần rồi, bây giờ lại xảy ra lần thứ hai sao?
Trời ơi! Bạch Tô chỉ cảm thấy đầu mình có chút choáng váng.
Cô vội vàng cầm điện thoại lên gọi cho Phó Vân Tiêu mà không hề nghĩ ngợi gì.
Thế nhưng đến hồi chuông thứ ba vẫn chưa thấy Phó Vân Tiêu bắt máy, lúc này Bạch Tô mới chợt tỉnh táo lại.
Lầm trước Phó Vân Tiêu đã vì Mộ Vãn Vãn mà không cứu cô và Bạch Tiểu Bạch, lần này Phó Vân Tiêu sao có thể vì bọn cô mà hủy bỏ hôn lễ chứ?!
Hôn lễ quan trọng đến nhường nào?
Cô lập tức cúp điện thoại của Phó Vân Tiêu sau đó gọi cho Từ Sắt.

Phó Vân Tiêu vừa mới xuống xe thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại, lúc hắn chuẩn bị bắt máy thì cuộc gọi lại bị hủy rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi