BỐ TỔNG TÀI CỦA BÉ DỄ THƯƠNG



Cách đây rất lâu, Bạch Tô và Phó Vân Tiêu đã bàn bạc về các quy tắc cụ thể sau khi ly hôn.
Tuy nhiên, lúc đó cách thỏa thuận ly hôn còn nửa năm, cả hai đã bàn bạc sau khi làm chuyện nam nữ, vì vậy Bạch Tô tưởng rằng dù có nói gì lúc ấy cũng chỉ là đùa.
Mà bây giờ… cô cần phải cân nhắc xem, cô nên nói chuyện này như thế nào với Phó Vân Tiêu.
Nếu cô muốn chấm dứt quan hệ hôn nhân trước thời hạn, vậy cô phải lấy ít lại phần bồi thường mà Phó Vân Tiêu cho cô trước đây.
Lúc trước, cô hy vọng Phó Vân Tiêu có thể giúp cô tìm một chuyên gia.

Chuyên gia đó có những hiểu biết độc đáo trong việc điều trị bệnh của mẹ cô thì sẽ có cơ hội giúp mẹ cô hồi phục.
Nhưng… sau đó, Bạch Tô đã lên mạng tra thử, người đó là giáo viên của Phó Cảnh Hoài, vì vậy chỉ có thể gác lại chuyện này.
Trên đường bắt taxi về nhà của Phó Vân Tiêu, Bạch Tô suy nghĩ nên nói thế nào.
Khi cô đến biệt thự nhà họ Phó và thấy xe của Phó Vân Tiêu đậu trong sân, cô đột nhiên quên hết mọi thứ.
Cô cắn môi bước chậm tới cửa, rồi nhập mật khẩu đi vào.
Cùng lúc đó, Phó Vân Tiêu ngồi trên ghế sofa thấy Bạch Tô trở về, anh chỉ nhẹ nhàng nâng mí mắt lên nhìn Bạch Tô: “Về rồi à?”
Câu mở đầu này làm Bạch Tô sững sờ.
“Anh… Anh đang đợi em hả?”
Bạch Tô chần chừ rồi hỏi một câu khó tin.

“Ừm.”
Phó Vân Tiêu thản nhiên trả lời.
“Anh đợi bao lâu rồi?”
Khi Bạch Tô hỏi câu này, cô có chút chột dạ… Bởi vì cả đêm qua cô không về.

Nếu Phó Vân Tiêu hỏi thì thực sự rất khó để giải thích.
Kết quả Phó Vân Tiêu không hỏi nhiều, chỉ nói một câu: “Không lâu.”
Câu này, Phó Vân Tiêu nói dối.
Không phải anh không đợi lâu, mà anh đã chờ từ tối hôm qua đến bây giờ vẫn chưa thấy Bạch Tô trở về.
“Vậy thì tốt rồi, làm em sợ…”
Bạch Tô vội vàng xoa ngực, sau đó xoay người nhìn Phó Vân Tiêu và bước đến trước mặt anh mới nói: “Chồng à… chúng ta…”
Không biết vì sao Bạch Tô vẫn không thể thốt ra câu “chúng ta ly hôn đi”.
Ngay lúc này, điện thoại di động của Phó Vân Tiêu reo lên, anh lạnh lùng liếc nhìn điện thoại rồi đi thẳng ra ngoài để nghe máy.
Không chỉ vậy, Phó Vân Tiêu còn trông như rất vội vàng sau khi nghe điện thoại, anh không quay lại làm Bạch Tô không có cơ hội nói ra lời ly hôn.

Mộ Vãn Vãn gần như thức trắng đêm.

Sau khi cô sắp xếp lại câu chuyện giữa Phó Vân Tiêu với mình và Bạch Tô từ khi cô trở về, cô cảm thấy hoàn cảnh của mình rất nguy hiểm.
Nhưng mà! Dưới tình hình bây giờ, cô có thể làm gì đây?
Cô ta lấy điện thoại ra lục lọi trong danh bạ và nghĩ nên tìm ai để bù đắp những điều cô ta không biết về Phó Vân Tiêu trong mấy năm qua.
Cuối cùng, cô ta chần chừ nhìn vào cái tên trên màn hình một lúc lâu, cuối cùng vẫn nhấn gọi cho số đó.
Người bên kia điện thoại lập tức nghe máy và gọi tên của Mộ Vãn Vãn.
“Vãn Vãn? Em gọi cho anh có chuyện gì vậy? Em về nước rồi hả?”
Mộ Vãn Vãn ổn định cảm xúc, dịu dàng cong môi mới nói: “Ừm, em về rồi.”
“Em đang ở đâu? Anh đến gặp em.”
Giọng nói của người đàn ông ở đầu kia điện thoại rõ ràng rất kích động, nhưng bên này giọng của Mộ Vãn Vãn chỉ như đang đi trên một đường thẳng bằng phẳng: “Em… Bọn mình gặp nhau ở quán cà phê đi.”
“Được thôi, quán cà phê Left Bank ở góc phố.”

“Ok.”
Nói xong, Mộ Vãn Vãn lập tức cúp máy.
Mà Thẩm Mạc Bá ở đầu kia điện thoại thì tỏ ra vui sướng quá mức.

Anh ta bảo quản gia chọn ra năm bộ quần áo, cuối cùng anh ta chọn một bộ trong số đó, rồi nhanh chóng lái xe tới cà phê Left Bank ở góc phố và đợi Mộ Vãn Vãn đến.
Sau khi cúp điện thoại, Mộ Vãn Vãn đi tắm trước rồi vẽ một lớp trang điểm đẹp đẽ.

Sau khi trang điểm xong, cô ta nhìn bản thân gần như hoàn hảo trong gương mà không thể không nghi hoặc, mấy năm nay mình chăm sóc rất tốt, diện mạo hầu như không có gì thay đổi, tại sao… tại sao Phó Vân Tiêu như đang ngày càng xa lánh mình chứ.
Khi Mộ Vãn Vãn tới quán, Thẩm Mạc Bá đã ngồi ở vị trí cũ, bên cửa sổ chờ Mộ Vãn Vãn.
Mộ Vãn Vãn vừa bước vào, anh ta đã vội vã kéo ghế giúp Mộ Vãn Vãn, đợi cô ta ngồi xuống mới vui vẻ hỏi: “Em về khi nào vậy, Vân Tiêu có biết không?”
“Em về lâu rồi, Vân Tiêu biết.”
Mộ Vãn Vãn rũ mắt khẽ nói.
“Thẩm Bá, chúng ta đã thay đổi trong mấy năm qua hả?”
Cô ta cúi đầu nói câu này, một lúc sau mới ngẩng lên, đôi mắt xinh đẹp hàm chứa làn khói xoay vòng nhìn chăm chú vào Thẩm Mạc Bá.

Đôi mắt của cô ta vẫn trong suốt như vậy, vì ánh sáng mà ngay cả nụ cười nhẹ cũng trở nên nũng nịu.
Đây là Mộ Vãn Vãn trong ký ức, cũng là bộ dạng của Mộ Vãn Vãn mà anh ta yêu.
“Người khác có thay đổi hay không thì anh không biết nhưng từ trước đến nay anh vẫn không thay đổi.”
Thẩm Mạc Bá kiên định nói một câu, ánh mắt nóng rực chưa dời khỏi Mộ Vãn Vãn một giây nào.
Năm đó, Thẩm Mạc Bá và Phó Vân Tiêu gặp Mộ Vãn Vãn gần như cùng lúc nhưng Mộ Vãn Vãn đã quyết chọn Phó Vân Tiêu ngay lần đầu tiên.

Trong kịch bản của Thẩm Mạc Bá, anh ta vừa xuất hiện đã thành nam phụ, là kẻ dự bị không xứng để lên sân khấu.
“Vậy anh nói xem… Vân Tiêu đối với em thì sao?”
Mộ Vãn Vãn cắn môi nhìn Thẩm Mạc Bá, chỉ chờ Thẩm Mạc Bá thốt ra câu, Phó Vân Tiêu cũng không thay đổi…
Nhưng Thẩm Mạc Bá nhìn Mộ Vãn Vãn một lúc lâu, anh ta mới nói một cách bình tĩnh và quyết tâm: “Vãn Vãn, nếu Vân Tiêu thay đổi, anh sẽ đòi lại công bằng giúp em! Anh sẽ luôn đứng về phía em.”
Mộ Vãn Vãn cười ngượng ngùng, cô ta cúi đầu khuấy cà phê trong ly rồi nhấp một ngụm.
Sau đó chậm rãi nói: “Anh kể cho em nghe vài chuyện về Vân Tiêu với Bạch Tô đi.”
Mộ Vãn Vãn hít một hơi thật sâu, cô đã sẵn sàng đợi Thẩm Bá Niên, bất kể anh ta nói gì, cô cũng sẽ không quá buồn mà phải cố tìm cách giải quyết.
Nhưng Thẩm Mạc Bá cũng hít sâu một hơi: “Lúc trước Vân Tiêu cưới Bạch Tô là vì cần cổ phần của ông Phó.

Sau khi em rời khỏi Vân Tiêu, em biết mặc dù Vân Tiêu đã sống cuộc sống vui vẻ, nhưng cậu ấy chưa từng có tình cảm thật với bất kỳ người nào.”
Tuy mấy câu này không có quá nhiều thông tin nhưng lại làm Mộ Vãn Vãn cảm thấy nhẹ nhõm.
Mộ Vãn Vãn gật đầu: “Vậy khi nào hợp đồng hôn nhân giữa Vân Tiêu và Bạch Tô sẽ kết thúc?”
“Nếu em muốn họ kết thúc, thật ra có rất nhiều cách để thử.”
Thẩm Mạc Bá không trả lời trực tiếp câu hỏi của Mộ Vãn Vãn nhưng đã cho cô ta một ý kiến hay mà cô ta cần!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi