Phó Vân Tiêu cúi thấp đầu, hắn chăm chú nhìn người phụ nữ trước ngực.
Vẻ mặt vô cùng dịu dàng.
“Cảm ơn tôi cái gì?”
Thực ra lúc Bạch Tô nói ra câu đó Phó Vân Tiêu đã đoán ra chắn chắn là Bạch Tô đã biết chuyện rồi.
Nhưng mà hắn vẫn cố ý hỏi.
Bạch Tô lại chủ động kiễng chân hôn Phó Vân Tiêu sau đó mới nói: “Cảm ơn chồng đã tin em.”
Trước kia đã từng xảy ra quá nhiều chuyện như thế, động chút liền bị báo chí chụp được, trong mắt cư dân mạng chắc chắn Bạch Tô là một người phụ nữ lăng loan nhỉ.
Nhưng mà khi đó ngoài việc coi Phó Cảnh Hoài là tình địch ra thì Phó Vân Tiêu lại lựa chọn bảo vệ cô.
Điều này khiến Bạch Tô rất cảm động.
Phó Vân Tiêu ôm Bạch Tô vào lòng, hắn không đáp lại lời cảm ơn đó của cô mà ánh mắt lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Tòa nhà văn phòng của Phó Vân Tiêu là kiến trúc cao nhất sang trọng nhất của thành phố A.
Từ phòng làm việc của Phó Vân Tiêu có thể thu hết vẻ đẹp lộng lẫy của thành phố A vào trong tầm mắt.
Lúc này màn đêm đã bao phủ lấy thành phố A, những ánh đèn rực rỡ phản chiếu xuống dòng sông xa xa, cũng phản chiếu lại một thành phố không ngủ về đêm.
Trước kia khi Bạch Tô làm thư ký cho Phó Vân Tiêu cô cũng có thể thường xuyên ra vào căn phòng này.
Thậm chí khi còn là vợ của Phó Vân Tiêu, cô và Phó Vân Tiêu đã làm rất nhiều chuyện đáng xấu hổ ở trong căn phòng này.
Thế nhưng… đây là lần đầu tiên hắn lại yên lặng ngắm nhìn thành phố A xô bồ như thế.
Thành phố A là một thành phố phồn hoa nhưng lạnh lẽo.
Trước kia Bạch Tô cảm thấy cô không có cảm giác mình thuộc về nơi này.
Bây giờ cô đã bắt đầu tán thưởng thành phố này, yêu thích thành phố này.
Đột nhiên Phó Vân Tiêu khẽ nói vào tai Bạch Tô: “Chúng ta kết hôn lại lần nữa đi.”
Phó Vân Tiêu nói rất bình tĩnh, còn Bạch Tô nghe xong thì thấy tim mình đập liên hồi.
Cô vội vàng ngẩng đầu lên nhìn Phó Vân Tiêu.
Ánh mắt của Phó Vân Tiêu lại chăm chú nhìn về phía cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, giống như hắn chưa từng nói câu nói khi nãy.
Bạch Tô thu hồi lại ánh mắt.
Sau đó cô nhìn về phía xa xa.
Nhưng mà Phó Vân Tiêu lại nâng tay Bạch Tô lên, khẽ đeo một chiếc nhẫn vào ngón tay cô.
Lúc này Bạch Tô mới chắc chắn.
Vừa rồi không phải là ảo giác, Phó Vân Tiêu muốn kết hôn với cô?!
Bạch Tô kinh ngạc mở lớn mắt nhìn Phó Vân Tiêu, lần này hắn nói rất nghiêm túc: “Chúng ta kết hôn đi.”
“Anh nghiêm túc chứ?”
Bạch Tô khó tin nhìn Phó Vân Tiêu.
Tại sao đột nhiên muốn tái hôn với cô?
Mặc dù côcho rằng tình cảm giữa cô và Phó Vân Tiêu sẽ có tiến triển tốt đẹp.
Nhưng mà kết hôn thì… cô chưa từng nghĩ tới.
“Cảm thấy lần này tôi cầu hôn không đủ lòng thành, nên không giống như đang nghiêm túc sao?”
Phó Vân Tiêu lên tiếng, hỏi: “Vậy tôi có thể cầu hôn lại lần nữa, ngày mai sẽ chuẩn bị một buổi cầu hôn thật long trọng cho em.”
Nói xong Phó Vân Tiêu định cầm điện thoại lên gọi cho Lâm Đạt.
Bạch Tô vội vàng ngăn Phó Vân Tiêu lại: “Đừng, đừng, em không có ý đó mà.”
Bọn họ đã bị công kích rất nhiều rồi, không cần phải cầu hôn theo cách khác nữa.
Phó Vân Tiêu lẳng lặng ôm Bạch Tô vào lòng, nói với Bạch Tô: “Chúng ta mau chóng kết hôn có được không?”
Phó Vân Tiêu nói với Bạch Tô bằng giọng điệu thương lượng.
Thực ra Bạch Tô vẫn còn nghi hoặc nhưng cô vẫn vô thức gật gật đầu, đáp lại Phó Vân Tiêu một tiếng: “Vâng.”
Sau đó Phó Vân Tiêu kéo Bạch Tô đi tới trước bàn ăn, hai người ngồi đối diện nhau yên lặng ăn bữa tối.
Nhìn dáng vẻ của Bạch Tô trông có vẻ vô cùng bình tĩnh.
Thế nhưng trong lòng cô không hề bình tĩnh một chút nào cả!
Trước kia khi cô làm gì cùng Phó Vân Tiêu cũng sẽ không do dự lưỡng lự, cũng không suy trước nghĩ sau như thế này.
Nhưng mà bây giờ… cô lại không biết tại sao nữa, có lẽ là hai chữ hạnh phúc mang quá nhiều ý nghĩa trong đó.
Sau khi Bạch Tô và Phó Vân Tiêu ăn xong bữa tối thì hai người dọn dẹp rồi đi xuống lầu.
Bạch Tô lên xe của Phó Vân Tiêu, hắn không lái xe về nhà mà đi tới một công viên ngoài ngoại ô.
Công viên Đom Đóm.
Lúc Phó Vân Tiêu đỗ xe xong thì Bạch Tô xuống xe trước, khi nhìn thấy tên công viên thì cô vô cùng kinh ngạc.
Ở phía xa xa, đom đóm bay trên không trung dày đặc, lấp lánh trong đêm trông vô cùng đẹp mắt.
Trăng sáng và mây mờ trên cao càng khiến vẻ đẹp đó tĩnh lặng hơn bao giờ hết.
“Làm một bầu trời sao như thế này có chút vội vàng.”
Phó Vân Tiêu giải thích.
Thế nhưng Bạch Tô đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi, cô nhìn về phía Phó Vân Tiêu, khóe miệng cong lên nở một nụ cười: “Nhưng mà em rất thích.”
Bạch Tô nói, cô cảm động đặt môi mình lên môi Phó Vân Tiêu.
Cô chủ động ôm lấy Phó Vân Tiêu, thế nhưng chưa thân mật được bao lâu thì đã nghe tiếng tiếng nổ máy, sau đó có một chiếc xe đỗ lại ở cách bọn họ không xa.
“Ầy, chỗ này đúng là tốt thật.
Đang nghĩ không biết tại sao anh Vân Tiêu đột nhiên lại kêu em mua cái công viên hoang vu này nữa, hóa ra ở đây có đom đóm.”
Vừa nói Từ Sắt vừa đi tới chỗ hai người họ.
Hơn nữa anh ta lại còn nói dựng một cái trại ở đây sau đó vui đùa một đêm thì tuyệt vời.
“Không sao, chị Bạch Tô không cần xấu hổ, cứ hôn tiếp đi.”
Vốn dĩ đột nhiên bị Từ Sắt phá đám Bạch Tô đã cảm thấy hết hồn rồi, cộng thêm hành động khi nãy của cô càng khiến cô cảm thấy xấu hổ hơn.
Trong lòng cô còn thầm nghĩ chắc Từ Sắt không nhìn thấy cô đâu.
Ai ngờ… Từ Sắt lại gọi tên cô.
Bạch Tô vô cùng xấu hổ.
Cô trốn sau lưng Phó Vân Tiêu, cũng không chào hỏi Từ Sắt.
Từ Sắt đưa lều trại cho Phó Vân Tiêu sau đó nhìn hắn bằng một ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa đố kỵ: “Em đang tán gái dở mà phải chạy tới đưa lều trại cho anh đấy.
Lát nữa em có thể tới trại của hai người chơi một lát không?”
“Chú có thể đi được rồi.”
Phó Vân Tiêu không thèm quan tâm đến lời nói của Từ Sắt, hắn chỉ vươn tay ra đón lấy lều trại sau đó nói với Từ Sắt.
“Haiz… Em từ xa như vậy đi tới đây đấy! Anh có biết từ chỗ em ở sau đó đi tìm lều trại cho anh sau đó tới đây…”
Kết quả Từ Sắt còn chưa nói xong thì Phó Vân Tiêu đã nắm tay Bạch Tô dắt cô đi vào sâu trong công viên rồi.
Bạch Tô nghi hoặc nhìn Phó Vân Tiêu: “Vừa rồi Từ Sắt nói công viên này là anh mua à?”
“Ừ.”
“Mặc dù nơi này chỉ có một mảnh đất trồng hoa hồng ra thì những nơi còn lại rất hoang vu, nhưng mà nếu tu sửa lại một chút thì chắc chắn sẽ rất đẹp.
Tối nay chúng ta ngắm sao trước sau đó tôi sẽ từ từ tu sửa lại nơi này.”
“Vậy anh muốn trang trí nó như thế nào?”
“Em thiết kế nhé.”
Phó Vân Tiêu chiều chuộng nói.
“Vậy trồng hoa và cây ăn quả đi.
Mùa xuân ngắm hoa, mùa hè nghe tiếng chim hót líu lo, mùa thu hái quả, mùa đông ngắm tuyết.”
Thực ra khi Bạch Tô nói ra những lời này cô cũng cảm thấy đây là một ý tưởng thật vô vị..