BỐ TỔNG TÀI CỦA BÉ DỄ THƯƠNG


Bạch Tô nghĩ rằng lần này đến nhà Phó Vân Tiêu cô sẽ ở đó một lúc để chào hỏi, sau đó hai người sẽ cùng nhau rời khỏi nhà của Phó Vân Tiêu.
Kết quả là, Bạch Tô không ngờ Erica lại có việc kinh doanh cần bàn với Phó Vân Tiêu, vì vậy Bạch Tô chỉ có thể đợi ở đây.
Chỉ chơi điện thoại thôi cũng thấy nhàm chán, Bạch Tô nhìn thấy một vài cuốn sách dưới bàn cà phê của Phó Vân Tiêu nên cô ấy cầm lên xem.
Lật một cuốn sách.
Cuốn sách này viết về đầu tư y tế.

Sau khi đọc vài trang, Bạch Tô không thể hiểu được dữ liệu đầu tư.

Vì vậy, cô đặt cuốn sách trở lại giá, tiện tay lấy một cuốn sách khác, có vẻ liên quan đến thống kê dữ liệu.
Bạch Tô vẫn không hiểu.
Lật qua bên khác, Bạch Tô thấy một cuốn sách về phẫu thuật liền cầm lên xem.
Cảm thấy có chút quen thuộc nên cô chậm rãi lật một cuốn sách lên.
Ở đằng xa, Phó Vân Tiêu và Erica đang nghiên cứu một số dữ liệu nhất định, những thứ mà Bạch Tô cũng không thể hiểu được.
Bên này, Bạch Tô bắt đầu đọc cuốn sách..
Thời gian dường như chậm rãi, dường như ngừng trôi, chảy từng chút một.
Mặt trời từ từ đến vị trí chính giữa, lúc Bạch Tô và Erica đến, trời vẫn còn tờ mờ sáng, không biết từ lúc nào đã đến trưa.
Bạch Tô bị cuốn hút bởi cuốn sách này, Phó Vân Tiêu và Erica nghiên cứu dữ liệu đang đến thời điểm quan trọng, vì vậy Phó Văn Tiêu trực tiếp gọi đầu bếp đến nấu tại nhà.

Ba người nhanh chóng kết thúc bữa ăn, sau đó đi làm việc của mình.
Mãi đến khi Bạch Tô đọc hết cuốn sách y học, cô mới ngẩng đầu lên.
Nhìn ra bên ngoài, cô không biết mặt trời lặn từ lúc nào, trời cũng đã tối muộn.
Và Erica và Phó Vân Tiêu cuối cùng đã bẻ được mật khẩu của tổ chức Z, cố gắng để xâm nhập vào.
"Được rồi, hôm nay nghiên cứu đến đây thôi.”
Phó Vân Tiêu Tắt máy tính, quyết định dừng lại, khi quay lại nhìn Erica, Erica cũng hợp tác, tắt máy tính đi.
Sau đó, cậu quay lại và nhìn Phó Vân Tiêu, sau đó nói với Phó Vân Tiêu: "Từ trước đến giờ lúc học, chú luôn tập trung như thế sao?”
"May mắn là tôi hiếm khi bị phân tâm."
Phó Vân Tiêu nhẹ nhàng đáp.
Đôi mắt anh vẫn nhìn về phía Bạch Tô.
Bạch Tô lúc này mới đọc xong quyển sách y học trên tay, trả nó lại chỗ cũ.
Erica tự nhiên nhìn thấy cuốn sách trong tay Bạch Tô, lúc này cậu mới phát hiện ra một điều, trong nhà này có rất nhiều sách nhưng đều là sách tham khảo thông thường, lịch sử, nhân văn, quản lý,… Có rất ít sách về chuyên ngành y học.
Vì vậy, bình thường cậu chưa từng thấy Bạch Tô chủ động đọc mấy cuốn sách này, nhưng hôm nay Bạch Tô đã đọc cuốn sách đó..
Điều này cho thấy rằng...!Thực ra, Bạch Tô rất quan tâm đến sách viết về lĩnh vực này.
"Mami ơi, mami đang đọc gì vậy?"
Erica bước vội đến bên Bạch Tô, giả vờ không tìm thấy Bạch Tô đang đọc sách gì, cùng Bạch Tô nói chuyện.
Bạch Tô chỉ vào cuốn sách và nói: "Chỉ là một cuốn sách về phẫu thuật.

Nó nói về những trường hợp gặp trong phẫu thuật và trong những trường hợp đó có những vấn đề gì.”
Bạch Tô giải thích.
Phó Vân Tiêu cũng nhìn thấy cuốn sách trên tay Bạch Tô: "Đó là cuốn sách mà vợ tôi rất thích.

Cô ấy nói rằng mỗi khi cô ấy cảm thấy không thể kiên trì được nữa, cô ấy sẽ đọc cuốn sách này, điều này khiến cô ấy cảm thấy cuộc sống thật đáng quý.

"
Khi nói xong điều này, Erica ngay lập tức hỏi Phó Vân Tiêu: "Vậy, vợ chú là bác sĩ?"
Cậu không trực tiếp gọi Phó Vân Tiêu là cha, và hai người họ dường như không quá vội vã để Bạch Tô nhận ra.
Khi Erica hỏi, Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô và nhẹ nhàng nói: "Ừm...!đúng vậy.

Nhưng là sau khi cô ấy ở bên cạnh tôi.”
"Nhân tiện, buổi tối muốn ăn gì? Tôi đưa hai người đến trường học mà vợ tôi thích ăn.


Ở đó có rất nhiều đồ ăn vặt.

Nếu hai người không thấy phiền.”
Nơi đó là nơi Bạch Tô đã chủ động đưa Phó Vân Tiêu đến.
Phó Vân Tiêu nghĩ có lẽ Bạch Tô sẽ có ấn tượng ở đó.
Vừa nghe đến đi ăn, Erica lập tức vui vẻ.
Cậu nhanh chóng nắm lấy tay áo Bạch Tô, nói với Bạch Tô: "Mami, đi ăn cơm đi, con cũng muốn đi."
Nghe Erica nói muốn đi, Bạch Tô do dự một chút, nhưng vẫn đồng ý.
Lâm Lập không đi ăn tối với họ, nên bữa tối có chút tự do hơn.
Bạch Tô quả nhiên đói bụng.

Truyện Teen Hay
Khi Phó Vân Tiêu chở hai người đến chợ đêm gần trường đại học Bạch Tô đã từng học, Bạch Tô đột nhiên có cảm giác quen thuộc.
Cô không thể nói ra cảm giác quen thuộc, ngay cả khi nhìn thấy món ăn, cô thực sự cảm thấy rằng mình đã ăn nó.
Khi Bạch Tô vừa nghĩ về điều này, cô không khỏi cảm thấy mình có thể là một con mọt ăn uống.
Dù gì thì đây cũng là lần đầu tiên cô đến chợ đêm, và cũng là lần đầu tiên cô đến chợ đêm để ăn những món kỳ lạ này, chẳng hạn như những viên bạch tuộc nhỏ, như thạch chiên, như đậu hũ sốt gà, như sữa chua chiên, như bún đậu...!Đây đều là những món Bạch Tô chưa được ăn ở Mỹ.
Nhưng lần đầu tiên nhìn thấy nó ở đây, cô đã cảm thấy rất quen thuộc.
Thậm chí, cô còn có thể tự đánh giá bản thân có muốn ăn hay không, có thích ăn hay không ngay cả khi cô chưa ăn.
Cảm giác kỳ lạ này, chính Bạch Tô cũng không giải thích được tại sao.
Erica tỏ ra rất kiềm chế trước những món ăn này.
Khi Bạch Tô nhìn thấy những món ăn này, cô ấy đã gọi mỗi thứ một phần những thứ mình muốn ăn, vừa ăn vừa đi dạo.

Đến khi đã ăn gần hết các món cô mới quay lại nhìn Phó Vân Tiêu và Erica.
Cô phát hiện ra rằng mặc dù Phó Vân Tiêu đưa cô đến nơi này, nhưng có vẻ như Phó Vân Tiêu không ăn mấy đồ ăn ở đây.
"Sao, anh không muốn ăn à?"
Thấy Phó Vân Tiêu mãi không chọn đồ ăn, Bạch Tô sửng sốt hỏi.
Phó Vân Tiêu nhìn thức ăn và cười nhẹ: "Tôi không ăn quen."
"Vậy thì chắc đây là những món mà lúc sinh thời vợ anh thích ăn."
Vì vậy, dù ăn không quen, nhưng anh vẫn sẽ đi cùng.
Phó Vân Tiêu khẽ gật đầu khi Bạch Tô nói điều này.
Bỏ đi, cô đã sử dụng thuật ngữ sinh thời mà Phó Vân Tiêu hông chỉnh sửa gì hết.
Trước mắt, Bạch Tô như một người có cuộc sống mới,.
Phó Vân Tiêu gật đầu, Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu dường như bị sốc, sau đó nở nụ cười: “Vợ của anh đúng là một người phụ nữ hạnh phúc.”
Mặc dù thỉnh thoảng Phó Vân Tiêu luôn làm một số việc xấu, nhưng trong một số trường hợp, Phó Vân Tiêu vẫn có một số ưu điểm, chẳng hạn như chuyên môn hóa.
Vì vậy, Bạch Tô mới nói như vậy
Sau khi bình luận câu này,Phó Vân Tiêu cũng gật đầu.
"Tôi nghĩ khi cô ấy ở bên tôi, cô ấy thực sự rất hạnh phúc.”
Bạch Tô không thể không mỉm cười khi Phó Vân Tiêu nói điều này..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi