BỐ TỔNG TÀI CỦA BÉ DỄ THƯƠNG


Bạch Tô nói ra chuyện này rất bình thường.
Bác sĩ tâm lý trước mặt nhìn rất hiền hậu, giống như đang nói chuyện phiếm với bạn vậy, sẽ không làm người bệnh chịu bất kỳ áp lực nào.
"Tình cảm của cô và chồng cô có tốt không?"
"Rất tốt."
Bạch Tô suy nghĩ cẩn thận về những mảnh vụn khi cô ở bên Lâm Lập, bắt đầu mô tả cẩn thận với bác sĩ, "Chồng tôi do tính chất công việc, đa số đều đi công tác ở bên ngoài, nhưng hắn cũng giữ vững việc cứ nửa tháng nhất định phải gặp mặt một lần, cho nên bất luận bận bịu như thế nào cũng sẽ tìm đến tôi."
"Hắn trong cuộc sống là một người mang lại cảm giác an toàn cho tôi, trong tình cảm sẽ cho tôi rất nhiều bất ngờ và vui vẻ, cũng làm tôi rất yên lòng."
"Con của cô thì sao..."
Bác sĩ tâm lý thử cố gắng dẫn dắt Bạch Tô một lần nữa.
Bạch Tô cẩn thận nói, "Đứa bé là con của tôi và chồng tôi, chồng tôi nói tôi và hắn đã từng là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã rất thích nhau, mối tình đầu của tôi là hắn, cho nên đương nhiên sẽ không thể xuất hiện trường hợp đứa trẻ là con của người khác được."
"Mặc dù chồng cô vì công việc, nửa tháng gặp mặt một lần không tính là ít, nhưng thật ra thì so với những cặp vợ chồng bình thường là khá ít, cho nên, cô có thể thử cùng chồng cô tiếp xúc nhiều hơn một chút, nói chuyện phiếm nhiều hơn, nếu như hai vợ chồng có thể ở với nhau thì hãy cố gắng ở với nhau.”
Bác sĩ thử phân tích căn bệnh cho Bạch Tô.
"Bây giờ cô mất trí nhớ, cho nên cô đối với những chuyện trước kia không có ấn tượng gì, cô cùng chồng cô như những người lạ đang gây dựng tình cảm vậy...!Cho nên tự nhiên sẽ..."
Ding ding ding ding ding.
Bác sĩ còn chưa nói hết, điện thoại Bạch Tô bỗng vang lên.
Bạch Tô vội vàng cầm điện thoại lên, hướng về phía bác sĩ nói một tiếng, "Xin lỗi."
Điện thoại bên kia truyền tới là giọng lễ tân bên khách sạn Bạch Tô ở, "Xin chào, cho hỏi trong phòng của bà có người đang dùng máy tính đăng nhập vào một số trang web không nên đăng nhập sao?"

Lễ tân gấp gáp nói.
Bạch Tô không khỏi nhíu mày một cái, hướng về phía đầu điện thoại kia nói, "Cô chờ một chút, tôi đi hỏi đã, phòng chúng tôi chỉ có một đứa trẻ bốn tuổi rưỡi thôi, chắc không phải chúng tôi làm đâu."
" Được."
Sau khi lễ tân cúp điện thoại, Bạch Tô liền vội vàng gọi cho Erica, nói với Erica, "Erica, bây giờ con đang làm gì?"
Giọng Erica nghe có vẻ hơi buồn ngủ, "Mẹ con đang ngủ, sao thế ạ?"
"Không sao, con ngủ từ nãy đến giờ sao?"
Bạch Tô sau nghe được Erica trả lời là đang ngủ, lập tức nhẹ nhõm hơn rất nhiều, hướng về phía Erica hỏi một câu.
"Đúng vậy."
“Vậy không sao rồi, con ngoan ngoãn ngủ đi, gần đây đừng đụng vào máy vi tính, con không đăng nhập vào trang web không nên vào đúng không."
Những trang web mà Bạch Tô cho rằng không nên đăng nhập vào đó chính là những trang web không thích hợp với thiếu nhi.
"Mẹ đừng lo, con sẽ không như thế đâu, con chỉ chơi game mà thôi."
Erica nói xong, liền ngoan ngoãn cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại và quyết định mọi chuyện đã ổn thỏa, Erica nhanh chóng nhảy dựng lên như một con cá chép, rồi bước nhanh đến chỗ máy tính, tiếp tục quan sát tường lửa của hệ thống bảo mật mà cậu đã xâm nhập vào.
Thật là thần kỳ.
Cậu chưa từng gặp phải đối thủ nào trong các vấn đề an ninh mạng này.
Nhưng lần này vừa nhìn thấy người đàn ông tên Phó Vân Tiêu trên màn hình lớn của sân bay, liền muốn đi hiểu bối cảnh và tình hình công ty của người đàn ông Phó Vân Tiêu này một chút vì vậy liền xâm nhập vào mạng lưới công ty của Phó Vân Tiêu.
Vốn dĩ, tất cả mọi thứ đều rất thuận lợi, không có trở ngại gì.
Kết quả, đang được nửa đường, cậu vừa chuẩn bị xem thông tin tài chính của công ty Phó Vân Tiêu, liền bị bật ra ngoài, ngay cả mạng cũng bị cắt đứt!
Sau khi kết nối lại mạng và thay đổi tên miền giả mạo, lúc này mới chuẩn bị "Ẩn thân" xâm nhập thêm một lần nữa.
Đối phương dường như có cao thủ, có thể tra được cậu.

Cậu cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Ra ngoài lăn lộn lâu như vậy, cho tới bây giờ chưa từng gặp qua thử thách như vậy.
Càng như vậy, cậu lại càng hưng phấn!
Erica tiếp tục xâm nhập một cách thận trọng.
...
Trong phòng làm việc của Phó Vân Tiêu, Lâm Đạt triệu tập toàn bộ bộ kỹ thuật để họp gấp, "Một kẻ không biết danh tính lại tiếp tục xâm nhập thêm một lần nữa, bây giờ tổng giám đốc Phó lại không có ở đây, phải làm sao bây giờ?"
"Các kỹ thuật viên đã học được phương pháp mà tổng giám đốc Phó đề ra chưa? Tôi không thể yêu cầu tổng giám đốc Phó chứng minh điều đó.


Tổng giám đốc phó đã đi dự tiệc từ thiện rồi!"
Lâm Đạt vội muốn chết!
Nếu hệ thống bị hack, e rằng sau này cô sẽ không còn mặt mũi nào để chiêu mộ nhân tài kỹ thuật cho Phó Vân Tiêu được nữa
"Thật là vô dụng, vô dụng quá!"
Mấy năm nay ở bên cạnh Phó Vân Tiêu, tính khí Lâm Đạt cũng khó chịu hơn không ít.
Cô trực tiếp mắng những nhân viên kỹ thuật kia, "Các cậu tại sao có thể để hệ thống tùy tiện bị xâm nhập như vậy chứ, chẳng lẽ tiền lương mỗi tháng đều đang nuôi các cậu chơi không à!"
Lâm Đạt phát điên, "Các cậu nhanh chóng nghĩ biện pháp cho tôi!"
"Hay là tìm tổng giám đốc Phó báo cáo tình huống một chút?"
Một giám đốc điều hành kỹ thuật yếu ớt hỏi Lâm Đạt một câu.
Lâm Đạt giận dữ túm tóc, đi đi lại lại với đôi giày cao gót.

"Tìm tổng giám đốc Phó báo cáo tình hình sao.

Tổng giám đốc Phó là một hacker nghiệp dư, giỏi hơn mấy người chuyên nghiệp các anh chắc?"
Tất cả nhân viên kỹ thuật bỗng đồng thanh nói một câu, "Đúng!"
Lâm Đạt vốn dĩ muốn mắng người, sau khi mọi người đồng thanh nói đúng, cô tức đến không thể kiềm chế được!
Cô xoay người nhìn những nhân viên kỹ thuật, "Đúng đúng đúng, các cậu nói xem phải làm sao bây giờ!"
Giám đốc điều hành kỹ thuật thấy Lâm Đạt thật sự quá tức giận, không biết phải làm sao, chỉ có thể hướng về phía Lâm Đạt nói, "Cô Lâm Đạt, cô đừng nóng, chủ yếu là, người lần này không phải tùy tiện tấn công hệ thống của chúng ta, người này nhất định là cao thủ hiếm thấy trên thế giới!"
Ngay khi câu này được nói ra, Lâm Đạt càng tức giận.

Cô hít một hơi thật sâu, lại thở ra, rồi nhìn nhân viên kỹ thuật nói, "Cho nên cậu cho rằng, hacker chuyên nghiệp đẳng cấp thế giới không đi bẻ khóa các hệ thống ngân hàng, không bẻ khóa các hệ thống phần mềm tuyệt vời, lại đi bẻ khóa để xem tình hình công ty chúng ta là có ý gì? Muốn biết văn hóa, quá trình thành lập công ty của chúng ta? Đặc biệt quan tâm đến công ty của chúng ta sao?"
Những lời này, chính cô cũng cảm thấy không hợp lý.
Nhưng không ngờ một nhân viên kỹ thuật lại nói một câu, "Có lẽ là vậy thì sao?"
Có lẽ! Là! Vậy!
Lâm Đạt tức chết mất!
Cô lại tức giận giẫm mạnh đôi giày cao gót đi đi lại lại quanh mọi người, nhìn mọi người hỏi, " Được, nếu các cậu nói có lẽ là vậy, vậy các cậu nói cho tôi biết, người nào sẽ muốn biết bối cảnh của công ty chúng ta?"
Câu này vừa dứt lời, bỗng có người vội vàng nói, "Xin chào, cảnh sát đã dò ra tín hiệu, bây giờ chúng ta có thể đến khách sạn bắt người này!"
"Đi!"
Lâm Đạt không ậm ờ nữa, lập tức nói.
"Tôi cũng đi!"
"Tôi cũng đi!"
"Tôi cũng đi!"
Sau lưng, một đống người hướng về phía Lâm Đạt giơ tay.
Những người đó đều là nhân tài của bộ phận kỹ thuật.
Ánh mắt bọn họ lóe sáng, cũng muốn đi xem rốt cuộc là ai có thể xuất sắc như vậy, tên hacker này rốt cuộc là thần thánh phương nào!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi