BỐ TỔNG TÀI CỦA BÉ DỄ THƯƠNG



“Mama…”
Nhìn thấy Bạch Tô tới, Bạch Tiểu Bạch lập tức nhảy từ trên ghế xuống sau đó chạy tới ôm chầm lấy Bạch Tô.
Bạch Tô nắm tay Bạch Tiểu Bạch, chậm rãi đi về phía Phó Vân Tiêu.
Bạch Tô hơi thắc mắc không biết Phó Vân Tiêu tới khi nào… mà sắc mặt Phó Vân Tỷ lúc này trông rất khó xử.
Sau đó cô nhìn lên đèn phẫu thuật đang sáng lại thêm cả ông Phó không ở trong phòng bệnh thì chắc là ông Phó lại bị đẩy vào phòng cấp cứu rồi.
Bạch Tô hơi mím môi, cô nhìn Phó Vân Tiêu nhưng không biết nên lên mở miệng thế nào.
“Vân Tiêu…”
“Ba… ông ấy…”
“Em đi truyền máu cho tình yêu đích thực của em à?”
Phó Vân Tiêu lên tiếng, lời chất vấn lạnh như băng.
Câu hỏi đó khiến Bạch Tô không còn gì để nói, cô không biết mình có thể trả lời như thế nào…
“Chỉ là em tôn trọng mỗi một sinh mạng thôi, kho máu bị thiếu máu.”
Bạch Tô giải thích.
Bạch Tiểu Bạch cảm nhận được sự căng thẳng của Bạch Tô, con bé ngẩng đầu lên nhìn mẹ.

Bạch Tô nhận ra giữa mình và Phó Vân Tiêu có rất nhiều hiểu lầm cần phải lên tiếng giải thích.
Sau khi Bạch Tô nói xong câu nói không được tính là giải thích kia thì cô liền dẫn Bạch Tiểu Bạch đi tới bên cạnh Phó Vân Tỷ, nói với anh ta: “Chú có thể dẫn Tiểu Bạch tới tầng bệnh nhi chơi một lát không? Ở đó có một khu vui chơi nhỏ dành cho trẻ con.”
“Được.”

Phó Vân Tỷ mong còn không được, anh ta lập tức đứng dậy sau đó nắm lấy tay Bạch Tiểu Bạch rồi dỗ dành con bé đi xuống lầu.
Mặc dù Bạch Tiểu Bạch có chút lưu luyến không muốn rời đi, thế nhưng… khi nghe thấy có khu vui chơi thì lại vui vẻ đồng ý.
Đợi hai người xuống lầu, khi hành lang trở nên yên tĩnh thì Bạch Tô mới ngẩng đầu lên nhìn Phó Vân Tiêu.
Lúc này ánh mắt của Phó Vân Tiêu toàn là tra hỏi.
“Tại sao lại bỏ đi tìm Phó Cảnh Hoài?”
“Vừa rồi em đã giải thích rồi, là tôn trọng sinh mạng.”
Ánh mắt của Bạch Tô rất kiên định.
“Ba sao rồi? Tại sao lại phải vào phòng cấp cứu vậy?”
“Bây giờ đã là lúc nào rồi em còn không rõ sao?”
Bây giờ mối quan hệ giữa Phó Lôi Minh và nhà họ Phó như nước với lửa, thế mà Bạch Tô lại đi cứu Phó Cảnh Hoài?
Thực ra Phó Vân Tiêu cũng không hẳn là không cho Bạch Tô cứu người… nhưng mà tại sao lại chọn ngay thời điểm này!
“Em rõ.”
Nếu như Bạch Tô nói không rõ thì Phó Vân Tiêu vẫn có thể nhắm mắt làm ngơ bỏ qua chuyện này.
Thế nhưng Bạch Tô lại nói là cô rõ sao?!
Quả nhiên, khi Bạch Tô nói xong sắc mặt của Phó Vân Tiêu đột nhiên trở nên rất khó coi.
Hắn nhìn Bạch Tô chằm chằm, nhìn một hồi lâu mà không có nói năng gì.

Phó Vân Tiêu xoay người sau đó ngồi xuống ghế.
Cả người hắn toát ra hơi thở lạnh lẽo, Bạch Tô có thể cảm nhận được sự tức giận của Phó Vân Tiêu.
Nhưng mà giải thích, cô có thể giải thích như thế nào?
“Em là bác sỹ, đối với em sinh mạng là quan trọng nhất.

Nếu như hôm nay người đó không phải là Phó Cảnh Hoài mà thay vào đó là một kẻ giết người thì em cũng sẽ đi cứu, trách nhiệm của bác sỹ là cứu người mà.

Mặc dù sau khi cứu xong thì kẻ giết người đó sẽ phải chịu hình phạt thế nào, hoặc là bị tử hình đi nữa thì cũng chẳng liên quan gì đến em.

Thế nhưng lúc cần phải cứu thì em nhất định phải cứu.”
Bạch Tô cảm thấy những lời này cô đã nói rất rõ ràng rồi.
Phó Vân Tiêu cũng hơi nhướng mày lên nhìn Bạch Tô, khóe môi khẽ cười.
“Tại sao lại gấp gáp tới đây gặp ông Phó sau đó biểu hiện lại không tốt chứ? Chính là cố ý kéo dài thời gian cho Phó Cảnh Hoài sao.”
Thực ra Bạch Tô chẳng làm gì cả.
Thế nhưng vô tình trong mắt Phó Vân Tiêu cô lại là người khiến cho mọi chuyện càng trở nên tồi tệ hơn.
Bởi vì… nếu như Bạch Tiểu Bạch không xuất hiện thì Phó Vân Tiêu và Mộ Vãn Vãn đã thuận lợi cử hành hôn lễ rồi, sau đó dựa vào sức ảnh hưởng và độ nổi tiếng của Mộ Vãn Vãn thì có thể khiến cho thị trường chứng khoán của nhà họ Phó trở lại ổn định như cũ.
Thế như khi Bạch Tiểu Bạch xuất hiện…

Bởi vì sự xuất hiện của Bạch Tiểu Bạch mà Phó Vân Tiêu chọn con đường khó khăn hơn để cứu lấy nhà họ Phó chứ không chọn con đường bình phẳng.

Sau đó lúc Phó Vân Tiêu ra sức điều hành cuộc họp để nghĩ ra phương án giải quyết thì Bạch Tô lại dẫn Bạch Tiểu Bạch đi tìm ông Phó.

Cuối cùng ông Phó tức giận phải vào phòng cấp cứu, trong thời điểm then chốt như thế này Bạch Tô lại đi cứu Phó Cảnh Hoài!
Thực sự ý đồ của Bạch Tô quá rõ ràng.
“Kéo dài thời gian gì cơ?”
Bạch Tô hoàn toàn không hiểu lời nói của Phó Vân Tiêu.
Thế nhưng qua thái độ lạnh lùng của Phó Vân Tiêu thì Bạch Tô đã biết, Phó Vân Tiêu đang cố ý bắt lỗi cô, hắn cảm thấy cô có mục đích.
Nhưng mà Phó Vân Tiêu cũn không đáp lại câu hỏi đó của cô, ánh mắt chỉ thâm trầm nhìn Bạch Tô.
Thấy Phó Vân Tiêu không nói gì, Bạch Tô lại càng tức giận hơn.
Cô nắm chặt tay, cố gắng kìm chế lại để đợi Phó Vân Tiêu trả lời, thế nhưng qua một hồi lâu sau… hắn vẫn yên lặng.
Thế là cô quyết định không đợi nữa!
Cô có chút không cam lòng nhìn Phó Vân Tiêu: “Nếu anh cho là như vậy thì cứ cho là như vậy đi!”
Nói xong câu đó Bạch Tô cũng không buồn giải thích nữa mà xoay lưng bỏ đi.
Phó Vân Tiêu nghĩ cô là người như thế ư… Thật là quá quắt!
Bạch Tô tức giận bỏ đi, Phó Vân Tiêu chỉ nhìn theo bóng lưng của cô.

Đúng lúc này đèn phòng cấp cứu bỗng vụt tắt, ông Phó được đẩy ra ngoài.

Vì thế Phó Vân Tiêu không đuổi theo Bạch Tô mà chỉ vội vàng đi tới trước xe đẩy.
Bạch Tô xuống lầu tìm Bạch Tiểu Bạch, cô nói với Phó Vân Tỷ: “Ba ra ngoài rồi đấy, chú mau lên thăm đi.”
Lúc đó Phó Vân Tỷ vẫn không thấy điểm nào khác thường của Bạch Tô, sau khi giao Bạch Tiểu Bạch cho Bạch Tô thì anh ta rời đi.

Bạch Tô nhìn Bạch Tiểu Bạch: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”
“Mama, không đợi papa sao?”
Bạch Tiểu Bạch chăm chú nhìn Bạch Tô sau đó hỏi một câu.
“Không đợi nữa, chúng ta về thôi.”
Bạch Tô đã nói thế thì Bạch Tiểu Bạch cũng ngoan ngoãn đi theo Bạch Tô xuống lầu.
Bạch Tô dẫn Bạch Tiểu Bạch xuống lầu, bệnh viện này được thiết kế rất đặc biệt, thang máy ở tận sâu bên trong, thông qua phòng bệnh VIP chỉ có mỗi một cái thang máy này, đương nhiên lúc đi xuống cũng chỉ có mỗi một con đường.
Sau khi xuống, Bạch Tô bắt buộc phải đi qua nơi Phó Cảnh Hoài nằm lúc nãy.
Thế nhưng Bạch Tô không ngờ cô vừa mới đi tới trước thang máy thì đã có một bác sỹ đi về phía cô.
“Bác sỹ Phó Cảnh Hoài tỉnh rồi, anh ấy muốn gặp cô.”
Bạch Tô nhìn đối phương: “Anh ấy tỉnh là tốt rồi, không cần phải gặp tôi đâu.”
Nói xong Bạch Tô định dẫn Bạch Tiểu Bạch đi.

Thế nhưng… cô bác sỹ trước mặt lại tỏ ra rất khó xử.
Cô ấy đang định giữ Bạch Tô lại thế nhưng lúc này ngoài cửa lại có một người phụ nữ cuống cuồng chạy vào, vẻ mặt tuy hoảng loạng nhưng cũng không thể che giấu nét đẹp dịu dàng thanh thoát.

Trước kia Bạch Tô đã từng nhìn thấy Chu Sa trang điểm lộng lẫy, thế nhưng khi nhìn thấy cô ta trang điểm nhẹ nhàng thanh thoát như thế này cô vẫn không khỏi giật mình.
Lúc Chu Sa chạy tới cô ta cũng đã nhìn thấy Bạch Tô.
Chu Sa nhìn Bạch Tô sau đó lại quay sang nhìn bác sỹ, hỏi Bạch Tô một câu: “Cô hiến máu cho Phó Cảnh Hoài à?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi