BỐ TỔNG TÀI CỦA BÉ DỄ THƯƠNG



Lúc Bạch Tô trên xe bước xuống thì có chút lảo đảo giống như đang đi trên mây vậy.

Cô đứng yên tại chỗ hồi lâu mới định thần lại sau đó chậm rãi bước vào nhà.
Nhà Lâm Lập có rất nhiều bác sỹ tư, hắn không cần thiết phải cần Bạch Tô tới thế nhưng đây chỉ là một cái cơ của Lâm Lập mà thôi.
Thư ký Nhiêu biết điều đó.
Trước khi Bạch Tô vào nhà, cô sửa lại quần áo và tóc tai bị gió thổi tung lên lúc nãy sau đó mới chậm rãi đi vào trong.
Nhưng mà sau khi vào nhà, Lâm Lập chỉ khẽ liếc nhìn Bạch Tô một cái sau đó nói với thư ký: “Nhiêu Tuyết, cô có biết rõ thân phận của mình không?”
Sắc mặt Lâm Lập tối sầm xuống, vừa mở miệng đã khiến người ta cảm thấy lạnh run.
Bạch Tô ở bên cạnh nghe thấy liền cảm thấy có chút khó thở.
Nhiêu Tuyết rất xinh đẹp, dáng người cao gầy, gương mặt non trẻ nhưng cũng rất quật cười: “Trên đời có nhiều phụ nữ như vậy, tôi không hiểu tại sao…”
“Im miệng, cô có thể ra ngoài được rồi!”
Không đợi Nhiêu Tuyết nói hết câu mà Lâm Lập đã tức giận hét lên.
“Tôi…”
Nhiêu Tuyết còn muốn giải thích thế nhưng Lâm Lập lạnh mặt chỉ thẳng tay ra phía cửa.
Đột nhiên Nhiêu Tuyết không dám nói gì nữa, cô ta vội vàng ngậm miệng sau đó nhanh chóng ra ngoài.
Bạch Tô vừa mới bước vào cửa liền nhìn thấy cảnh tượng ấy.

Cho dù có ngốc thì cô cũng nhìn ra Lâm Lập đang bênh vực cô.

Bạch Tô do dự một lát, cuối cùng cô vẫn lên tiếng: “Anh Lâm, thực ra đây không phải…”
Bạch Tô muốn nói tốt cho Nhiêu Tuyết thế nhưng Lâm Lập chỉ khẽ nâng ánh mắt lên nhìn cô, nói: “Không cần thiết nói tới chuyện này nữa.”
Rõ ràng Lâm Lập đã nhắc nhở là không cần nói nữa rồi.
Vì thế Bạch Tô cũng không tiện nhắc tới nữa, cô chỉ nói với Lâm Lập một câu: “Vậy tôi giúp anh kiểm tra tình trạng vết thương nhé?”
Lâm Lập nói với Bạch Tô: “Không cần.”
Nói xong hắn liền kêu quản gia gọi bác sỹ riêng tới thay thuốc cho hắn sau đó băng bó lại, cả quá trình Bạch Tô đều đứng nhìn giống như một người thừa.

Cô tới đây vô ích sao? Chỉ tới để nhìn Lâm Lập thay thuốc sao?”
Bạch Tô kinh ngạc nhìn Lâm Lập, nhưng mà cô cũng không tiện nói gì cả.

Chỉ có thể nuốt nước bọt sau đó mới nói với hắn: “Cho nên anh Lâm gọi tôi tới đây là để…”
“Chỉ vì muốn được ở cùng với cô Bạch một lát.”
Lâm Lập thản nhiên trả lời.
“Lần trước cô Bạch đưa tôi đi ăn cá nướng, tôi cảm thấy hình như cô Bạch rất thích ăn món đó vì thế tôi đã kêu đầu bếp trong nhà học một chút rồi, cô Bạch có thể qua đây nếm thử một chút xem mùi vị có đạt tiêu chuẩn không.”
“Đáng tiếc bây giờ tôi dùng đũa vẫn chưa sõi lắm.”
Lâm Lập vừa nói vừa dẫn Bạch Tô đi tới phòng ăn.
Biệt thự của Lâm Lập rất lớn, phòng ăn nằm ở một căn nhà khác.

Sau khi Bạch Tô theo Lâm Lập qua đó cô mới phát hiện ra diện tích của nhà ăn này còn lớn gấp đôi so với những nhà hàng lớn bên ngoài.
Thật sự là rất lớn, rất hiu quạnh.
“Anh Lâm rất thích tiếp đãi khách khứa nhỉ?”
Bạch Tô đoán mò.

Có lẽ Lâm Lập là một người thích tiếp đãi khách khứa vì thế phòng ăn rộng như này rất thích hợp để tổ chức những bữa tiệc linh đình.
Nhưng mà có một chút cô đơn thoáng xuất hiện trong ánh mắt của Lâm Lập, hắn giải thích với Bạch Tô: “Không phải, từ trước đến nay chỉ có mình tôi.”
“Vậy phòng ăn lớn như thế này thật lãng phí.”
Bạch Tô nói.
Cô chậm rãi theo Lâm Lập đi vào trong.

Lâm Lập kêu đầu bếo mang cá nướng lên.
Hắn cẩn thận cầm chiếc đũa gặp một miếng cho gần tới miệng để xem thử sau đó mới cho vào trong miệng.
Lần trước vì bảo vệ Bạch Tô nên tay phải của Lâm Lập bị gãy, làm việc gì cũng bất tiện thế nhưng lần này Lâm Lập lại tập cầm đũa bằng tay trái.
Hơn nữa cầm đũa bằng tay trái là một chuyện khá khó khăn bởi vì còn phụ thuộc vào tư duy theo quán tính.

Nhưng mà không ngờ Lâm Lập lại dùng đũa rất thành thạo.
Bạch Tô có chút ngạc nhiên.
Vì thế đôi đũa cô cầm lên hồi lâu vẫn chưa buông xuống, phải đến lúc Lâm Lập lên tiếng nhắc nhở Bạch Tô ăn thử đi thì cô mới lấy đũa gắp một miếng cá nướng.
Mùi vị rất dịu, thịt cá tươi mềm, thậm chí còn ngon hơn so với nhà hàng lần trước cô ăn.

Đặc biệt là phần thịt phía ngoài giòn tan nhưng bên trong vẫn rất mềm.
Lúc này, trên gương mặt của Lâm Lập xuất hiện ý cười, hắn tận hưởng ngắm nhìn Bạch Tô.
Hồi lâu sau Bạch Tô mới hơi sửng sốt một chút sau đó ngẩng đầu lên nhìn Lâm Lập: “Anh Lâm, rất ngon.”
“Vậy hy vọng cô Bạch có thể nhớ ở chỗ tôi có cá nướng rất ngon, lúc nào cô tới đây ăn cũng được.

Tôi hy vọng có thể giữ được dạ dày của cô Bạch trước sau đó mới giữ được cả người của cô Bạch lại.”
Câu nói này có chút lộ liễu nhưng mà cũng không phải là lộ liễu lắm.
Thế nhưng Bạch Tô lại cảm thấy kinh ngạc.
Cô cũng không nghĩ rằng Lâm Lập có ý với cô vì dù sao cô và hắn cũng chưa tiếp xúc nhiều.
“Tại sao anh Lâm lại vì tôi mà làm nhiều việc như vậy?”
Bạch Tô lúng túng nhìn về phía Lâm Lập.
Lâm Lập hơi cúi đầu sau đó chậm rãi giải thích với Bạch Tô:” Lần đầu tiên gặp cô Bạch, khi đó cô đã cho tôi cảm giác vô cùng thân thuộc.

Sau đó qua mỗi lần tiếp xúc với cô Bạch tôi cảm thấy cô rất đơn thuần và lương thiện.
“Anh Lâm, tôi…”
Bạch Tô muốn giải thích.
Nhưng mà Lâm Lập lại khoát khoát tay: “Cô Bạch không cần phải giải thích, tôi biết trong lòng cô đã có tổng giám đốc Phó Vân Tiêu, bây giờ cả thành phố này cũng đã biết tin hai người sắp kết hôn rồi.


Chỉ có thể nói… tôi gặp cô Bạch không đúng lúc mà thôi.

Nhưng mà tôi hy vọng nếu có một ngày cô Bạch lại độc thân thêm một lần nữa thì mong cô có thể cho tôi một cơ hội.”
Càng nói càng rõ ràng.
Bạch Tô sững sờ, cô không biết nên đáp lại lời nói của Lâm Lập như thế nào nữa.
Qua hồi lâu Bạch Tô mới nói: “Anh Lâm, cảm ơn sự yêu mến của anh.”
Sau câu nói này, tiếp theo đương nhiên sẽ nói lời từ chối.
Lâm Lập không cho Bạch Tô nói tiếp mà hắn chỉ nói với Bạch Tô là hắn đã biết rồi.
Đúng lúc này bên ngoài truyền tới tiếng ồn ào sau đó tiếng bước chân mạnh mẽ của Phó Vân Tiêu vang lên.
Lúc Bạch Tô quay đầu thì phát hiện không biết Phó Vân Tiêu đã tới từ lúc nào rồi.
Khóe miệng Phó Vân Tiêu hơi cong lên nở một nụ cười đầy tự tin.

Hắn đi tới chìa tay giơ thiệp cưới trước mặt Lâm Lập sau đó lịch sự nói: “Anh Lâm, giữa tháng này tôi và Bạch Tô kết hôn, mời anh tới dự.”
Khi Lâm Lập nhìn thấy Phó Vân Tiêu thì hắn thu lại vẻ mặt dịu dàng.
Lâm Lập chìa tay nhận lấy thiệp cưới, chỉ nói một câu: “Được.”
Phó Vân Tiêu cũng không có ý định ở lại đây lâu, hắn nắm chặt tay Bạch Tô sau đó dẫn cô ra ngoài.
Sau khi lên xe Phó Vân Tiêu mới nói với Bạch Tô một câu: “Tôi tự ý chọn ngày kết hôn, là ngày đẹp gần nhất, em không để ý chứ? Tôi chỉ muốn em thuộc về riêng một mình tôi thật nhanh.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi