Ánh mắt lóe lên khát vọng như vậy nhất định có thể sẽ bị mua chuộc.
Mộ Vãn Vãn tìm người đàn ông này nhất định là dựa vào tiền để làm việc.
Mà tiền luôn là thứ không đáng tin nhất.
“Trương Tứ, trong nhà anh vẫn còn có đứa con gái bị bệnh máu trắng cần phải chữa chạy nhỉ.
Anh đã bao giờ có suy nghĩ khi sự việc lần này bị bại lộ thì con gái anh sẽ không có tiền để chữa chạy hay không?”
Lúc đầu người đàn ông đó vẫn ra vẻ không hề sợ hãi, thế nhưng vừa nghe thấy Thẩm Mạc Bá nhắc tới con gái thì anh ta lập tức trở nên vô cùng kích động.
“Anh muốn làm gì? Đừng động vào con gái tôi.”
“Tôi sẽ không động vào con gái của anh, thậm chí còn giúp anh cứu con gái.”
“Anh có lòng tốt như vậy sao?”
Người đàn ông đó ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Mạc Bá.
Ánh mắt của Thẩm Mạc Bá vô cùng lạnh lùng, ngoài ra còn có chút xem thường: “Tôi không động vào người phụ nữ của anh, cũng sẽ chẳng động vào con gái anh.
Thế nhưng anh nên biết, cho dù nhiệm vụ lần này có thành công, anh có thể nhận được tiền thì con gái anh cũng chỉ có thể uống 1 năm thuốc.
Còn sau đó thì sao?”
“Đây.”
Lúc này, Thẩm Mạc Bá lấy một túi thuốc trong túi ái ra sau đó đưa tới trước mặt người đàn ông đó.
Hắn khẽ cười, nói: “Anh ăn nó đi, từ nay về sau tôi sẽ giúp con gái anh chữa bệnh.”
“Tôi dựa vào đâu mà tin anh?”
Người đàn ông đó vẫn rất cảnh giác, nhưng mà giọng điệu không còn cứng rắn như trước.
Thẩm Mạc Bá cũng không vội vàng, đôi môi mỏng hơi mấp máy, khẽ nói: “Dựa vào… tôi là Thẩm Mạc Bá.
Tôi muốn cứu người đã ra lạnh cho anh đi làm tất cả những chuyện này.”
Thẩm Mạc Bá nhìn đồng hồ sau đó nhét thẳng đống thuốc vào miệng của người đàn ông đó.
“Nếu như anh lựa chọn không chết mà để cho con gái của anh chết thì chỉ cần nhổ ra là được.
Như thế thì khi Phó Vân Tiêu không thể tra hỏi ra được gì thì đương nhiên anh ta sẽ tống anh vào tù.
Nhưng mà nếu như anh muốn hợp tác thì chỉ cần nhai nát mấy viên thuốc sau đó nuốt xuống là được.
Ý tứ đã rất rõ ràng.
Thẩm Mạc Bá biết thời gian không còn nhiều nữa, hắn cũng không thể tiếp tục nói thêm được vì thế sau khi nói xong mấy lời đó hắn liền xoay người đi về phía cửa.
Nhưng mà trước khi ra ngoài, Thẩm Mạc Bá lại nói thêm một câu nữa: “Tôi đã từng thấy vợ của anh rồi, cũng xinh đẹp đấy, nếu như anh chết thì chắc chắn cô ấy có thể tái giá được.
Con gái của anh cũng rất đáng yêu, sau khi anh chết rôi sẽ đàm bảo nó sẽ được nhận nuôi bởi một gia đình trong giới thượng lưu, lúc đó sẽ không cần phải sống cuộc sống nơm nớp lo sợ cơm áo gạo tiền nữa.”
“Nhưng mà… nếu anh không chết, ba của nó sẽ là một tên tội phạm bắt xóc, vợ của anh cả đời này cũng không thể ngẩng đầu lên được.
Thậm chí con gái anh cũng sẽ không thể đến trường với hoàn cảnh gia đình như vậy.
Mà đứa trẻ không được đi học thì sẽ như thế nào chứ? Anh muốn nó đi bốc gạch để kiếm miếng cơm manh áo sao?”
Nói xong câu đó Thẩm Mạc Bá mới dừng lại.
Hắn thu lại ánh mắt sau đó đi ra khỏi cửa.
Lúc ra ngoài, Thẩm Mạc Bá còn cúi đầu phủi phủi bụi trên áo, giống như việc ở chung bầu không khí với người đàn ông đó một lúc thôi thì trên người hắn đã dính đầy vi khuẩn bẩn thỉu.
…
Phó Vân Tiêu tới biệt thự, khi hắn xuống xe thì nhìn thấy Bạch Tô đang đứng đợi ở cửa.
Phó Vân Tiêu nhíu mày nhìn Bạch Tô: “Sao em lại tới đây? Bạch Tiểu Bạch đâu?”
Bạch Tô cầm chiếc cặp lồng giữ nhiệt trong tay, cô nói: “Tiểu Bạch gan to thật đấy, chẳng có vẻ gì gọi là sợ hãi cả.
Vì thế đã theo Tiểu Đồng với Từ Sắt tới nhà Lương Giản Ý chơi rồi.”
Phó Vân Tiêu nhìn chiếc cặp lồng giữ nhiệt trong tay Bạch Tô, hắn nhận lấy sau đó ôm Bạch Tô vào lòng, nói: “Cũng tốt, em vui vẻ chơi một lát đi, đem những chuyện không vui quên hết đi.”
Nói xong Phó Vân Tiêu nắm lấy tay Bạch Tô đi vào bên trong biệt thự.
Lúc vào cửa, Bạch Tô lên tiếng hỏi: “Đã hỏi ra chưa? Sau lưng có ai thao túng không anh?”
Bạch Tô hỏi.
Phó Vân Tiêu lắc lắc đầu
“Có thể… đó chính là fan hâm mộ của Mộ Vãn Vãn thật.
Chúng ta đã suy nghĩ quá phức tạp chăng?”
Bạch Tô suy nghĩ một lát sau đó nghiêm túc đưa ra ý kiến của mình.
Nhưng mà Phó Vân Tiêu cũng chỉ lắc lắc đầu.
“Vậy chúng ta giao cho cảnh sát phỏng vấn thì sao?”
Bạch Tô đưa ra ý kiến lần nữa.
Phó Vân Tiêu trầm mặc một lúc sau đó mới nói: “Sau khi kẻ đã bắt cóc Bạch Tiểu Bạch lần trước bị vào nhà giam thì đã được luật sư bảo lãnh ra ngoài rồi, hơn nữa thế lực sau lưng hắn cũng rất lớn.”
“Nếu như người này cũng bị giam thì chỉ sợ chưa kịp tra hỏi được gì mà đã được thả rồi.”
“Vì thế…”
Phó Vân Tiêu trầm mặc một lúc sau đó mới đưa ra kết luận: “Co nên những kẻ đứng sau chuyện này không chỉ muốn bắt cóc Bạch Tiểu Bạch mà còn là muốn nhắm vào tôi!”
Khi Phó Vân Tiêu nói xong câu đó, Bạch Tô thấy hơi giật mình.
Bây giờ sự việc đã trở nên phức tạp hơn rồi, nếu như thật sự là nhắm vào Phó Vân Tiêu vậy thì thế lực phía sau lớn như thế nào chứ?
Phó Vân Tiêu nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Bạch Tô thì hắn nắm chặt lấy tay cô sau đó an ủi một câu: “Đừng lo lắng, không phức tạp đến thế đâu.”
Nói xong câu đó Phó Vân Tiêu liền lảng sang chuyện khác.
Hắn đặt cặp lồng lên bàn sau đó mở ra, khen đồ ăn mà Bạch Tô đã mang tới: “Trông ngon quá đi mất.”
Bạch Tô vẫn có chút lo lắng.
Cô suy nghĩ một lát sau đó mới nói với Phó Vân Tiêu: “Vân Tiêu, tôi có thể đi gặp người đàn ông đó một lát không?”
Vệ sĩ ở đây rất tốt, hơn nữa tên đó cũng đang bị trói chặt vì thế chắc sẽ không thể làm gì Bạch Tô.
Thế nên Phó Vân Tiêu cũng không từ chối.
Sau khi nhận được sự cho phép, Bạch Tô vội vàng đi xuống tầng hầm sau đó mở cửa ra.
Lúc này người đàn ông đó vẫn còn sống, thậm chí khi Bạch Tô bước vào tầng hầm thì vẫn có thể nhìn thấy mắt người đàn ông đó hơi ươn ướt giống như vừa mới khóc xong.
Bạch Tô kinh ngạc nhìn anh ta: “Tại sao anh lại khóc? Con gái của tôi bị bắt cóc, sau này con bé có thể sẽ bị bóng đen tâm lý đè nặng mà tôi còn chưa khóc đấy này!”
Cô còn muốn đánh đòn tâm lý, đứng trên góc độ của người mẹ để khiến người đàn ông này bị lung lay.
Nhưng mà Bạch Tô còn chưa kịp nói tiếp.
Người đàn ông kia đã nói với Bạch Tô: “Cô không cần hao tâm tổn sức nữa đâu!”
Nói xong khóe miệng của anh ta hơi giật giật, Bạch Tô không biết đã xảy ra chuyện gì mà khuôn mặt người đàn ông lại chuyển sang màu đỏ.
Chỉ vài giây sau liền tắt thở rồi.
“…”
Bạch Tô sững người.
Cô sợ tới mức vội vàng tiến lên phía trước, nhìn biểu hiện rõ ràng là đã trúng độc rồi!
Bạch Tô tiến gần tới để ngửi, cô chắc chắn là anh ta đã bị trúng độc!
“Phó Vân Tiêu!”
Bạch Tô không biết phải làm gì cả, cô chỉ có thể lớn tiếng gọi Phó Vân Tiêu.
Sau đó hốt hoảng chạy lên.
Vốn dĩ Phó Vân Tiêu cũng đang chuẩn bị xuống tầng hầm.
Khi nhìn thấy dáng vẻ hoảng loạn của cô thì hắn vội vàng giữ chặt cô lại: “Sao thế?”
“Anh ta… anh ta tự sát rồi!”
“Tôi… tôi chỉ mới nói một câu mà anh ta đã tự sát rồi!”
Khi Bạch Tô nói ra những lời này, người cô run lẩy bẩy.
Cô cũng chẳng hiểu tại sao cô chỉ mới nói có một câu mà anh ta đã tự sát?
Phó Vân Tiêu nhìn dáng vẻ của Bạch Tô, hắn vội vàng trấn an cô: “Đừng sợ, để tôi đi xem xem! Em lên phòng khách đợi tôi đi!”.