BỐ TỔNG TÀI CỦA BÉ DỄ THƯƠNG



Phó Vân Tiêu nhíu mày chặt hơn, hắn nhìn vẻ kích động của Mộ Vãn Vãn.

Hồi lâu sau cũng chỉ lặp lại mỗi hai chữ: “Xin lỗi.”
Một lúc sau hắn mới nói thêm một câu: “Em có yêu cầu gì đều có thể đưa ra.”
“Vậy em yêu cầu anh rời xa Bạch Tô rồi ở bên cạnh em nhé? Anh có thể đồng ý với em sao?”
Mộ Vãn Vãn khẽ nói, nước mắt trên gương mặt đã chảy xuống.
Thế nhưng Phó Vân Tiêu chỉ có thể gỡ tay Mộ Vãn Vãn ra sau đó nói với cô ta: “Xin lỗi.”
Mộ Vãn Vãn ngẩng đầu lên, cô ta mạnh mẽ lau nước mắt của chính mình, nói: “Cũng được, chẳng sao cả.”
Nói xong câu đó cô ta liền mỉm cười với Phó Vân Tiêu, nói với hắn: “Anh chuyển những đại ngôn đó cho những nghệ sĩ của anh đi.

Em không cần, thứ em cần là tình cảm của anh, anh đã không cho em được tình cảm vậy thì những thứ đó với em mà nói như kiểu anh đang bố thí cho em vậy.”
Nói xong câu đó Mộ Vãn Vãn liền xoay người rồi đi tahửng ra ngoài.
Khi tới cửa, cô ta đột nhiên dừng bước.
Mộ Vãn Vãn không quay đầu lại, cô ta nói chỉ đủ cho mình và Phó Vân Tiêu có thể nghe thấy: “Phó Vân Tiêu, nếu như có một ngày anh phải lựa chọn giữa cốt nhục của anh và Bạch Tô thì anh sẽ chọn ai?”
“Phó Vân Tiêu nhìn Mộ Vãn Vãn: “Em định làm gì?”
Mộ Vãn Vãn khẽ cười, cô ta quay đầu lại nhìn Phó Vân Tiêu: “Em chẳng làm gì cả, chỉ giỡn thế thôi.

Yên tâm đi, em sẽ sinh đứa bé ra khỏe mạnh, bởi vì đây là món quà cuối cùng anh tặng cho em.”
Nói xong Mộ Vãn Vãn mới kiên định rời đi.
Từ trước tới nay cô ta chưa bao giờ diễn xuất tốt như thế này.


Thế nhưng sau khi bước ra khỏi công ty của Phó Vân Tiêu, nước mắt Mộ Vãn Vãn đã rơi đầy mặt, cô ta không biết những giọt nước mắt này làm cảm xúc thật của mình hay là do diễn quá nhập tâm nữa.
Cô ta cũng không muốn lau đi mà để mặc cho nước mắt chảy xuống.
Đương nhiên cô ta sẽ không đưa cốt nhục của mình ra để Phó Vân Tiêu chọn nó hay là chọn Bạch Tô.

Thứ cô ta muốn làm đó là Phó Vân Tiêu phải lựa chọn giữa cố nhục của Bạch Tô và Bạch Tô cơ!
Mộ Vãn Vãn phát hiện mình đã không còn hơi sức nào để mà lái xe nữa, bây giờ tình trạng của cô ta không thích hợp để lái xe vì thế cô ta đi taxi.

Sau khi lên xe, Mộ Vãn Vãn gọi một cuộc điện thoại đi.
“Rốt cuộc anh đã giúp tôi bố trí xong chưa?”
“Đã liên hện rồi, có một đoàn làm phim cần một bé gái cùng đi vào núi để quay phim, nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì?”
“Cô chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ? Cô… cô bé này đi tới đó quay phim nhưng không có người lớn đi cùng, rất dễ xảy ra chuyện.

Trước kia đã để lạc mất một đứa bé rồi, là bị người đàn ông trong thôn bắt sau đó giấu đi, nuôi lớn rồi lấy làm vợ.”
“Bị bắt sau đó nuôi lớn rồi lấy làm vợ thì càng tốt chứ sao!”
Mộ Vãn Vãn vui mừng: “Mau đi làm đi, lập tức tới nhà trẻ sau đó nghĩ cách đưa người đi.

Nếu hỏng việc thì anh cứ đợi đấy!”
Mộ Vãn Vãn nói xong liền cúp máy.
Cô ta vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt tò mò của tài xế đang nhìn mình.

Mộ Vãn Vãn vội vàng ho khan hai tiếng sau đó tháo kính râm xuống: “Bác tài xế, con là diễn viên.

Vừa rồi con đang tập thoại cùng với bạn diễn, mong là không làm bác sợ.”
Lái xe nhìn Mộ Vãn Vãn qua gương chiếu hậu, quả thực trời sinh cô ta có khí chất làm ngôi sao, cộng thêm việc gần đây cô ta có quá nhiều scandal liên quan tới Phó Vân Tiêu vì thế lái xe cũng nhận ra cô ta.
Sau khi tài xế nhận ra Mộ Vãn Vãn, cô ta lập tức đeo kính râm lên.
Cô ta kêu tài xế đưa mình tới trước cửa nhà, sau khi trả tiền xuống xe rồi chuẩn bị đi vào nhà thì Mộ Vãn Vãn phát hiện Thẩm Mạc Bá đang đứng ở đó đợi cô ta.
“Em đi đâu vậy?”
“Tới chỗ Phó Vân Tiêu.”
Mộ Vãn Vãn thẳng thắn trả lời, không hề giấu giếm Thẩm Mạc Bá.

Sau khi nhập mật mã xong thì Mộ Vãn Vãn đi vào nhà, Thẩm Mạc Bá cũng đi theo sau.
“Tới chỗ Phó Vân Tiêu làm gì?”
Mộ Vãn Vãn vào nhà, cô ta lấy vali ra sau đó bắt đầu thu dọn đồ đạc rồi xếp vào.


Thẩm Mạc Bá đứng ở phía sau Mộ Vãn Vãn, hắn tiếp tục hỏi.
“Rõ ràng là anh biết tôi làm gì mà, sao còn phải hỏi chứ?”
Mộ Vãn Vãn sốt ruột nói với Thẩm Mạc Bá một câu.
Sau đó cô ta lại tiếp tục xếp quần áo vào trong vali.
Thẩm Mạc Bá hít một hơi thật sâu sau đó mới nhìn Mộ Vãn Vãn: “Chúng ta từ bỏ nhé, có được không? Em và tôi ở bên nhau, có em, có tôi, có con của chúng ta, cùng nhau vui vẻ sống qua ngày.”
Thẩm Mạc Bá nghiêm túc khuyên nhủ Mộ Vãn Vãn.
Thế nhưng Mộ Vãn Vãn lại lắc lắc đầu, cô ta vẫn đeo kính râm nhìn về phía Mộ Vãn Vãn: “Nếu như tôi chọn anh thì tôi đã chọn anh từ mấy năm trước rồi.

Tôi cảm thấy nếu như tôi nỗ lực giành lấy những thứ mà tôi muốn thì nhất định tôi sẽ có được.”
Mộ Vãn Vãn bình tĩnh nói.
Nhẹ nhàng giống như cô ta đang nói thời tiết hôm nay rất đẹp vậy.

Càng như thế lại càng khiến người ta cảm thấy đáng sợ.
Thẩm Mạc Bá đã có chút tức giận, hắn tức giận vì sự tuyệt tình của Mộ Vãn Vãn.
Hắn vội vàng đi tới trước mặt Mộ Vãn Vãn, muốn Mộ Vãn Vãn ngẩng đầu lên sau đó nhìn thẳng vào mắt hắn.

Hắn muốn hỏi cho rõ ràng.
Nhưng lúc này hắn mới nhận ra lúc Mộ Vãn Vãn sắp xếp hành lý cô ta cũng đeo kính râm, khi cô ta nói chuyện với hắn cũng không hề tháo kính xuống.
Thẩm Mạc Bá tò mò hỏi một câu: “Vãn Vãn, tại sao em lại đeo kính râm.”
Khi nghe thấy câu đó, Mộ Vãn Vãn cúi thấp đầu xuống.
Sau đó cô ta xoay lưng lại với Thẩm Mạc Bá, nói: “Còn chuyện gì nữa không? Nếu không thì tôi sắp phải lên máy bay rồi, tôi muốn ra ngoài cho khuây khỏa chút.”
Thẩm Mạc Bá đột nhiên vòng ra phía trước sau đó ngăn Mộ Vãn Vãn lại.
Vốn dĩ Mộ Vãn Vãn muốn né tránh thế nhưng lại bị Thẩm Mạc Bá tháo kính râm ra.
Thẩm Mạc Bá nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe vì khóc của Mộ Vãn Vãn.
Tất cả những lời trách cứ chuẩn bị nói ra đều không thể nào mà nói được nữa, đổi lại lại vô cùng quan tâm tới Mộ Vãn Vãn.

“Tại sao em khóc? Không phải tại những lời nói vừa rồi của tôi đấy chứ?”
Thế nhưng Mộ Vãn Vãn không hề lên tiếng giải thích, cô ta chỉ kéo vali đi ra ngoài.
Thẩm Mạc Bá vội vàng đuổi theo.
Mộ Vãn Vãn lên xe, Thẩm Mạc Bá cũng lên xe.

Mộ Vãn Vãn tới sân bay, Thẩm Mạc Bá không biết chuyến bay của Mộ Vãn Vãn nên đã kêu trợ lý mua vé của tất cả những chuyến bay.
Mộ Vãn Vãn cũng không cản hắn lại.
Dù sao cô ta cũng cần có một người chứng minh cô ta không hề liên quan gì tới việc Bạch Tiểu Bạch mất tích.
Mà người này không ai thích hợp hơn Thẩm Mạc Bá cả!
Cuối cùng Mộ Vãn Vãn ngồi máy bay bay tới Nhật Bản, Thẩm Mạc Bá cũng đi theo Mộ Vãn Vãn.

Vốn dĩ hôm nay con đường tới đón Bạch Tiểu Bạch tan học rất thoáng, không hề tắc đường thế nhưng không hiểu tại sao Bạch Tô lại cảm thấy vô cùng sốt ruột.
Khi đã nhìn thấy nhà trẻ của Bạch Tiểu Bạch thì đột nhiên có một vụ tai nạn xảy ra khiến đoạn đường trở nên ùn tắc.
Đã đợi lâu lắm rồi thế nhưng mấy chiếc xe phía trước vẫn không hề nhúc nhích.

Bạch Tô do dự một lát sau đó cô quyết định xuống xe rồi đi bộ tới nhà trẻ của Bạch Tiểu Bạch.
Kết quả khi cô tới cổng trường thì lại phát hiện không thấy Bạch Tiểu Bạch đâu nữa!
Hơn nữa khi cô hỏi những người xung quanh thì chẳng ai biết Bạch Tiểu Bạch đã đi đâu cả?!
Đột nhiên Bạch Tô cảm thấy vô cùng lo lắng!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi